Hứa Từ cảm thấy gần đây mình không bình thường chút nào.
Ngày qua ngày đều mở Weibo sau đó mò vào ID của Hạ Kinh Niên, xem những hoạt động vừa qua của cô.
Hình như cô đang tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ dài, không có ý định quay về trong thời gian ngắn.
Hạ Kinh Niên được người ta tỏ tình.
Cô gặp được cậu bạn đó tại nhà nghỉ ở Nhĩ Hải.
Nam sinh ấy xuất hiện tựa như ánh mắt trời đến soi chiếu đời cô, mỗi ngày cậu đều cười với Hạ Kinh Niên, cậu hỏi Hạ Kinh Niên rằng sao cô lại đi du lịch vào lúc này.
Cô rất thành thật trả lời: “Thất tình, yêu đơn phương là thất tình rồi.”
Mấy ngày sau, hai người cùng nhau đi biển, cùng nhau mua sắm, cùng nhau ngồi trên xích đu trước cửa nhà nghỉ khi màn đêm về.
Một con người tươi sáng vui vẻ sẽ luôn giúp cho người khác có được tâm trạng tốt.
Những ngày nay Hạ Kinh Niên cũng không hề nhớ đến Hứa Từ, cô nghĩ, chuyến đi này của mình vô cùng đáng giá.
Ngày hôm nay – đêm trăng tinh tú ngập trời, không khí mát mẻ an lành.
“A – ước gì cả đời được sống ở nơi này.” Cô cảm thán.
“À, tớ còn thừa một chỗ tại đây đấy, cậu có muốn ở lại không?”
“Hả?” Cô đột nhiên bị hỏi đến ngu người, quay đầu nhìn cậu.
Trong mắt người thiếu niên rực rỡ ấy có đêm trăng, có sao sáng và có cô.
Cậu chớp mắt, mỉm cười nhìn Hạ Kinh Niên: “Tớ sẽ ở vị trí kế bên cậu.”
“Hạ Kinh Niên, tớ thích cậu.”
“Cậu có muốn trở thành bạn gái của tớ không?”
Hạ Kinh Niên sững người khoảng hai giây, không phải cô chưa từng được ai tỏ tình, chỉ là lần này đến quá bất ngờ thôi.
Tỉnh táo trở lại, cô khẽ cúi đầu cười, giọng nói không biết phải làm sao, còn hơi tự giễu bản thân mình.
“Cậu hiểu mà, tớ đến đây vì tớ đang thất tình, nhưng tớ vẫn còn thích anh ấy.”
“Không sao cả.” Cậu nói như vậy: “Có lẽ thứ cậu cần chính là một tình yêu mới để quên đi tình cảm với người ấy.”
Hạ Kinh Niên lắc đầu.
“Không thể, như vậy gọi là vô trách nhiệm với tất cả.”
Nỗi buồn man mác thoáng qua ánh mắt người thiếu niên, nhưng cậu vẫn kiên định nói ra.
“Chuyện bọn mình, cậu không cần phải trả lời tớ ngay lập tức đâu, cậu hãy suy nghĩ kỹ rồi nói cho tớ sau.”
Lúc này Hạ Kinh Niên đột nhiên nghĩ rằng, thế giới này còn rất nhiều người có tâm hồn thú vị hơn Hứa Từ nhiều.
Cũng có rất nhiều người không hề kém cạnh so với anh.
Càng nghĩ càng rắc rối, nhưng cô biết mình phải làm gì, cô không thể tiếp tục thích Hứa Từ được nữa.
Hứa Từ rót cà phê, cầm chiếc cốc trong tay, đêm đã phủ xuống toàn thành phố, hôm nay anh muốn thức khuya để kiểm tra báo cáo cho sinh viên.
Thần xui quỷ khiến thế nào mà đúng lúc này anh lại cầm điện thoại vào xem weibo của Hạ Kinh Niên.
Hai giờ sáng, có lẽ giờ này cô đã ngủ rồi.
Nhưng vừa mới vào đã thấy cô đăng một trạng thái mới hai phút trước.
[Bánh gạo ngon quá đi: Tối hôm nay, đột nhiên được một bạn nam rạng rỡ như mặt trời nhỏ tỏ tình, đôi khi, mình nhận ra mình không nên cố chấp như vậy.]
Tay anh cầm tách cà phê bỗng run lên.
“Choang—“
Cái cốc trượt tay rơi xuống đất, âm thanh tan vỡ kéo hồn anh về, mảnh sứ và cà phê la liệt dưới sàn, anh nhíu chặt chân mày.
Anh đang làm gì thế này?
Đây không phải kết quả mà anh hằng mong muốn hay sao?
Hết chương 9.