Như Châu Tựa Ngọc

Chương 68: Chương 68





“Lúc tới đón dâu, ta chỉ nghĩ đến Cửu Cửu, ngay cả cái sân này vuông tròn thế nào cũng không để ý đến.” Tấn Ưởng đứng ở trong viện được thiết kế tinh tế xinh xắn, từ từng ngọn cây cọng cỏ trong sân cũng có thể thấy được tấm lòng của mọi người trong quý phủ quốc công dành cho Cửu Cửu: “Bây giờ mới biết hóa ra nó có dáng vẻ thế này.”
Cái xích đu, khóm trúc, cây quýt, hoa cỏ quý hiếm, bàn đá tinh tế, hòn non bộ, hoa văn trên cửa sổ… mỗi một thứ đều toát ra hương khí khuê các nồng nàn, Tấn Ưởng đi tới bên cạnh cây quýt, cái cây này cao hơn hắn rất nhiều, trên ngọn đã kết trái lớn hơn ngón tay cái, có vài đế hoa vương trên cành lá.
Cố Tồn Cảnh đứng sau lưng hắn nhìn những tán lá xanh mượt, tuyến nước bọt không ngừng tuôn ra, răng cũng theo đó chua ê ẩm, bởi vì cây quýt này thật sự quá chua, chua đến mức hắn không kìm được phản xạ có điều kiện.
Hoàng thượng muốn dành thời gian để muội muội nói chuyện cùng phụ mẫu nên cố ý tìm cái cớ lánh mặt ra chỗ khác, hắn lại là Long cấm vệ kiêm chủ nhà, buộc lòng phải cùng Hoàng thượng đến tham quan khuê phòng của muội muội mình ở khi chưa xuất giá.
Đẩy cửa ra, vật dụng bày biện trong phòng vẫn y nguyên như hồi muội muội chưa xuất giá, các vật dụng bày biện trên kệ trưng bày, mẫu thêu trên khung thêu, ngay cả màn cửa sổ cũng là mẫu vải mới nhất đang rất thịnh hành hiện giờ.
Tấn Ưởng nhìn căn phòng cũng cảm nhận được tình yêu của cả nhà nhạc phụ đối với Cửu Cửu, hắn quay đầu nhìn Cố Tồn Cảnh, thấy nét mặt Cố Tồn Cảnh cũng tỏ ra bùi ngùi, liền cười.
Đi tới kệ sách đặt ở góc phòng, Tấn Ưởng rút một quyển sách không cũ cũng không mới ra xem, hóa ra đây là một quyển du ký, viết về phong tục dân tộc và khí hậu của các nơi, trong đó còn có một vài ghi chú ngắn, có thể thấy Cửu Cửu đã từng có một khoảng thời gian rất thích quyển sách này.
Trên bàn, văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, dường như chủ nhân chưa bao giờ rời xa.
Trong góc phòng, còn có một cây đàn, hình dáng cây đàn này trông rất giống cửu tiêu hoàn bội (cây cổ cầm nổi tiếng đời Đường), chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra chủ nhân của nó là một cô gái thanh khiết.
Tuổi thơ của hắn sống ở Thành vương phủ không được tốt lắm, tuy rằng đàn sáo gắng gượng lắm cũng được xem là biết chút ít, càng không thể nói đến chuyện thưởng thức bình phẩm.
Đưa tay gẩy lên cây đàn, hắn biết, đây là một cây đàn tốt hiếm có: “Trẫm chưa từng nghe thấy Cửu Cửu nhắc đến chuyện đánh đàn.”
“Nói ra sợ Bệ hạ chê cười, trước khi Hoàng hậu nương nương xuất giá, cũng không đánh đàn giỏi.” Cố Tồn Cảnh ngẩng đầu, thấy Bệ hạ đang rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau chùi cầm huyền, nhân tiện nói: “Sau khi được gả tiến cung, không có ai đôn đốc, đương nhiên nàng cũng không muốn đụng chạm đến những thứ này.”
