Nhiên Ca

Chương 17: Chương 17






Vụ án của Ngô Lệnh Dương, từ khi tổ điều tra đặc biệt tiếp nhận xong thì mãi vẫn không có tin tức gì, người sáng suốt nhìn một cái liền biết vụ án này có độ ảnh hưởng cực lớn, nhất thời không ra được kết quả.
Mà Nhạc Nhiên cứ luôn "nhung nhớ" vụ này.
Ánh mắt Thẩm Tầm vô cùng sâu, cộng thêm ánh đèn mờ lúc nửa đêm ở sảnh lớn càng khiến hai mắt anh sâu như không thấy đáy.
Nhạc Nhiên không tránh không né mà đối mắt với anh, lại hỏi, "Thẩm đội, vụ án Ngô Lệnh Dương không phá được à?"
Thẩm Tầm chỉ nói, "Vụ án nào cũng có một ngày bị phá giải thôi."
"Vậy nếu người giết anh ta là lãnh đạo cấp cao, cực kì có quyền thì sao?" Nhạc Nhiên ngồi thẳng, ánh mắt như phát ra hơi lạnh, "Nếu Ngô Lệnh Dương là một người tội ác tày trời thì thôi, nhưng mà anh ta chỉ là một ký giả làm việc để nuôi gia đình.
Chết ở chỗ làm không rõ ràng như vậy, vụ án thì đang trong tay chúng ta lại bị chuyển đi mà thời gian lâu như vậy rồi cũng chưa phá xong.
Người tầng lớp thấp không đáng bị đối đãi như vậy chứ!"
Thẩm Tầm lại thở dài, biết cậu lại bất bình rồi, thấp giọng nói, "Đừng nghĩ bừa.
Trong thành phố phát sinh án mạng khác, chúng ta không hề tăng ca cật lực tra xét sao? Mấy người đó lẽ nào không phải ở tầng lớp thấp?"
"Đó là vì cái chết của bọn họ không liên quan tới mấy người quyền quý." Nhạc Nhiên đè chặt ngón cái vào nắm tay, đè trên đầu gối, "Thẩm đội, lần trước anh hỏi tôi người như nào có thể để lại trên cổ Ngô Lệnh Dương vết thương kiểu như vậy, lúc đó chắc anh nghĩ được rồi đúng không? Có thể điều động những người bọn họ thì là không quyền cũng quý."
Thẩm Tầm dừng lại một giây rồi chợt bật cười, đứng dậy đi tới trước mặt Nhạc Nhiên, vươn tay phải ra xoa nhẹ đầu cậu, "Không tệ không tệ, tới đội hình sự chưa được một tháng mà đã học được cách phân tích vụ án rõ ràng rồi."
Nhạc Nhiên lắc lư đầu, nhíu nhíu mày, "Thẩm đội, pháp luật không quản được những người này sao?"
Sắc mặt Thẩm Tầm trầm xuống, nghiêm túc nhìn Nhạc Nhiên cả nửa ngày trời mới chậm rì rì mở miệng, "Nhạc Nhiên, cậu nói tôi biết, trước lúc cậu xuất ngũ có phải đã bị nhóm quyền quý làm gì không?"
Nhạc Nhiên mở to hai mắt, con ngươi nhanh chóng ảm đạm hẳn.
Cậu hạ tầm mắt, dùng một giọng điệu cực kì đè nén nói, "Không có."
Thẩm Tầm đưa tay phải ra nắm cằm cậu nâng lên, đôi mày ẩn ẩn nhíu lại.
Cả hai đối mắt một chút thì Nhạc Nhiên né đi trước, xoa xoa mũi, nhẹ giọng nói, "Tôi đi lên xem chút."
Cậu nói xong thì chạy nhanh về hướng thang máy, Thẩm Tầm lắc lắc đầu, rút một điếu thuốc ra châm lửa hút.
Sau khi trời sáng, các nhóm nhỏ trong đội điều tra tổng hợp tin tình báo đã thu thập được gửi cho Thẩm Tầm và Khâu Vũ, Kiều Nghệ cũng gửi qua một bản báo cáo khám nghiệm tử thi hoàn chỉnh."
"Nhân viên trong báo xã đều xem camera giám sát rồi, nhưng không có ai nhận ra được kẻ tình nghi xuất hiện trong ống kính là ai, bảo vệ trực ban lúc đó cũng nói chưa từng nhìn thấy qua người nào nhìn giống vậy." Một tay Khâu Vũ cầm sổ ghi chép, một tay theo thói quen mà quay bút, "Nhưng theo như tôi quan sát, người cao mập như vậy trong "Vũ Thành Thương Báo" thì có một người không sai biệt lắm."

