Hạ Kinh Niên không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp được Hứa Từ ở Nhĩ Hải.
Hôm nay cô vừa đi mua đồ với bạn, cả hai cười nói vui vẻ trên đường về, vừa mới đến cửa nhà nghỉ đã thấy bóng dáng cao kều của người nào đó.
Bóng hình ấy vô cùng quen thuộc nhưng cô không dám khẳng định.
Người đó rất giống Hứa Từ nhưng bây giờ đáng lẽ anh phải ở trường chứ, thêm nữa anh cũng chẳng có lý do gì để xuất hiện ở nơi đây.
Người bên cạnh nhận ra Hạ Kinh Niên đang không tập trung nên nhìn theo ánh mắt cô.
Cậu chưa từng gặp người này nhưng theo bản năng thì cậu đã cảm nhận được đây chính là người đàn ông mà Hạ Kinh Niên thích.
Khi Hạ Kinh Niên vẫn còn đang thất thần thì cậu đột nhiên cầm túi đồ của cô, sau đó nắm tay cô thật chặt.
Hạ Kinh Niên cau mày muốn vẫy ra.
“Là anh ấy phải không?” Người thiếu niên thấp giọng: “Người cậu thích ý.”
Cô ngước mắt, khi nhìn thấy người nào đó xoay người đi ra chỗ bọn họ, ánh mắt cô run rẩy.
Là anh.
“Đừng lo lắng, tớ sẽ giúp cậu.”
Khi Hứa Từ đứng trước mặt cô, chân mày anh nhíu chặt.
Hạ Kinh Niên vô cùng lễ phép chào hỏi: “Giáo sư Hứa.”
“Bao giờ em về? Em đã bỏ học hai tuần rồi, báo cáo lần trước cũng vậy…”
Móng tay cô ghim sâu vào lòng bàn tay, cố gắng kiểm soát những xúc cảm trào dâng trong tim mình.
Cô tưởng rằng, tình cảm mình dành cho Hứa Từ đã phai đi rất nhiều cho đến khi gặp lại anh.
Tường thành trong lòng bỗng chốc sụp đổ.
Cô không thể làm được.
Còn anh thì sao, bây giờ anh đứng trước mặt cô chỉ để nhắc nhở cô rằng cô đã bỏ quá nhiều môn ở trường?
Vì vậy anh tới đây để bắt người về sao?
Không đợi Hứa Từ nói xong, cô đã cắt đứt lời anh: “Giáo sư Hứa, nếu như liên quan đến việc em bỏ quá nhiều tiết ở trường thì em đã xin nghỉ trước đó rồi.”
“Báo cáo trước đây còn chưa sửa xong, nhưng thầy có thể đợi em về rồi chỉ cho em sửa chứ?”
Hàng lông mày Hứa Từ càng nhíu chặt hơn nhưng anh vẫn hỏi lại một lần nữa.
“Bao giờ em về?”
“Em không về.” Cô dừng lại, khóe miệng cong lên nụ cười đùa cợt: “Chẳng lẽ giáo sư Hứa tới đây bắt em về đi học sao?”
“Thật sự em nên về đi học rồi đấy.”
Hứa Từ biết để thi vào đại học D, Hạ Kinh Niên đã phải nỗ lực đến nhường nào mới có thể đỗ được chuyên ngành này.
“Giáo sư Hứa, em đã nói em xin phép nghỉ lâu rồi! Nếu như thầy không hài lòng với việc em vắng mặt quá nhiều thì em có thể nghỉ học.”
“Em nói cái gì?”
“Em nói, em có thể nghỉ học.”
Nghỉ học rồi thì sẽ không phải gặp anh nữa.
Tức giận ùn ùn hiện lên trong mắt Hứa Từ, anh không hề dịu dàng mà kéo mạnh Hạ Kinh Niên về phía mình, lạnh lùng nói với người con trai bên cạnh Hạ Kinh Niên:
“Cậu, buông tay cô ấy ra cho tôi.”
Cô có biết cô đang hỏi gì không hả?
Nghỉ học?
Chỉ vì chuyện này mà vứt hết những cố gắng của mình xuống sông xuống biển, hay phải nói rằng cô đang muốn chạy trốn anh đây?
Hạ Kinh Niên là kẻ mất trí thì anh cũng chẳng phải người tỉnh táo gì cho cam.
Khi nãy nhìn thấy cô nói chuyện vui vẻ với người con trai bên cạnh anh đã bắt đầu cảm thấy ghen tỵ.
Trái tim bị muộn phiền bao bọc, rõ ràng chuyến đi lần này anh chỉ muốn nói chuyện tử tế bình thường với cô.
Ai ngờ vừa cất lời đã hỏi cô bao giờ về.
Người thiếu niên sợ đơ người chỉ vì ánh mắt của Hứa Từ.
“Không.” Cậu nhìn Hứa Từ: “Tôi sẽ không nhường cô ấy cho anh.”
“Tôi nói, cậu buông tay ra!”
Chưa bao giờ Hạ Kinh Niên chứng kiến cảnh Hứa Từ mất bình tĩnh mà giận điên người như thế này.
“Cậu không có tư cách để nắm tay cô ấy đâu.”
“Vậy anh thì sao, anh có ư? Anh nghĩ Hạ Kinh Niên thích anh thì anh đã có thể nắm tay cô ấy à! Nên nhớ anh đã từ chối cậu ấy!”
Hạ Kinh Niên nhìn hai người, gắng gượng thoát khỏi cục diện này.
Cô không biết mình đã gây ra hiểu lầm lớn như vậy cũng không muốn lợi dụng ai để trốn tránh tình cảm, Hạ Kinh Niên biết mình vẫn luôn thích Hứa Từ.
Nhưng nhìn những gì Hứa Từ đang làm lúc này, cô không tài nào hiểu nổi.
Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Từ:
“Chúng ta nói chuyện với nhau đi.”
Hết chương 11.