“Nàng đánh đàn không được hay sao?” Tấn Ưởng thu tay về, quay đầu quan sát tranh chữ treo trên tường, tranh chữ đã đẹp càng đẹp hơn, thu hút ánh mắt người xem: “Những bức tranh này đều là Cửu Cửu vẽ khi rảnh sao?” Chỉ liếc mắt nhìn sơ qua, hắn đã có thể khẳng định, mấy bức tranh này đều là tác phẩm của Cố Như Cửu.
“Cũng không được tốt lắm.” Cố Tồn Cảnh lắc đầu: “Chỉ tạm xem được mà thôi.”
Tấn Ưởng gật đầu, đi tới trước kệ sách, xem từng hàng sách được xếp thật chỉnh tề trên kệ sách, cười nói: “Các ngươi rất sủng ái Cửu Cửu.”
Hầu hết các nhà phú quý khác, cho dù gom tất cả sách trong nhà lại cũng chưa chắc được nhiều sách thế này, mà phòng sách khuê nữ Cố gia lại có nhiều sách như vậy, thậm chí còn có cả một vài quyển đơn bản hiếm có.
Hắn đã nghe nói tình cảm người nhà Cố gia sâu đậm, hiện tại xem ra, quả nhiên là như vậy.
“Gia phụ nói, sống trên đời này, làm nữ nhân khó hơn làm nam nhân, cho nên trong nhà đều thương hai muội muội nhiều hơn.” Cố Tồn Cảnh cười cười, rút ra một quyển sách, hắn nhớ rất rõ quyển sách này mấy năm trước
hắn phải lùng sục hết mấy nhà sách mới tìm được, lúc đó muội muội vui mừng hớn hở, còn niềm nở với hắn suốt hai ngày.
“Suy nghĩ này của nhạc phụ thật hiếm có.” Tấn Ưởng vẫn nhìn phòng này, nghĩ Cửu Cửu ngày đêm đều ở đây đọc sách tập viết, cười nói: “Chúng ta trở về đi, chắc mọi người đã trò chuyện cũng gần xong cả rồi.”
Cố Tồn Cảnh liếc nhìn sắc trời bên ngoài, đã đến lúc phải hồi cung rồi.
Trong chủ viện, Cố Như Cửu và phụ mẫu hàn huyên mãi không hết chuyện, thấy Tấn Ưởng và Cố Tồn Cảnh quay lại, nàng mới giật mình hiểu ra, thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Mặc dù trong lòng không muốn, thế nhưng nàng vẫn hiểu rõ, Tấn Ưởng cải trang mang nàng đi ra ngoài, nếu nán lại quá lâu, e rằng sẽ chuốc phiền hà cho Tấn Ưởng.

“Phụ thân, mẫu thân, canh giờ không còn sớm, con gái phải quay về cung rồi.” Nàng đứng lên, hành lễ với Cố Trường Linh và Dương thị: “Xin phụ thân mẫu thân giữ gìn sức khỏe, đừng lo lắng cho con giá.”
“Chúng ta biết, con… làm việc gì cũng nên cẩn thận.” Dương thị miễn cưỡng cười, bởi vì có Tấn Ưởng ở đây, bà không tiện nói thêm gì nữa, lại đưa tay sờ sờ gò má của Cố Như Cửu: “Còn có một chuyện vui nữa quên nói cho con biết, nhị tẩu của con đã mang thai gần hai tháng.”
“Thật ư? Sao mẫu thân không nói cho con biết sớm!” Cố Như Cửu mặt mày rạng rỡ, nhìn sang Hồ thị đứng ở sau lưng mẫu thân, vui mừng nói: “Chúc mừng chị dâu.”
Hồ thị cười, nhỏ giọng nói: “Hôm nay muội phải quản lý cả hậu cung, chỉ là chút việc nhỏ trong nhà sao lại làm phiền đến muội được?”
“Chuyện này sao lại nói là việc nhỏ?” Cố Như Cửu giả vờ hờn giận: “Chị dâu nói như vậy, hóa ra lại coi muội là người ngoài.”
