Như Châu Tựa Ngọc

Chương 67: Chương 67





Tấn Ưởng trầm mặt đập mạnh chén trà trong tay xuống bàn, vang lên tiếng ‘lách tách’.
Hắn dẫn Cửu Cửu tới nơi này để ôn lại ký ức đẹp lúc trước, để cho Cửu Cửu thoải mái vui vẻ, không ngờ chỗ này lại xuất hiện một tên học trò nói bậy nói bạ, khiến hắn vô cùng mất hứng.
Chuyện viên quan can gián hôm qua truyền đến nội cung, Cửu Cửu trông như không thèm để ý, thế nhưng sao hắn lại không nhận ra Cửu Cửu buồn rầu vì chuyện này chứ?
Khi hắn còn chưa tự mình chấp chính, TháiThái hậu an bài lão sư cho hắn nhưng đa số những lão sư này đều ẩn chứa nhiều tâm tư hoặc dã tâm bừng bừng, có người lừa gạt hắn, có người tận lực lấy lòng hắn, còn có người sợ phải gánh chịu trách nhiệm không dám nói dư một câu hoặc bước nhiều thêm một bước.
Trong vô số lão sư đó, chỉ có Cố Trường Linh coi hắn là một đế vương chân chính, cũng xem hắn là một học trò thực thụ.
Lúc cần cung kính, Cố Trường Linh chẳng bao giờ thất lễ, lúc nên nghiêm nghị Cố Trường Linh cũng không bởi vì hắn là đế vương, mà mở con mắt nhắm con mắt.
Lúc Cố Trường Linh về hưu, hắn thật lòng không muốn đáp ứng.
Trên thực tế hắn cũng hiểu rõ vì sao Cố Trường Linh lại đưa ra quyết định này, để Cố gia cùng Cửu Cửu an lòng, hắn chỉ có thể kìm nén đau xót trong lòng đáp ứng lời thỉnh cầu của đối phương.
Hai vị cữu huynh cũng là những hậu bối có tài, chẳng qua còn thiếu kinh nghiệm thực tế, chỉ cần rèn đúc thêm một chút, ngày sau ắt sẽ trở thành lương thần của Đại Phong.
Thân là bậc đế vương, hắn không nên tin tưởng vào người khác, nhưng cũng không thể thời khắc sống trong nghi kị.
“Bệ hạ, cậu học trò này chẳng qua là tuổi trẻ khinh cuồng mà thôi, hà tất phải tức giận làm gì”.
Cố Như Cửu thấy hắn nổi giận đùng đùng,mà bản thân nàng trái lại không hề thấy giận: “Coi như hôm nay hắn không nói những lời này thì ngày mai vẫn có người khác xỉa xói, không bị người ta chê bai là kẻ tầm thường là tốt rồi, huống chi, tiền bạc vẫn bị người ta chê là bốc mùi tiền, mà tình cảnh Cố gia lúc này làm sao khiến người ta động lòng bằng vàng bạc.”
“Sao nàng có thể so sánh người trong nhà với vật phẩm trần tục đó?” Tấn Ưởng vừa bực mình vừa buồn cười, quay đầu nói với Cố Tồn Cảnh ngồi ở bàn bên cạnh: “Nếu không phải trước đây trẫm một mực cầu cưới Cửu Cửu, nhạc gia cũng không phải chịu tiếng oan như vậy, đây là lỗi của trẫm.”
Long cấm vệ ngồi ở bàn bên cạnh thầm kinh hãi, Bệ hạ tín nhiệm Cố gia đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy?
“Bệ hạ tín nhiệm người nhà vi thần, chính là vinh hạnh của cả nhà Cố gia, sao lại là lỗi của BệBệ hạ?” Cố Tồn Cảnh lập tức đứng dậy chắp tay nói: “Là nhà vi thần hành sự không được chu toàn, mới khiến cho người trong thiên hạ hoài nghi.