"Ai?" Thẩm Tầm dựa vào lưng ghế, một tay chống cằm.
"Biên ủy Thư Hải Dương." Thần sắc Khâu Vũ ngưng trọng, "Nhưng lúc phát sinh sự việc anh ta có chứng cứ ngoại phạm."
Kiều Nghệ đang ngồi ở góc phòng làm thính giả, nghe tới đây thì khoa trương trợn trắng mắt.
Khâu Vũ lại nói tiếp, "Cho nên tôi có một suy đoán, có điều suy đoán này được thành lập dựa trên cơ sở là hung thủ là nhân viên báo xã."
Thẩm Tầm gật gật đầu, "Nói."
"Hình thể của hung thu mà chúng ta thấy vốn không phải là thể trạng thật của hắn, có khi hắn không mập mạp mà là ngụy trang thành người mập thôi.
Trong quá khứ cũng có một vụ tương tự vậy, để che giấu tin tức thật mà hung thủ chèn rất nhiều bọt biển bên trong quần áo, biến thành một người béo phì."
"Không, không có khả năng." Vương Diệp – trưởng khoa kiểm nghiệm – nói, "Video có thể đánh lừa cảm giác, nhưng dấu vết thì không thể.
Dấu chân chúng tôi thu thập được ở hiện trường chỉ ra cân nặng thực sự của hung thủ ở khoảng 85kg."
Phòng họp yên tĩnh trong thoáng chốc.
Mười ngón tay Thẩm Tầm đan lại với nhau như có điều suy tư, "Nếu hung thủ đủ thông minh, có thể đứng ở góc độ điều tra mà làm công tác chuẩn bị, có khi nào trước khi hành sự hắn đã nhét thêm đồ lên người cho đủ trọng lượng không?"
"Khả năng này không lớn." Kiều Nghệ xua tay, "Giang Hồng cao 1m79, cao hơn hung thủ, thân thể rắn chắc, hung thủ muốn giết anh ấy vốn không phải là một chuyện dễ dàng.
Nếu còn tăng thêm trọng lượng cho bản thân nữa thì chẳng phải tự rước thêm phiền phức sao? Lúc giải phẫu tôi phát hiện dấu vết đánh nhau trên người Giang Hồng không nhiều, tức là thời gian hung thủ cần để áp chế nạn nhân rất ngắn.
Thử nghĩ nếu hung thủ là một người lùn thì làm sao có thể dưới tình huống trên người vướng víu đồ đạc mà lấy mạng người kia dễ dàng như vậy?"
"Đúng." Vương Diệp bổ sung, "Dấu vết đánh nhau ở hiện trường cũng không nhiều, 7 món đồ sứ trong phòng không hề có món nào bị hư hại hết."
Thẩm Tầm chau mày trầm tư, dư quang thấy Nhạc Nhiên đang động đậy, nâng mắt nhìn thì vừa lúc cậu đứng lên chỉnh lại y phục.
Tên nhóc này tới tận hôm nay vẫn giữ được mấy thói quen tốt trong quân đội, người khác đều là ngồi trên ghế nói chuyện, còn cậu thì lúc muốn nói nhất định sẽ rất có thanh thế mà đứng dậy.
Còn mang theo mười phần khí thế đi báo cáo, ví dụ như, "Thẩm đội, tôi nghĩ tới một loại khả năng!"
Phòng họp truyền ra một tràng phì cười, Thẩm Tầm không thể không ngồi thẳng dậy, nghẹn ra ngữ điệu của lãnh đạo, "Được, nói bọn tôi nghe thử xem."
Nhạc Nhiên thanh thanh giọng, bộ dạng hết sức nghiêm túc, "Thời gian gây án của hung thủ là khoảng 1 giờ rưỡi sáng, có khi nào khoảng thời gian này Giang Hồng đang ngủ gật không? Bản thảo trước đó ký lúc 11 giờ, bản tiếp theo phải đợi tới sau 2 giờ, 3 tiếng ở giữa này nếu không có việc gì khác thì sao anh ta không tranh thủ ngủ một chút?"
"Giả dụ như anh ta thật sự đang ngủ thì lúc hung thủ tiến vào rồi muốn áp chế cũng cực kì dễ dàng rồi.