Hồ thị thấy em chồng thành Hoàng hậu, cũng không muốn gây bất hòa với nàng, cảm giác mất tự nhiên lúc đầu cũng dần biến mất, cười nói: “Là tỷ chẳng phải, sau này có chuyện chắc chắn sẽ nói cho muội biết đầu tiên.”
“Không cần là người đầu tiên.” Cố Như Cửu cười híp mắt liếc mắt nhìn Cố Tồn Cảnh: “Có nhị ca ở đây, muội làm người thứ nhì là được rồi.”
Mọi người lại nói vài ba câu chọc ghẹo nhau, bởi vì nhận được tin tức tốt lành này, phiền muộn và chán chường trong lòng Cố Như Cửu cũng vơi đi
đôi chút, chí ít khi bước ra khỏi cổng Cố gia cũng không còn bịn rịn nữa.
“Đừng buồn, lần sau ta lại dẫn nàng ra ngoài.” Tấn Ưởng xoa xoa ngón tay của nàng, xoay người chắp tay nói với Cố Trường Linh: “Nhạc phụ, nhạc phụ không cần tiễn nữa đâu.”
Cố Trường Linh đáp lễ, liếc nhìn Cố Như Cửu đứng sau lưng Tấn Ưởng: “Tiểu nữ làm phiền Bệ hạ.”
Tấn Ưởng cười cười: “Là ta phải để Cửu Cửu lao tâm nhiều mới đúng.”
Cố Trường Linh cũng không biết lời này của hắn là khách sáo hay là thật lòng, nhưng vẫn kiên trì tiễn hai vợ chồng họ đến tận ngoài ngõ, mà giờ khắc này Bạch Hiền và Hà Minh đã sắp xếp xong mã xa hồi cung, đứng cung kính ở bên cạnh xe ngựa.
“Xin dừng bước, xin dừng bước.” Tấn Ưởng lại cúi người hoàn mỗi lễ vãn bối với Cố Trường Linh, đưa tay đỡ Cố Như Cửu.
Cố Như Cửu xoay người hành lễ với Cố Trường Linh, vành mắt ửng đỏ đưa tay cho Tấn Ưởng đỡ lên xe ngựa.
Kinh ngạc nhìn thân ảnh con gái khuất sau mành xe, Cố Trường Linh khom người lần cuối: “Cung tiễn Hoàng thượng, cung tiễn Hoàng hậu nương nương.”
Mã xa lộc cộc tiến về phía trước, Cố Trường Linh chậm rãi đứng thẳng thân, sững sờ nhìn mã xa đi xa, cho đến lúc khuất khỏi tầm mắt mới nhấc chân đã tê cứng, chậm rãi đi trở về.
Mặt trời chiều soi bóng ông đổ dài rất dài trên đường, dài đến mức như hóa thành sợi dây níu con gái lại, mặc dù rất muốn giữ chặt con gái trong vòng tay che chở của mình, thế nhưng có rất nhiều chuyện không theo ý muốn của chính mình.
“Tiểu thư, kinh thành thật phồn hoa.” Trong xe ngựa, một nha hòan búi kiểu tóc song nha kế thích thú xốc rèm cửa sổ lên, nhìn dòng người tấp nập bên ngoài, hưng phấn nói: “Thật không hổ là kinh thành.”
“Náo nhiệt cũng tốt, quạnh quẽ cũng được, có liên quan gì đến ta đâu.” Cô gái được nha hoàn gọi là “tiểu thư” ước chừng mười bảy mười tám tuổi, chải một búi tóc đơn giản, chỉ dùng mấy cây trâm cố định, thoạt nhìn rất tẻ nhạt đơn giản.
Sắc mặt nàng trắng nõn, gương mặt lớn chừng bàn tay xem ra có phần nhu nhược, lại hơi trong trẻo nhưng lạnh lùng, như hoa tuyết ngày đông, chẳng đẹp tuyệt trần thế vẫn động lòng người.