Nhưng vi thần tin tưởng ngày tháng dài sẽ thấu rõ lòng người, hôm nay bọn họ không tin vào lòng trung thành của người Cố gia, ngày mai, ngày sau, chỉ cần cả nhà vi thần giữ vững lòng trung mãi mãi không thay đổi thì sẽ có một ngày mọi người trong thiên hạ sẽ tin tưởng.”
“Tốt.” Tấn Ưởng đứng lên đi tới trước mặt Cố Tồn Cảnh, đưa tay vỗ bờ vai của hắn nói: “Huynh nói rất hay, trẫm tin tưởng trên sách sử chỉ lưu giữ mối quan hệ quân thần tương trợ lẫn nhau giữa trẫm và Cố gia.”
“Bệ hạ anh minh!” Hồ Vân Kỳ là người đầu tiên đứng ra tỏ ý ủng hộ, những Long cấm vệ khác tuy rằng chậm một bước nhưng vẫn rất thức thời biểu thị tán thành, thuận tiện còn khen ngợi Hoàng thượng anh minh và lòng trung thành của Cố gia.
Không nói đến chuyện Cố gia hoàn toàn không mang dã tâm lớn đó, thấy Hoàng thượng yêu thương chăm lo cho Hoàng hậu như vậy, bọn họ cũng hiểu rõ bản thân nên tỏ thái độ gì trước chuyện này.
“Đưa mấy học trò đang cao giọng đàm luận kia lên đây trẫm muốn nhìn xem, rốt cuộc họ có tài hoa trác tuyệt cỡ nào, lại dám lôi chuyện của nhạc gia trẫm ra giày xéo.” Tâm tình Tấn Ưởng khá hơn nhiều, sau đó sai Bạch Hiền dẫn hai Long cấm vệ xuống phía dưới gọi người.
Cố Như Cửu lại rót cho hắn một chén trà khác, nhỏ giọng nói: “Có cái gì đáng để xem đâu.” Chẳng phải nàng coi thường người đọc sách, chỉ là loại ba hoa khoác lác tụ nhau bàn chuyện của quý nhân thế này, nhất định chẳng phải nhân tài chân chính gì.
Người thành đại sự làm sao xốc nổi như vậy, đối với triều chính còn chưa thấu hiểu hết mà dám khoa tay múa chân.

Dân gian có câu rằng: Chai
đầy nước sẽ không vang, chai nửa vời sẽ vọng tiếng tinh tang, chỉ loại học trò suốt ngày luôn miệng ba hoa, trong đầu mặc dù có chút kiến thức, nhưng cũng không nhiều lắm.
“Không gặp một lần, ta sao biết được loại người nào thì không thể dùng?” Đầu xuân sang năm sẽ cử hành kỳ thi đàu xuân, có nhiều học sinh thậm chí đã đi tới kinh thành cầu học, chỉ mong tìm được danh sư, có thể nhận được danh thứ tốt trên trường thi.
Những học sinh dưới lầu kia, nghe chất giọng không giống là nhân sĩ kinh thành, chỉ sợ cũng là học sinh từ nơi khác đến tham gia khảo thí.
Bạch Hiền đi xuống lầu, thấy bầu không khí giữa đám học sinh đang cao giọng bàn luận viễn vông kia cũng không được tốt cho lắm, có lẽ là bởi vì bị lời nói của người học sinh trước đó kíc.h thích, vẻ mặt của mọi người đều cau có khó chịu, cho nên bầu không khí lúc này khá ngưng trọng.
Có học sinh nhanh mắt phát hiện Bạch Hiền bước ra từ sương phòng kia, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Tiên sinh và phu nhân nhà ta lấy làm thích thú khi nghe các vị đàm luận, cho nên mời mấy vị công tử lên trên lầu gặp mặt, xin các vị tài tử không nên chối từ.” Nói xong, hắn quay sang một thanh niên trẻ tuổi sắc mặt ửng hồng hỏi: “Chẳng biết cao tính đại danh của vị tài tử này là gì?”
Người này chính là người vừa chửi bới Cố gia lúc nãy, nét mặt Bạch Hiền tuy rằng cười, thế nhưng trong ánh mắt tràn đầy lãnh ý.
