Đáng lẽ anh nên chấp nhận kết thúc như bây giờ, mà ngay từ đầu kết cục vốn nên thế này.
Hạ Kinh Niên vẫn chưa trở về, từ khi đọc được dòng trạng thái cô đăng lên ngày đó, dường như lúc nào Hứa Từ cũng nhớ đến câu nói ấy.
Cô nói cô không nên cố chấp như vậy.
Không biết đây là lần thất thần thứ bao nhiêu rồi, Hứa Từ lại nhớ đến Hạ Kinh Niên, mấy ngày nay cô vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí anh.
“Tiểu Hứa, Tiểu Hứa.”
Có người gọi anh về khi hồn đang ở một nơi xa.
Hứa Từ ngẩng đầu nhìn người trước mắt, khẽ mỉm cười: “Sao thế? Giáo sư Lâm có chuyện gì không?”
Giáo sư Lâm đặt tập tài liệu xuống bàn làm việc của Hứa Từ, ông nhìn Hứa Từ hai giây, chầm chậm cất lời.
“Gần đây có tâm sự à? Gần như lúc nào cũng thấy cậu thất thần. Tôi vào phòng cậu mà cậu còn không biết, phải gọi mấy tiếng cậu mới nghe ra.”
Hứa Từ choáng váng, lúc nào cũng thất thần sao?
Anh lắc đầu, nói: “Không sao, chắc gần đây em mệt quá thôi.”
Nói xong thì anh đưa tay lên xoa hai bên thái dương.
“Cậu thì toàn ra cái vẻ chẳng có chuyện gì cả.” Giáo sư Lâm rút ghế ngồi xuống cạnh anh: “Nói qua xem nào.”
Thầy Lâm trưng ra bộ mặt hỏi han kĩ càng.
Hồi Hứa Từ mới bước chân vào đại học D, anh được chính tay người thầy lớn tuổi này tỉ mỉ hướng dẫn, mặc dù lúc đó năng lực chuyên môn của anh đã giỏi lắm rồi nhưng trên phương diện một nhà giáo nhân dân thì anh vẫn chỉ là gà mơ.
Sau đó anh luôn được người thầy giáo già này quan tâm hết mực.
Hứa Từ biết, mình không thể nói qua loa lừa gạt giáo sư Lâm được, anh cau mày, sau đó lại thở dài, mười ngón tay đan vào nhau.
Anh cúi đầu, nhìn bản báo cáo của Hạ Kinh Niên ở trong tay.
Hứa Từ im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Đợt trước, em được một một người tỏ tình mà chính em cũng không ngờ đến.”
Giáo sư Lâm nhìn lướt qua người anh, vô cùng bình tĩnh lên tiếng: “Hạ Kinh Niên hả? Năm nay cậu được hướng dẫn cô bé sinh viên xinh quá đấy.”
Giáo sư Lâm nghe Hứa Từ kể chuyện thì sao lại không nghĩ ra được chứ, loại trừ đi từng đối tượng một thì chỉ còn lại Hạ Kinh Niên, mà Hạ Kinh Niên đột nhiên xin nghỉ dài hạn nên ông cũng có thể đoán ra đôi chút.
Hứa Từ tròn mắt, không nghĩ rằng giáo sư Lâm sẽ nói ra tên của Hạ Kinh Niên nhanh đến như vậy, sau đó anh gật đầu.
“Rồi cậu nghĩ thế nào?”
“Em từ chối rồi.”
Hạ Kinh Niên, dù nói thế nào đi chăng nữa thì cô cũng là sinh viên của anh.
“Tiểu Hứa, cậu thích Hạ Kinh Niên.”
Không phải một câu nghi vấn mà đây là câu trần thuật, giáo sư Lâm vô cùng chắc chắn mà nói cho Hứa Từ nghe.
“Cậu thích Hạ Kinh Niên.”
Chỉ một câu thôi đã khuấy lên ngàn đợt sóng vỗ, Hứa Tử ngẩng đầu, ánh mắt anh khẽ run, có gì không dám khẳng định, một lúc lâu sau anh mới dám nói:
“Không, em không thể.”
Không phải anh từ chối việc thích cô, mà vì anh không thể.
Lúc này đây giáo sư Lâm vô cùng muốn đập gậy vào đầu Hứa Từ, bổ não cậu ta ra xem trong đó chứa những gì.
Hứa Từ là người vô cùng chuẩn mực, luôn luôn quy củ, tự gò bó ràng buộc bản thân, đề ra những quy tắc mình nên làm gì không nên làm những gì.
“Không phải, tôi không hề nói đến chuyện cậu có thể hay không.”
Giáo sư Lâm nhìn Hứa Từ, nói tiếp: “Như tôi đã nói, cô nhóc Hạ Kinh Niên đó ngoài việc là sinh viên của cậu ra thì vẫn còn một thân phận khác phải không?”
Thân phận khác?
Cũng có thể gọi là thanh mai trúc mã.
Hứa Từ bỗng nhớ ra, rất lâu về trước, mỗi ngày trôi đi, khi trời sẩm tối là Hạ Kinh Niên đều đến gõ cửa nhà anh, cười híp mắt nói với anh rằng: “Hứa Từ, em đến chơi với anh đây.”
Từ khi nào cô ấy đã không còn dính vào anh nữa?
“Tiểu Hứa, có những lúc cậu nên buông bỏ suy nghĩ Hạ Kinh Niên là học sinh của mình xuống.”
Hết chương 10.