Tiểu nha hoàn Minh Thúy thấy tiểu thư như vậy, lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, thấp giọng nói: “Là nô tỳ quá vui mừng quên mất bản thân mình.”
“Ngươi còn nhỏ, nhìn thấy kinh thành phồn hoa nên hiếu kỳ cũng là chuyện thường tình.” Nàng vươn tay, trên cổ tay nhỏ nhắn chỉ đeo một chiếc vòng bạc, bởi vì quá gầy, thoạt nhìn hơi trơ trọi, vén một góc rèm lên, đập vào mắt nàng đầu tiên là con đường rộng rãi cùng với những cửa hàng tấp nập nhộn nhịp.
So với kinh thành, Cẩm Châu quá nhỏ quá nghèo túng.
Mã xa tiếp tục đi về phía trước thêm một đoạn nữa, đột nhiên dừng lại, sau đó lui về phía sau một chút, nàng tò mò vén rèm lên, thấy một mã xa chóp màu son sang trọng thong dong đi qua, trên mã xa có treo chuông đồng phát ra những tiếng đinh đang rất êm tai.
“Thân tỷ của Hoàng hậu nương nương?” Minh Thúy nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ đối với người quyền quý thế này.

Thấy nha hoàn lộ ra bộ dáng như vậy, nàng miễn cưỡng cười, sau đó lại khôi phục dáng vẻ cô đơn buồn tẻ.
Người tôn quý thì có quan hệ gì với nàng?
Nàng cúi đầu, nhớ tới năm năm trước đã gặp qua người thiếu niên xinh đẹp kia, lắc đầu tự giễu cười.
Chuyện cũ không thể quay trở lại, nàng chỉ là một phụ nữ hòa ly về nha, hà tất suy nghĩ đến chuyện không nên nghĩ đến.
Xe ngựa vừa di chuyển được một đoạn thì tiếp tục ngừng lại lần nữa, sau đó nàng chợt nghe bên ngoài xe ngựa tựa hồ cũng yên lặng hơn nhiều.
Vừa vén rèm lên nhìn thì thấy Long cấm vệ vũ khí hiên ngangcưỡi trên con ngựa cao to đi qua, phía sau bọn họ còn có một chiếc mã xa không rõ quy chế.
Không biết có phải trùng hợp hay không, ngay khi nàng tò mò không biết người trong xe ngựa là ai thì người trong xe ngựa đối diện cũng nhấc mành lên.
Phía sau mành lộ ra một khuôn mặt xinh xắn, nhất là đôi mắt linh động sáng rực, chỉ cần nhìn đôi mắt này, phảng phất như vừa được tiếp thêm sức sống vô hạn.
Đối phương tựa hồ cũng không ngờ nàng vén rèm lên nhìn sang, bất ngờ ngẩn người trong chốc lát rồi nhoẻn miệng cười ôn hòa, mới buông mành xuống.
Nàng kinh ngạc nhìn chiếc xe ngựa kia càng lúc càng xa, thế nhưng đôi mắt sáng linh động ấy vẫn in sâu trong đáy lòng mãi không phai mờ.
Có lẽ người có đôi mắt sinh động như thế mới gọi là có sức sống.
“Thiếp vừa nhìn thấy một mỹ nhân.” Cố Như Cửu hạ mành, nói với Tấn Ưởng: “Mặt trái xoan, chân mày lá liễu, mắt hạnh, thoạt nhìn chẳng khác nào người trong tranh.”
“Vậy ư?” Tấn Ưởng thấy Cửu Cửu tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với người mỹ nhân kia, chu môi giận dỗi nói: “Lẽ nào còn hoàn hảo hơn cả ta?”
“Sặc…” Cố Như Cửu vội vàng đưa tay vỗ đầu của hắn: “Đương nhiên là chàng đẹp nhất rồi, thế nhưng hai vẻ đẹp hoàn toàn khác nhau.”
“Khác chỗ nào?” Vẻ mặt Tấn Ưởng nghiêm túc hỏi, giống như không có được đáp án chính xác sẽ không bỏ qua.
