Nhiều Năm Trôi Đi

Chương 4: Anh là người cô không thể chạm tới




Hạ Kinh Niên đã suy nghĩ rất lâu, rằng chuyện mình thích Hứa Từ phải làm sao bây giờ?
Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa, câu trả lời vẫn là không nên thích anh.
Hứa Từ… Đối với cô mà nói, anh chỉ là thầy của cô.
Hạ Kinh Niên cảm thấy vô cùng đau đầu, vừa cảm thấy bản thân bị điên lại vừa cảm thấy mình chẳng biết phải làm sao.
Con tim rung động không phải chuyện lý trí có thể kiểm soát được, nên làm gì bây giờ??
Chẳng lẽ chạy đến trước mặt Hứa Từ, thẳng thắn tỏ tình với anh, nói rằng em thích thầy?
Hạ Kinh Niên có thể tưởng tượng đến vẻ mặt Hứa Từ nhìn mình, ánh mắt anh lúc ấy sẽ nheo lại.
Chắc chắn người này sẽ nói cho cô nghe là: “Hạ Kinh Niên, em về nhà nghỉ đi.”
Nhưng suy tính thế này, nếu cứ phải giấu giếm tình cảm của mình với anh thì thật có lỗi với chính bản thân.
Vì vậy Hạ Kinh Niên cân nhắc rồi ra quyết định, tạm thời sẽ như vầy, không cần gắng gượng che giấu làm gì nhưng cũng không cần phải thổ lộ cho anh biết.
Một ngày nào đó, cô sẽ tìm được cơ hội thôi.
Hạ Kinh Niên không hề tâm sự chuyện này cho bất kỳ ai biết, cả thế giới chỉ một mình cô hay.
Tâm trạng vừa mới bình ổn thì nhận được điện thoại của Hứa Từ, thế là trái tim lại mềm nhũn ra.
“Em khỏe lên chút nào chưa?” Nếu không thoải mái thì để tôi đưa em đi bệnh viện.” Giọng nói dịu dàng của Hứa Từ truyền tới bên tai.
“Em không sao…”
Hứa Từ “Ừ” một tiếng, nói tiếp: “Có chuyện gì thì phải nói cho tôi biết, đừng có cậy mạnh, biết chưa?”
“Vâng, để giáo sư Hứa lo lắng quá.”
Hứa Từ khẽ cười, chậm rãi nói: “Tất nhiên phải lo lắng rồi, giống như em nói đấy thôi, quan tâm chăm sóc sinh viên chính là trách nhiệm của tôi.”
Trách nhiệm.
Ánh mắt Hạ Kinh Niên che đi ưu thương trong lòng, ấp a ấp úng trả lời: “Được, cảm ơn giáo sư Hứa. Không còn chuyện gì nữa, vậy em xin phép cúp máy.”
“Ừ.”
Sau khi Hạ Kinh Niên tắt điện thoại thì bổ nhào lên giường, chôn mặt xuống gối.
Đầu óc cô mụ mị lắm rồi, rõ ràng biết Hứa Từ không có ý gì khác với mình nhưng bản thân thì cứ suy nghĩ linh tinh.
Khi nãy nghe giọng nói dịu dàng hỏi han của anh, suýt chút nữa cô đã suy nghĩ miên man đi đẩu đi đâu rồi.
Nói đúng ra thì mọi kịch bản cũng chỉ xuất hiện trong tâm trí của cô, đối với Hứa Từ mà nói, trừ việc biết cô từ bé ra thì cô không khác gì những sinh viên bình thường khác của anh.
Dù sao thì trước kia mình cũng chẳng thân thiết với Hứa Từ cho lắm, chủ yếu toàn gặp mặt gật đầu chào hỏi cho qua.
Nằm sấp trên giường mà nghĩ linh tinh rất dễ chìm vào giấc mộng, thâm chí cô còn chưa nghĩ ra được kết quả của tình yêu này.
Cô nằm mơ thấy Hứa Từ.
Mơ về hồi còn thơ bé, Hứa Từ ngồi dưới cây đa trong khu tập thể, vẻ mặt anh lạnh tanh, cho tới bây giờ Hạ Kinh Niên chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng hiện trong đôi mắt anh.
Cô còn thấy được chính mình khi xưa.
Có lẽ lúc này cô còn đang học tiểu học, tay ôm tập sách ngữ văn lớp 5.
“Hứa Từ!”
Hứa Từ quay đầu: “Có chuyện gì.”
“Em làm xong bài tập em ra chơi với anh nha.”
“…” Anh im lặng một lúc rồi nói: “Tùy em.”
Hồi đó cô giống kiểu người nghe mãi không hiểu, chứ nếu giờ mà nghe vậy cô chắc chắn sẽ không thèm gặp Hứa Từ.
Người ta lạnh lùng hắt hủi mày như vậy mày còn dán vào người ta làm cái gì! Hạ Kinh Niên! Ngu quá đi mất!
Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng ngu ngốc như thế này.
Khung cảnh bỗng chốc thay đổi, Hứa Từ đứng ở nơi nào đó, Hạ Kinh Niên muốn bước chân qua.
Nhưng cố gắng cách nào cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Từ giữa khoảng cách với mình, một cảm giác xa tận chân trời gần ngay trước mắt nhưng chẳng thể nào chạm tới.
Khi tỉnh giấc, Hạ Kinh Niên ngồi dậy thở hổn hển, dù không làm gì cả nhưng cơ thể lại mệt mỏi vô cùng.
Cô muốn thoát khỏi khoảng cách xa xôi giữa mình và anh, nhưng làm cách nào cũng không thể tỉnh được.
Hạ Kinh Niên mở điện thoại lên nhìn đồng hồ, 3:30 sáng.
Hình như ngoài trời đang mưa, từng giọt mưa rào rào dội vào phiến lá gây ra những thanh âm ồn ào.
Cô đứng lên lấy nước, muốn xua đi cảm giác khó chịu râm ran trong lòng.
Cô không thể chối bỏ rằng giấc mơ ấy quá chân thực với mình, đó là điều cô không bao giờ dám đối mặt.
Hứa Từ xa xôi quá.
Tới thời khắc này cũng như vậy, dù trong hiện tại hay trong mộng, anh vẫn luôn là người cô không thể sánh đôi.
Hết chương 4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.