“Không dám không dám, tại hạ miễn quý họ Lương, tên Dư, tự Tòng Lưu.” Học sinh này đứng lên đáp lễ lại với Bạch Hiền: “Chẳng biết tiên sinh của các hạ là vị quý nhân nào?”
“Tục danh của tiên sinh nhà ta, bậc hạ nhân như ta không thể nhắc tới.” Bạch Hiền đảo qua những người có mặt trên bàn, lại quay sang hai người vừa cùng hàn huyên huyên náo gọi tên: “Xin mời ba vị đi theo tôi.”
Cả ba đều nghi hoặc trong bụng, còn muốn hỏi thêm dăm ba câu thế nhưng người nam nhân mặt mày nhẵn nhụi này tựa hồ không muốn tiếp tục trao đổi với bọn họ, trực tiếp “mời” họ đi lên lầu.
Những học sinh còn ngồi lại cảm thấy tình huống này có cái gì không đúng, lúc này có người đưa ra kiến nghị phải báo quan, nhưng lại chẳng có
ai nguyện ý chạy đi báo quan.
Còn lại hai người ngồi trong bàn, một người trong đó từ đầu tới cuối vẫn không lên tiếng, lắng nghe mấy người bạn cùng trường của mình nghị luận, trầm mặc ngẩng đầu nhìn về phía lầu, nhíu nhíu mày.
Bởi vì xảy ra chuyện này, tất cả mọi người cũng không còn hăng hái như trước, thấy hắn lên tiếng như vậy cũng lục đục đứng dậy cáo từ theo, đám người xung quanh bọn họ và cậu học trò họ Lương cũng không phải đến cùng một địa phương.
Chỉ còn lại có mấy học sinh chơi thân với ba người bị mời lên trên kia, lại hiếu kỳ thân phận của vị khách ở sương phòng trên lầu nên vẫn lưu lại Tiên Ngư lâu, chờ bọn họ xuống tới.
Ba người Lương Dư bước đi theo sau lưng Bạch Hiền, đến cửa sương phòng, nhìn thấy nam nhân mặt mày nhẵn nhụi này cung kính đứng ngoài cửa lên tiếng hồi báo, vừa đầy cửa bước vào, hắn thầm ngạc nhiên trong bụng hạ nhân nhà ai lại có nhiều quy củ như vậy, cửa vẫn chưa được mở ra, đã gập eo cong lưng xuống trước.
Đi vào trong nhà, hắn phát hiện trong bao sương có hai cái bàn, một đôi nam nữ ngồi riêng một bàn, những người còn lại ngồi chung trên chiếc bàn còn lại, còn có mấy người đứng sau lưng đôi nam nữ kia hầu hạ.
Hắn và hai người bạn sau khi bước qua cửa, mấy người hầu này cũng không ngẩng đầu dù chỉ một chút.
Lương Dư còn chưa kịp phản ứng, hai người khác đã cảm thấy có điểm không đúng, lúc này liền quay sang hành lễ với mọi người, làm đủ tư thái cung kính, đồng thời trong bụng thầm hận Lương Dư liên lụy bản thân.
“Tại hạ tên Lương Dư học sinh thư viện Sùng An ở Cẩm Châu gặp qua chư vị.” Sau khi vào cửa, nhìn thấy những người trong phòng này khí chất phi phàm, men say trong người Lương Dư đã bay đi phân nửa.
Hắn đưa mắt nhìn sang đôi nam nữ ngồi riêng biệt một bàn, chỉ thấy vị nam tử này mặt như quan ngọc, quý khí bức người, ai nhìn cũng cảm thấy tự ti mặc cảm.
Cô gái ngồi bên cạnh chàng trai tuy mặc trang phục phụ nhân, nhưng nhìn bất quá chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, vải vóc đồ trang sức trên người nàng đều vô cùng trân quý hắn chưa từng thấy qua bao giờ, dung mạo ngọt ngào động lòng người, chỉ một cái liếc mắt cũng dấy lên lòng quý mến, thương tiếc, theo tư thế ngồi của hai người tựa hồ là một đôi phu thê.