“Mỹ nhân vừa rồi, thiếp chỉ nhìn mà thôi, còn chàng thì khác.” Cố Như Cửu cười cười, đưa tay vuốt gò má của hắn: “Thiếp lại muốn ăn sạch chàng.”
“Là ta ăn nàng chứ? Có lần nào nàng ăn được ta đâu?” Tấn Ưởng cúi đầu, ánh mắt tà tứ: “Ở trong mắt ta, nàng chính là bữa tiệc ngon miệng nhất.”
Ngón trỏ của Cố Như Cửu vuốt ve yết hầu của hắn: “Chi bằng giờ quay trở về xem thử đi?”
Một tay nắm chặt của nàng, Tấn Ưởng cười nói: “Ta cũng có ý đó.”
Vào ban đêm, hai người trở lại trong cung, tiến hành một trận đại chiến, trận chiến này để cho ngày thứ hai lúc tỉnh lại mặt mày hớn hở, nhìn ai cũng thuận mắt.
Tấn Hưởng đang trong giờ trực nhìn thấy Tấn Ưởng luôn tủm tỉm cười, bộ dáng ăn uống no đủ, nhịn không được ho khan hai tiếng, không hổ là Hoàng hậu nương nương, chỉ có nàng mới có thể làm Bệ hạ vui vẻ đến mức này.
May mắn được diện thánh, cả đêm Điền Ân Quang đều chập chờn không ngủ được, mới sáng sớm đã rời giường, lo lắng bản thân có điểm gì không được chu toàn khiến cho Hoàng thượng bất mãn.
“Phụ thân.” Con gái của ông bước về phía ông, khom lưng giúp ông sửa lại ngọc bội đeo bên hông, nhỏ giọng nói: “Nguyên do Bệ hạ gặp mặt phụ thân là bởi vì trước đây chúng ta từng giúp đỡ ngài, ngoài ra còn là vì phụ thân mấy năm qua đã quản lý Cẩm Châu rất tốt, phụ thân không cần hồi hộp như vậy.”
“Làm sao có thể không hồi hộp?” Điền Ân Quang hít sâu một hơi: “Con vẫn còn trẻ, con không thể biết tính quan trọng trong đây đâu.” Thân là một đế vương trẻ tuổi nắm quyền cao, đối phương không nhất định cam tâm tình nguyện gặp lại người từng biết khoảng thời gian hắn sống chật vật thế nào, đến lúc đó đừng nói nhận được trọng dụng, chỉ sợ không cẩn thận, sẽ liên lụy cả gia.
“Bệ hạ tuổi còn trẻ, đã có thể cho đất nước Đại Phong sống trong thái bình, thế nào lại là người vong ân phụ nghĩa?” Con gái của ông thản nhiên nói: “Huống chi Điền gia chúng ta đều là người có ân tất báo, thân là vi thần, điều quan trọng cần làm là trung quân ái quốc, chỉ thế mà thôi.
Chuyện ngày xưa, phụ thân chớ nên nhắc lại, dù Bệ hạ chủ động nhắc tới, phụ thân cũng không cần tùy ý tiếp lời.”
“Vi phụ sống mấy năm này, làm sao có thể không biết những điều này.” Điền Ân Quang xắn tay áo, thấy thân hình gầy gò mỏng manh của con gái, thở dài nói: “Con cũng không cần lo lắng đến những chuyện này, cứ lo tẩm bổ cơ thể của mình đi.”
Điền Bích Nguyệt nghe vậy cười cười: “Con đã biết, phụ thân không cần phải lo lắng.”
“Ban đầu là lỗi của vi phụ, không nên ép buộc con phải gả cho nhà đó, ai ngờ hắn lại là kẻ vô liêm sỉ như vậy.” Điền Ân Quang thở dài: “Chỉ là ý niệm trong đầu con lúc trước cũng nên xóa bỏ đi, đây là kinh thành, với xuất thân của chúng ta, đứng trước mặt thế gia truyền thừa mấy trăm năm
như Cố thị, còn không xứng để họ liếc mắt nhìn.” Cho nên con cũng không cần nghĩ đến chuyện không nên nghĩ.
