Nhiều Năm Trôi Đi

Chương 12: Em nói thích cũng chỉ đến thế thôi sao?




“Hứa Từ.”
Đêm thanh lặng gió, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống gương mặt đối phương khiến cô không nhìn rõ biểu cảm của anh.
Cô không có ý định gọi “Giáo sư Hứa” mà gọi thẳng tên anh.
“Anh đang có ý gì đây?”
Cô sẽ không nghĩ Hứa Từ vô tình đến Nhĩ Hải xong bất ngờ gặp được cô đâu.
Hạ Kinh Niên cúi đầu không nhìn thẳng vào mắt anh.
Hơi thở của Hứa Từ trở nên nặng nề, nghe được rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
“Hạ Kinh Niên, em…” Anh dừng lại: “Em thích anh sao?”
“Anh không biết ư?”
Hứa Từ nhíu mày, từng bước từng bước sát đến bên cô, anh đi lên phía trước một bước, Hạ Kinh Niên liền lùi về phía sau một bước.
Cho đến khi –
Lưng cô chạm vào tường, cái lạnh từ phía sau khiến cô sững người, từ khi nào đã không thể lùi được nữa thế này?
Dù trong hoàn cảnh này hay trong chuyện tình cảm với Hứa Từ.
Cô không còn đường lui cho mình nữa rồi.
“Hứa…” Cô ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt đen láy của anh.
Cô đột nhiên mỉm cười.
Hứa Từ cúi đầu nhìn cô, Hạ Kinh Niên vội vàng nghiêng đầu sang một bên, nói:
“Hứa Từ, anh có thể lùi về sau một chút được không?”
“Không.”
Anh không hề giữ khoảng cách cho cả hai mà còn tiến gần hơn đến bên cô.
Thậm chí Hạ Kinh Niên còn cảm thấy chỉ cần cô ngẩng đầu lên chút nữa chắc chắn sẽ chạm phải cằm anh.
“Không phải em nói thích anh sao? Hử?”
“Hứa Từ…!!”
Cô không biết có chuyện gì đang xảy ra để cho Hứa Từ biến thành một người khác như vậy.
Hạ Kinh Niên có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, thanh âm ấy như muốn báo thức màn đêm.
Tâm trí cô dần dần trở nên mơ hồ, càng ngày càng mất bình tĩnh, bây giờ cô chỉ ước cô có thể kết thúc luôn cái màn đối thoại đầy hỗn loạn này.
“Em biết em không nên thích anh, càng không nên tỏ tình với anh. Một sinh viên như em không nên vượt ranh giới với giáo sư như anh.”
“Những việc này em biết hết, Hứa Từ, nếu như anh cảm thấy khốn đốn quá, em đã nói  rồi, em có thể ra đi, sẽ không quấy rầy đến anh nữa. Lựa chọn đại học D là do bản thân em nông nổi nhất thời, em cũng phải người không học thì cạp đất mà ăn.”
“Có lẽ việc em thích anh cũng vì nông nổi nhất thời, anh không cần quan tâm quá mức làm gì, có khi chỉ cần mấy ngày nữa thôi em đã không còn thích anh nữa rồi.”
Hạ Kinh Niên, rốt cuộc em đang nói cái gì vậy hả?
Chữ tuôn ra khỏi miệng, đến cô cũng không kiềm chế nổi, suy nghĩ vo tròn thành một quả bóng ở trong đầu.
Hứa Từ lạnh lùng, giọng nói mang theo tức giận gắt lên với cô, cắt luôn đống thiên ngôn vạn ngữ linh tinh mà cô vừa nói.
“Hạ Kinh Niên, em nói cái gì?”
“Em nói…”
Còn chưa kịp nói gì đã bị người ta nâng cằm, ánh mắt buộc phải nhìn thẳng vào anh.
Đây là Hứa Từ mà Hạ Kinh Niên chưa bao giờ gặp.
“Em nói thích cũng chỉ đến thế thôi à?”
Nông nổi nhất thời?
Câu nói nực cười nhất mà anh từng được nghe trong đời.
“Hứa Từ…!” Hạ Kinh Niên cảm thấy vô cùng bực mình: “Em không hề cầu xin anh phải thích em! Lựa chọn thế nào cũng là quyền lợi của em!”
Thích anh đã khổ lắm rồi còn bị đối phương đối xử với tình cảm của mình thành “Chỉ đến thế mà thôi.”
“Lựa chọn?” Anh nhướng mày: “À ra là em chọn ở bên cái thằng vừa về đi cùng em đó sao?”
Cô nghiêng mặt, nói: “Kể cả thế thì cũng không liên quan đến anh.”
Cô nói đó không phải chuyện liên quan đến anh.
Hạ Kinh Niên, em muốn vứt bỏ anh đến thế cơ à?
Nụ hôn đầy mạnh bạo rơi xuống môi khiến Hạ Kinh Niên giật mình trợn tròn hai mắt.
Người này là Hứa Từ.
Không, đây không phải Hứa Từ mà cô quen suốt mấy năm nay.
“Hạ Kinh Niên, nếu anh nói anh thích em, vậy chuyện đó cũng không liên quan đến anh sao?
Hết chương 12.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.