“Cẩm Châu là một địa phương tốt.” Cố Như Cửu quan sát người học sinh này một lượt từ trên xuống dưới, thấy hắn thân cao gầy, quần áo mặc trên người cũng rất bình thường, nhân tiện nói: “Ta nhớ kỹ năm đó Hồng Lư tự khanh cũng là học sinh thư viện Sùng An.”
Lương Dư thấy sau khi hắn hành lễ những người trong phòng này cũng không mảy may phản ứng gì, nhưng lại để cho cô gái này tùy tiện lên tiếng, trong bụng cảm thấy có chút thẹn quá thành giận, cảm thấy những người ở đây quá khinh thường hắn.

Mặc dù trong lòng hận những nhà giàu sang cao cao tại thượng, thế nhưng hắn cũng không dám vội, không thể làm gì khác hơn là cố nén bất mãn khó chịu trong lòng: “Hồi bẩm vị phu nhân này, đại nhân đúng là tấm gương cho hậu bối chúng tôi noi theo.”
“Ừ.” Cố Như Cửu gật đầu: “Hồng Lư tự khanh từ trước đến nay trầm ổn đại khí, làm việc thành thạo luôn được mọi người khen ngợi, ngươi cần phải học tập ở ông ấy nhiều hơn.”
Ba người nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, bọn họ có ngu xuẩn hơn nữa cũng biết vị phu nhân có quý khí bức người này đang nói bọn họ lỗ mãng vô năng.
“Phu nhân nói như vậy là có ý gì?” Sắc mặt Lương Dư đỏ bừng, hắn vừa thẹn vừa giận, tuổi trẻ khí thịnh, không nhịn được liền lên tiếng cãi lại: “Đám học sinh chúng tôi, đọc sách đã hơn mười năm, một lòng lo cho bách tính, lẽ nào chỉ vì sợ quyền quý lại không dám lên tiếng phản bác sao?”
“Làm quan làm vì dân, lời nói ấy không sai.
Ngươi đã luôn miệng nói mình một lòng vì dân, không bằng nói cho ta biết, giá gạo ở Cẩm Châu so với kinh thành có gì khác biệt? Cây nông nghiệp ở Cẩm Châu thu hoạch thế nào?” Cố Như Cửu nâng chung trà lên, chậm rãi uống một ngụm: “Đây là vấn đề rất cơ bản, nếu cậu học trò họ Lương này một lòng vì dân, mong rằng cũng để tâm đến những chuyện này.”
“Ta… chúng ta là những người đọc sách, không để ý đến chuyện bên ngoài, làm sao biết những việc dung tục này…”
“Loảng xoảng!” Hắn còn chưa nói hết, một tách trà bay thẳng vào mặt hắn.
“Làm quan chẳng biết dân sinh khó khăn, làm quan có lợi ích gì.
Ngươi luôn miệng nói mình không rời nhân dân, nhưng ngay cả đồ dùng gắn liền với hơi thở của nhân dân cũng không biết, không phải ngươi không sợ quyền quý,vì nước vì dân, chẳng qua lấy điều này làm cái cớ, tự xưng là thanh cao mà thôi.” Cố Như Cửu cười nhạt: “Cái gì mà người đọc sách không để ý đến chuyện bên ngoài? Ta thấy loại người vô năng như ngươi vai không thể vác, lưng không thể cõng, ngực không ưỡn cao, chỉ biết oán hận và phẫn hận, quả thực làm bẩn ba chữ người đọc sách.”
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Lương Dư vừa vội vừa tức, một lát mới đưa tay chỉ Cố Như Cửu nói: “Bọn phu nhân vô tri như ngươi, ta chẳng đáng giải thích cặn kẽ với ngươi.”
Sau đó hắn cảm giác mu bàn tay mình đau buốt, hắn ôm tay quay đầu lại, thấy thanh niên mặt không thay đổi ôm một cây đao đứng bên cạnh, dám chắc đối phương vừa dùng thanh đao trong tay đập lên tay của hắn.