Hiện nay chẳng phải tiên đế, khuê nữ nhà mình cũng không có mệnh cách của Thái hậu hiện nay, những suy nghĩ ấy nên vứt hết ra khỏi đầu, hoặc là sớm chết tâm thì tốt.
Điền Ân Quang vào cung, cũng không được dẫn đến gặp Hoàng thượng ngay, mà phải đợi một lúc lâu sau mới có thái giám đến mời ông đi vào trong.
Thời tiết tháng sáu rất nóng bức, ông mới vừa đứng bên ngoài một lúc, mà sau lưng đã đổ đầy mồ hôi ướt đẫm bộ quan phục.
Đi vào ngự thư phòng, ông liền cảm nhận thấy một luồng khí lạnh tỏa vào mặt, hơi mát xoa dịu khuôn mặt cũng xoa dịu nỗi hồi hộp căng thẳng trong lòng ông.
Ông không dám ngẩng đầu nhìn thân ảnh màu huyền sau ngự án, tiến lên vài bước liền làm mọt đại lễ: “Vi thần Thứ sử Cẩm Châu Điền Ân Quang, khấu kiến Bệ hạ.” Bởi vì hắn còn chưa tới thái bộc tự nhậm chức, cho nên chỉ có thể lấy tự xưng Thứ sử Cẩm Châu.
“Miễn lễ, ban thưởng tọa.” Tấn Ưởng quan sát Điền Ân Quang đang quỳ trước mặt, trông ông chẳng khác nào mấy năm trước, là một người có tính tình cẩn thận dè dặt, người như vậy rất thích hợp đảm nhiệm chức thái bộc tự khanh.
“Đa tạ Bệ hạ.” Điền Ân Quang thận trọng ngồi nửa cái mông, tay chân cũng không biết nên đặt thế nào, mới vừa cảm nhận được trong phòng rất thoải mái, lại thấy hơi lạnh lẽo.
“Điền đại nhân chắc đi đường vất vả?” Hôm nay tâm tình của Tấn Ưởng tương đối khá, giọng nói cũng rất ôn hòa: “Chúng ta đã năm sáu năm không gặp, người nhà của khanh có khỏe không?”
“Tạ Bệ hạ quan tâm, mọi người trong nhà vi thần đều rất tốt.” Điền Ân Quang liên tục gật đầu hồi đáp, cho dù có không tốt, lúc này cũng chỉ nói tốt.
“Ừ.” Tấn Ưởng gật đầu, thấy bộ dáng Điền Ân Quang như vậy, lại cười nói: “Điền đại nhân không cần câu nệ, coi như là cùng trẫn nhàn thoại một chút việc nhà, năm đó nếu không nhờ khanh cùng thiên kim quý phủ tương trợ, chỉ sợ trẫm không thể đến kinh thành.”
“Không dám, không dám.” Điền Ân Quang liên tục thở dài nói: “Bệ hạ chính là thiên mệnh, mặc dù không có vi thần, cũng có trời cao tương trợ.
Vi thần chẳng qua là được ân huệ của Bệ hạ mới được dâng hiến chút sức lực vì Bệ hạ mà thôi.”
Tấn Ưởng cười cười, cũng không để ý đến những lời thổi phồng này của Điền Ân Quang.
Hắn nâng chén trà lên uống một ngụm: “Nói đến thiên kim quý phủ, chẳng biết nàng đã gả cho gia đình nào rồi?”
“Chuyện này… Nói ra thật xấu hổ, hai năm trước tiểu nữ đã xuất giá, thế nhưng nhà chồng… Hiện tại đã hòa ly quay về nhà.” Điền Ân Quang không thể nói xấu người khác, lại không dám nói sạo, không thể làm gì khác hơn là nói sơ lượt vài ba từ như vậy mà thôi.
“Vậy, hắn chẳng qua là kẻ có mắt không tròng.” Tấn Ưởng cười nói: “Trong kinh thiếu niên tốt vô số, nhất định Điền đại nhân có thể tìm được rể hiền.”
“Vi thần tạ ơn Bệ hạ chúc lành.” Điền Ân Quang nghe Bệ hạ nhắc tới con gái với giọng điệu như vậy, liền biết đối với chuyện năm đó, chỉ có con gái mình tự đa tình, lúc ấy Bệ hạ mới bây lớn, chỉ là đứa bé mười hai mười ba tuổi, làm gì biết đến tình yêu nam nữ? Chỉ tiếc tâm tư con gái mình trưởng thành sớm, đã dấy lên tình cảm thiếu nữ mới lớn.
Nếu năm đó Bệ hạ chưa từng được Thái hậu nhận làm con thừa tự và trở thành hoàng đế hiện nay, có lẽ tâm tư của con gái nhà mình đã sớm thành.

Hôm nay người ta đã là đế vương cao cao tại thượng, nhận được vạn dân ca tụng minh quân, lại có quý nữ thế gia làm Hoàng hậu, làm sao nhớ đến một cô nương ở châu xa xôi chứ?
Hai quân thần họ đang hàn huyên thì Điền Ân Quang thấy một thái giám mặc lam bào bưng một khay đồ bước vào, dáng vẻ thận trọng, dường như đang cầm một búp bê bằng gốm sứ, chứ không phải một chén canh.
“Bệ hạ, đây là Hoàng hậu nương nương tự tay chưng cất canh giải nhiệt cho ngài.” Bạch Hiền liếc nhìn mấy bồn băng bày trong góc phòng, cúi mặt thấp hơn: “Nương nương còn nói, Bệ hạ không được đặt nhiều băng trong thư phòng, như vậy không tốt cho sức khỏe của Bệ hạ.”
Hắn biết Bệ hạ sợ nóng, cho nên Hoàng hậu nương nương bảo Bệ hạ không được đặt nhiều băng trong phòng thực sự là đang ép buộc.
Tấn Ưởng mở nắp tô canh uống vài hớp nói: “Mang một bồn băng trên bàn xuống.”
Một tên thái giám bước lên bưng đi một chậu.
Hắn lại uống hớp, thở dài nói: “Lại mang thêm hai bồn băng trên bàn xuống.”
Bạch Hiền thi lễ với Tấn Ưởng: “Bệ hạ thích canh nương nương làm là tốt rồi, nô tỳ lập tức quay về bẩm báo với nương nương, người nhất định sẽ vui vẻ.”
“Được rồi, trẫm còn không biết trong bụng lão đang nghĩ gì sao?” Tấn Ưởng vừa tức vừa cười, phất tay để cho hắn lui ra, sau đó tiếp tục cúi đầu uống canh.
Tô canh không lớn, hắn uống năm sáu hớp đã gần hết, húp xong muỗng canh cuối cùng, Tấn Ưởng được bọn thái giám hầu hạ súc miệng rửa tay, sau đó hắn lại quay sang nói với Điền Ân Quang vẫn đàng hoàng nghiêm chỉnh ngồi im tại chỗ: “Hoàng hậu vẫn như vậy, luôn lo lắng sức khỏe của trẫm không tốt, mấy chén canh thế này, không uống là không được!”
Hà Minh đứng bên cạnh cúi đầu thầm nghĩ, Bệ hạ, nếu nụ cười trên mặt ngài chẳng rực rỡ như vậy, còn có chút thuyết phục.
Hiển nhiên, Điền Ân Quang vẫn còn rất minh mẫn đương nhiên cũng nhìn ra Bệ hạ không phải là không hài lòng với Hoàng hậu mà là rất hài lòng, cho nên lấy can đảm nói: “Vi thần có lời này vượt quá quy củ, xin Bệ hạ thứ tội trước cho.”
“Nói đi.”
“Vi thần cho rằng, Hoàng hậu nương nương chính là quý nữ thế gia, nhưng lại nguyện ý xuống bếp nấu canh cho Bệ hạ, có thể thấy tình thâm ý nặng của Hoàng hậu nương nương dành cho Bệ hạ, bằng không trong cung nô bộc vô số, Hoàng hậu nương nương đâu cần phải đích thân xuống bếp trong thời tiết nóng bức thế này?”