“Các ngươi là người nào, ngay dưới chân thiên tử mà dám đả thương người?” Lương Dư co quắp lại nói: “Chẳng qua là hạng người ỷ thế hiếp người mà thôi.”
Cố Tồn Cảnh lười lên tiếng nói chuyện với hạng thư sinh chỉ biết oán hận vô năng này, hắn ôm đao quay về chỗ cũ ngồi xuống, bưng ly rượu lên uống một ngụm.
Dám đưa tay chỉ vào muội muội của hắn, không chặt đứt tay của hắn đã là nhẹ rồi.
“Ngay cả một phu nhân vô tri như ta mà ngươi còn nói không lại, chẳng phải càng thêm vô dụng.” Cố Như Cửu cũng lười nói chuyện với kẻ đọc sách chẳng có bản lĩnh lại coi thường nữ nhân này, nàng quay đầu nói với Tấn Ưởng: “Phu quân, ta thấy chi bằng đổi nơi khác ăn đi, miễn để những người như thế làm ảnh hưởng tâm tình.”
Tấn Ưởng gật đầu, cau mày liếc mắt nhìn Lương Dư, quay đầu nói với Hà Minh một câu, sau đó nhỏ giọng nói với Cố Như Cửu: “Ta lấy làm tò mò không biết cây quýt trong viện của nàng có hình dáng ra sao.”
Ánh mắt của Cố Như Cửu sáng hẳn lên: “Ý của chàng là…”
“Suỵt…” Tấn Ưởng đặt ngón trỏ lên mép, nháy mắt mỉm cười.
“Chỉ có nàng hiểu”
Trong bao sương sát vách, Tấn Hưởng dẫn Ngô Trùng và đám bạn quần áo lụa là bậc nhất kinh thành sống phóng túng vui vẻ, đột nhiên nghe thấy ngoài hành làng vọng lại một loạt âm thanh lanh lảnh, hắn bất giác ngẩn người, giọng nói này nghe khá quen tai.
Hắn đẩy Ngô Trùng đang chuốc rượu cho mình ra, kéo cửa bước ra nhìn bên ngoài, chân run rẩy.

Hôm nay mặc dù chẳng phải hắn làm nhiệm vụ, thế nhưng mới vừa nhậm chức Phó thống lĩnh Long cấm vệ được một hai tháng, ở bên ngoài ăn nhậu chơi bời lại vô tình gặp được Hoàng đế thế này, khiến cho hắn thấy chột dạ.
Hắn liếc nhìn đám bạn thân quần áo lụa là sau lưng, đi ra cửa thuận tay khép cửa lại, sau đó đi tới trước mặt Tấn Ưởng chắp tay nói: “Công tử, phu nhân.”
Chậc chậc chậc, có lẽ Hoàng thượng đang đi chơi, ngay cả Hoàng hậu cũng được kéo ra ngoài.
“Sao đường huynh cũng ở chỗ này?” Tấn Ưởng nhìn thoáng qua sương phòng sau lưng Tấn Hưởng, lập tức hiểu được: “Ta còn có việc, đi trước một bước.”
Tấn Hưởng thấy tất cả những Long cấm vệ được hắn dẫn theo phía sau đều có thân thủ không tệ, cũng thầm thở phào một hơi, vội vàng gật đầu nói: “Ngài tùy ý, ngài tùy ý.”
Cố Như Cửu khẽ gật đầu với Tấn Hưởng, lại lễ phép cười, mới theo Tấn Ưởng cùng nhau rời đi.
Ba người Lương Dư bị bọn họ vứt lại trong sương phòng hơi bất ngờ há hốc mồm, vì sao người được xưng là đường huynh kia lại cung kính với nam nhân tuấn mỹ như thế, chuyện này thật kỳ quái.
Bất quá thấy bọn họ đi, Lương Dư thầm thở phào một hơi trong bụng, hắn cứ tưởng rằng đối phương sẽ đánh hắn một trận nhừ tử, hoặc nhân cơ hội này gây khó dễ cho hắn, nào ngờ họ cứ thế rời khỏi.
Điều này làm cho ác cảm của hắn đối với những nhà quyền quý vơi đi một ít, chí ít những người này còn chưa đến mức giết người bừa bãi.
“Các ngươi là ai?” Tấn Hưởng thấy ba thư sinh còn đang đứng trong sương phòng Hoàng đế vừa bước ra, rượu và thức ăn trên bàn dường như
chưa động đến, liền đưa ánh mắt dò xét quét một lượt cả ba người họ, khẽ cười.
Ba người bị ánh mắt cao cao tại thượng này của hắn kí.ch thích đến mức sắc mặt tái xanh, hồi lâu vẫn chưa kịp thở.
Tấn Hưởng cũng lười để ý đến phản ứng của họ, cao quý lãnh diễm liếc nhìn bọn họ rồi xoay người liền đi.
Lương Dư nhỏ giọng mắng: “Bất quá chỉ là một đám sâu mọt sống dựa vào phú quý tổ tông để lại mà thôi.”
“Lương huynh, huynh nói ít đi một câu không được sao?” Người bạn đi cùng hắn cười khổ một câu: “Kinh thành là mảnh đất trọng yếu, thứ không thiếu nhất chính là người hiển quý, nếu đắc tội phải người không nên đắc tội, nếu chúng ta không thể tham dự kì thi mùa xuân sắp tới, chẳng phải cái được không bù nổi cái mất sao?”
Một người khác cũng khuyên nhủ: “Đợi huynh lên được cao trung, mới có thể thay đổi được hiện trạng nếu lúc này mà đắc tội bọn họ, chí nguyện trong lòng huynh làm sao thực hiện được?”
Lương Dư cuối cùng cũng bị họ khuyên giải, theo hai người đi xuống lầu.
Mà hai người đồng hành cùng Lương Dư cũng hạ quyết tâm, kể từ hôm nay ít qua lại cùng với Lương Dư hơn.
Tuy nói bọn họ đều là học sinh đến từ Cẩm Châu nên giúp đỡ lẫn nhau, nhưng bạn bè ngu dốt thế này, không có còn Hơn.
“Vừa rồi thấy chàng nổi giận như vậy, thiếp còn tưởng chàng sẽ cho người bắt cậu học trò kia lại.” Ra khỏi Tiên Ngư lâu, Tấn Ưởng và Cố Như Cửu sóng bước đi trên phố, nhìn dòng người vội vã xuôi ngược trên đường, cuộc sống nhộn nhịp, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười nhạt.
“không phải nói làm người phải khoan hồng độ lượng sao? Thiếp là Hoàng hậu, sao lòng dạ có thể hẹp hòi cho được?” Cố Như Cửu nhỏ giọng nói: “Hơn nữa, loại thư sinh thối nát đố kỵ thế này cũng không chỉ có mỗi một mình hắn, thiếp phân cao thấp với hắn cũng chẳng được lợi ích gì.”
Đại thụ che trời có khổ cực hơn đậu phộng không? Căn bản chẳng phải người của một tầng lớp, nếu như nàng muốn giành thắng thua trong một khoảng khắc tranh cãi thì quá nhỏ nhen, dù sao những người đắc tội với nàng, kiếp này chẳng ai có cơ hội tiếng nhập quan trường.
Tên thư sinh họ Lương đó nói những lời ấy ở đại sảnh không biết đã lọt vào tai của bao nhiêu người, Tiên Ngư lâu ngư long hỗn tạp, không biết có bao nhiêu người hiểu biết trà trộn trong đó.
Cho nên kỳ thi mùa xuân sẽ diễn ra vào xuân sang năm, quan viên trong triều chắc sẽ không để cho người như vậy đề tên bảng vàng.
Hiện thực sẽ cho tên thư sinh này hiểu rõ, cái gì gọi là thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Dùng xong bữa trưa, Tấn Ưởng dẫn Cố Như Cửu lúc ẩn lúc hiện, rốt cục cũng lạc bước đến cửa chính Cố gia, sau đó Tấn Ưởng quay đầu nói với Cố Tồn Cảnh: “Nhị cữu huynh, ta đi cả ngày đã thấy khát nước rồi, huynh có thể cho ta vào trong quý phủ uống chén trà chăng?”