“Khanh nói có lý, cho nên trẫm mới luyến tiếc tâm ý của nàng nên chỉ cần nàng mang đến liền uống hết!” Mặt Tấn Ưởng càng hạnh phúc rối rắm nói: “Haizz, cũng chẳng còn cách nào khác.”
Hà Minh: Ha hả.
Điền Ân Quang: Nữ nhi ơi, con nên sớm thức tỉnh đi, trong mắt Hoàng thượng ngoại trừ Hoàng hậu ra, e rằng đa không còn thấy ai khác.
“Nương nương, lúc nô tỳ đưa canh lên, tuy rằng Bệ hạ đang tiếp kiến Thứ sử Cẩm Châu, thế nhưng cũng dùng hết canh.” Bạch Hiền cười nói: “Còn nói vị canh lần này rất ngon.”
“Thứ sử Cẩm Châu?” Cố Như Cửu cũng đâu có ngốc, với tính cách của Bạch Hiền, bình thường rất ít khi chủ động nhắc tới chuyện Tấn Ưởng đang tiếp kiến ai, hiện giờ lại chủ động nhắc tới người này, khẳng định bên trong còn có nguyên nhân khác: “Người này cũng là quan viên được điều nhiệm đến kinh thành dạo gần đây?” Đảm nhiệm chức Thứ sử trong đất phong thân vương, trên thực tế cũng chẳng khác nào làm quan viên bù nhìn, Tấn Ưởng cho chuyển nhiệm người này vào kinh, khẳng định có nguyên nhân gì.
“Năm đó, khi Bệ hạ vào kinh, đã bị kế vương phi làm khó dễ, sau khi thiên kim nhà Điền thứ sử biết được việc này, đã nói lại với phụ thân của nàng, có hai người hỗ trợ, Bệ hạ mới vào được kinh thành, gặp mặt tiên đế cùng Thái hậu.” Bạch Hiền dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Nô tỳ nghe nói vị Điền cô nương này mấy năm trước đã gả cho người không tốt, năm ngoái đã hòa ly quay về nhà, hiện tại theo Điền đại nhân cùng vào kinh.”
“Cuộc sống không được suôn sẻ.” Cố Như Cửu nghe vậy thở dài một tiếng: “Dù sao cũng là người từng giúp đỡ Bệ hạ, bổn cung cũng nên tỏ ý cám ơn mới phải.” Nói xong, nàng sai hai thái giám mang tạ lễ đưa đến cho Điền cô nương.
Bạch Hiền thở dài nói: “Hoàng hậu nương nương quả nhiên là lương thiện, đó chẳng qua chỉ là đạo lý quân thần mà thôi, nào có đáng để ngài tự mình ban thưởng.”
Cho nên hắn thường nói, Hoàng hậu đương thời này không thể cứ hiền lành như vậy được, mặc dù trong bụng chất đầy ghen tuông thế nhưng vẫn không để người ngoài nhìn ra được sai sót.
Nàng ta chỉ là con gái của Thứ sử Cẩm Châu huyện, có thể gánh được tạ lễ của Hoàng hậu sao?
“Nàng ta đã giúp đỡ nam nhân của bổn cung, bổn cung đương nhiên phải cảm ơn.” Cố Như Cửu cười cười, ngẩng đầu thấy Tấn Ưởng đi đến, nhếch mày nói: “Bệ hạ, ngài nói có đúng hay không?”
Bạch Hiền nhìn thấy Bệ hạ mặt mày hớn hở, còn tỏ ra ủng hộ việc làm của Hoàng hậu hết mình, lập tức yên lòng.
Vị Điền cô nương rất có tư sắc kia chắc chắn không có cửa chen chân rồi, thấy điệu bộ của Bệ hạ lúc này, chỉ sợ người ta tròn méo thế nào cũng chẳng nhớ đến.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.