Cố Tồn Cảnh liếc nhìn muội muội nhà mình trốn ở phía sau Hoàng thượng cười trộm, vội vàng nói không dám, sau đó tự mình nghênh đón người bước vào cổng.
Người gác cổng thấy kỳ quái trước dáng vẻ thận trọng như vậy của Nhị thiếu gia, khi hắn phát hiện Nhị tiểu thư cũng ở trong đó, cũng có chút không phản ứng kịp.
Nhị tiểu thư chẳng phải đã tiến cung làm Hoàng hậu sao, thế nào theo nhị thiếu gia trở về phủ? Chẳng lẽ đã cãi nhau với Hoàng thượng, tức giận quay về nhà mẹ đẻ?
Người gác cổng không dám ngẫm nghĩ tiếp, đứng ngay ngắn nghiêm chỉnh khom người đứng ở trong góc nhỏ, chờ nhóm người Nhị thiếu gia cùng Nhị tiểu thư đi vào trong nội viện, mới đưa tay sờ đầu, thấy vẻ mặt của Nhị thiếu gia cùng Nhị tiểu thư cũng không giống như gặp phải chuyện không vui.

Trong chủ viện, Cố Trường Linh, Dương thị, Hồ thị đang nói chuyện cùng vợ chồng Cố Phán Kỳ, Trương Thiệu, con gái con rể mang theo cháu ngoại về nhà, tâm tình Dương thị rất vui vẻ, nghe thấy quản gia nói Nhị thiếu gia dẫn theo Nhị tiểu thư trở về, nụ cười trên mặt bà lập tức cứng lại.
“Ngươi nói Nhị thiếu gia dẫn ai về?” Dương thị kinh ngạc hỏi, mấy người khác trong phòng cũng đều đưa ánh mắt mù mịt nhìn ra cửa, chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Phu nhân, Nhị thiếu gia không chỉ mang theo Nhị tiểu thư trở về, còn dẫn theo một vị công tử trẻ tuổi trở về, nói là khách quý đến nhà.” Quản gia
là một người thông minh, hắn đã doán được thân phận khách quý, nhưng lại không dám nói rõ ra: “Quý khách khí chất bất phàm, quý khí bức người, tiểu nhân không dám nhìn thẳng người này.”
“Mau mau cho mời, sai người dâng trà.” Cố Trường Linh đứng lên, vội đi ra bên ngoài, nói với người nhà: “Các ngươi cũng theo ta đi nghênh tiếp khách quý.”
Trương Huân luống cuống tay chân đứng lên, Cố Phán Kỳ sai nha hoàn dẫn con trai đi theo sau, quay sang nói với Trương Huân: “Chớ lo lắng, có muội muội ở đây.” Cố Phán Kỳ thấy chuyện này rất đơn giản, Hoàng thượng đã nguyện ý lén dẫn muội muội về nhà mẹ đẻ, như vậy chắc chắn tình cảm với muội muội rất sâu đậm.
Nam nhân ấy mà, nếu như coi trọng nữ nhân của mình, như vậy đối với người trong gia đình nhà vợ cũng sẽ tôn trọng đầy đủ, nếu không sao có câu yêu ai yêu cả đường đi chứ?
Nhóm người còn chưa đi đến cổng trong, Cố Phán Kỳ đã thấy nam nhân cực kỳ tuấn tú đi bên cạnh muội muội tay nắm tay bước vào, thoạt nhìn thân mật cực kỳ.
Nhìn thấy hai người như vậy, Cố Phán Kỳ cũng yên lòng không ít, tuy nói làm nữ nhân của Hoàng đế không dễ dàng, thế nhưng chí ít hai người có cảm tình làm nền móng, mặc dù ngày sau trong cung còn có người mới thì muội muội cũng chính là Hoàng hậu, cuộc sống không quá khó khăn.
Nghĩ vậy, nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Trương Huân cảm nhận được nỗi lo lắng trong lòng nàng, khẽ nắm tay nàng, đưa ánh mắt ân cần nhìn sang.
Cố Phán Kỳ thấy hắn như vậy, cười lắc đầu, ý bảo không có việc gì.
“Phụ thân, mẫu thân.” Nhìn thấy phụ mẫu, Cố Như Cửu bước nhanh hơn, vành mắt ửng đỏ bước lại hành lễ với Cố Trường Linh và Dương thị, sau đó lôi kéo tay của Cố Trường Linh và Dương thị, thế nào cũng không để cho bọn họ hành lễ với mình.
“Nhạc phụ, nhạc mẫu.” Tấn Ưởng chắp tay thi lễ với nhạc phụ nhạc mẫu, quay đầu nhìn thấy Cửu Cửu hầu như chưa bao giờ rơi lệ lúc này đã khóc đến mắt ửng đỏ, lại thấy yêu thương và lo lắng, đưa tay nắm ở vai của nàng thấp giọng khuyên can.
Dương thị thấy con gái như vậy, lòng cũng rất khó chịu, chỉ là ngự giá đang ở đây, bà không thể khóc, buộc lòng phải cố gắng nhẫn nhịn, thấy Hoàng thượng kiên trì dỗ dành con gái, nỗi khổ sở trong bụng cũng hòa tan đi rất nhiều.
“Bệ hạ, mời vào trong phòng ngồi.” Viền mắt Cố Trường Linh cũng có chút đỏ lên, thế nhưng thoạt nhìn vẫn còn tỉnh táo hơn Dương thị.
“Nhạc phụ, mời.” Tấn Ưởng một tay vịn Cố Như Cửu, một tay giơ lên ý bảo Cố Trường Linh đi trước.
Hai người từ chối một hồi, Tấn Ưởng mới mang theo Cố Như Cửu đi ở phía trước.
Trương Huân đi sau lưng bọn họ thấy thế, nhỏ giọng nói với vợ đang đi bên cạnh: “Hoàng thượng đối với nhà nhạc phụ thật tốt.”
“Chàng cũng rất tốt với mọi người.” Cố Phán Kỳ cười nói với hắn: “Ngay cả mẫu thân ta đều nói, chàng là con trai của bà, ta lại giống như được bà nhặt được.”
“Thân là con rể, tôn trọng nhạc phụ nhạc mẫu là phải.” Trương Huân thật thà cười: “Ta chính là cảm thấy, Hoàng thượng có thể làm được điểm này, không phải chuyện dễ dàng gì.”
Cố Phán Kỳ cười cười, không nói gì.
Nhóm người vào chủ viện, đều tự ngồi xuống, Tấn Ưởng mới nói: “Hôm nay vừa vặn ra cung đi ngang qua nhạc gia, ta thiết nghĩ Cửu Cửu nhất định rất nhớ hai vị, liền mang nàng quay về thăm mọi người.
Hôm nay là lén xuất hành, cho nên không cần chú ý đến lễ quân thần, thân phận tôn ti.”
Thân là mẫu thân, Dương thị quan tâm nhất vẫn là con gái của mình, nghe thấy Tấn Ưởng nói lời này, lại cười nói: “Tiểu nữ tùy hứng, đã làm Bệ hạ khó xử rồi.” Miệng tuy nói như vậy, ánh mắt lại âu yếm nhìn sang Cố Như Cửu.
“Cửu Cửu tốt, có thể lấy được nàng, là phúc khí của ta.” Tấn Ưởng cười nói: “Hôm nay xuất hành, cũng là quyết định của ta, không có quan hệ gì với nàng.” Nói xong, hắn nghiêng đầu nhìn Cố Như Cửu ngồi bên cạnh, thấy viền mắt nàng vẫn còn ửng đỏ, lại đau lòng không thôi.
Cố Như Cửu nghe thấy hắn nói như thế, cũng quay sang nhìn hắn cười, chỉ là nước mắt trên lông mi vẫn chưa khô, nhìn thật tội nghiệp đáng yêu,
trông thấy nàng như vậy, Tấn Ưởng chỉ muốn ôm nàng thật chặt trong lòng mình, che chở yêu thương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.