Tôi xem qua camera ở ngoài cửa, trước khi hung thủ đi vào thì không gõ cửa, thậm chí không áp tai nghe động tĩnh bên trong gì hết mà là trực tiếp đẩy cửa tiến vào."
"Điều này nói rõ là hung thủ thực ra rất chắc chắn khoảng thời gian này Giang Hồng nhất định đang ngủ.
Nếu đã xác định như vậy rồi thì hắn ta sẽ dám chèn thêm đồ nặng lên người.
Tôi có kinh nghiệm chèn đồ rồi.
Nếu vốn dĩ hung thủ nặng 65kg, chèn thêm 20kg lên người thì đương nhiên sẽ ảnh hưởng tới độ linh hoạt của cơ thể.
Nhưng mức ảnh hưởng này có hạn, không nhiều như mọi người tưởng tượng đâu."
Nhạc Nhiên nói xong thì nhìn Thẩm Tầm, đứng nghiêm nói, "Thẩm đội, tôi nói xong rồi."
Thẩm Tầm thu lại ánh mắt nghiêm túc, ra hiệu cho cậu ngồi xuống, sau đó mới hỏi, "Trong quá trình điều tra, có ai phù hợp với những điều Nhạc Nhiên vừa nói không?"
Tiểu Bạch giơ tay, "Có, còn có cả động cơ gây án, nhưng mà ..."
"Nhưng sao?"
"Nhưng đều là nữ."
Kiều Nghệ khụ khụ vài tiếng, chen vào, "Theo vết thương mà nói thì hung thủ không thể là nữ."
Vương Diệp cũng nói, "Đúng, hung thủ mang giày size 41.
Những điều Nhạc Nhiên vừa nói về chuyện phụ trọng, tôi tiếp thu, nhưng nếu vậy thì hung thủ chỉ có thể mang giày size 36, 37 thôi.
Mang size 41 thì hành động sẽ cực kì khó khăn, hơn nữa căn cứ theo độ nặng nhẹ của lực đã dùng thì chúng tôi cũng có thể nhìn ra điểm dị thường.
Thậm chí chân phụ nữ có thể có size 41 không hả, có, nhưng rất hiếm."
"Vương ca nói đúng, hơn nữa tôi quan sát 2 người nữ rồi, họ đều cao không tới 1m65, còn giày ...!chắc chỉ khoảng size 37 thôi."
Hai người phụ nữ mà Tiểu Bạch nói, một người là Phương Tiểu An có gian tình với Giang Hồng, một người là Lâm Tuyết, từng là phó chủ nhiệm bên mảng tin tức, sau này bị Phương Tiểu An, Giang Hồng đẩy qua bên tổ chức sự kiện.

Dựa theo lời của nhân viên tòa soạn báo, bình thường mỗi lần Phương Tiểu An đi vào phòng làm việc của Giang Hồng đều ở trong đó hơn nửa tiếng.
Còn Lâm Tuyết là nòng cốt bên trung tâm tin tức, hồi trước khi bị đẩy đi thì cô cũng tường đến phòng làm việc của Giang Hồng để trao đổi công việc.
Nếu Giang Hồng thực sự có thói quen đi ngủ vào giữa hai lần kí bản thảo, hai cô ấy nhất định biết rõ.
Buổi chiều, việc điều tra tiếp tục diễn ra, Thẩm Tầm và Nhạc Nhiên cũng tới "Vũ Thành Thương Báo" lần nữa.
Sắc mặt Phương Tiểu An đen thui, trang điểm tinh xảo vẫn không che được hai mắt thâm quầng, thở dài, "Đúng vậy, mỗi lần kí bản thảo bên văn-thể-quảng xong Giang Hồng sẽ nghỉ ngơi một lúc, đại khái tới 1 giờ 50 phút sáng sẽ tỉnh dậy vì đúng 2 giờ Lưu Tĩnh sẽ đưa bản thảo tới."
"Mỗi ngày đều như vậy?" Thẩm Tầm hỏi.
"Đại khái vậy." Ánh mắt Phương Tiểu An có chút trốn tránh, "Chỉ trừ ..."
"Trừ cái gì?"
Đầu cô nàng cúi rất thấp, móng tay cắt tỉa gọn gàng ghim sâu vào da thịt, bả vai rung nhẹ nhẹ, tiếng nức nở cũng dần vang lên.
Qua mấy phút, cô ta hòa hoãn lại, giọng nói khàn khàn, "Trừ lúc kêu tôi tới hầu hạ anh ta."
Khóe miệng Nhạc Nhiên nhếch lên, trong mắt lộ ra chút chán ghét.
Phương Tiểu An thở dài một hơi, cào lại mớ tóc hơi rối, tự giễu, "Cả tòa soạn báo đều biết tôi dựa vào chuyện hầu hạ Giang Hồng để thăng chức.
Mấy năm trước còn có người nặc danh tố giác tôi, mọi người đoán xem như nào? Sếp tổng bọn tôi nói, đàn ông ấy mà, chỉ cần có bản lĩnh thì ngủ với mấy cô có làm sao?"
"Ha ha ..." Cô ta cười buồn, cố gắng tỏ ra thành công nhưng trong mắt lại không có chút ánh mắt, "Bọn họ đều nói tôi rẻ tiền, nhưng thế giới này chẳng phải người càng rẻ tiền thì tiền đồ càng xán lạn sao?"
Ngực Nhạc Nhiên lúc lên lúc xuống, hô hấp rõ ràng nặng nề hơn.
Thẩm Tầm bất động thanh sắc vỗ vỗ chân cậu, nói, "Dựa theo hiểu biết của cô về Giang Hồng, có chuyện nào anh ta làm qua có thể dẫn tới họa sát thân không?"
"Chuyện nào à?" Phương Tiểu An châm một điếu thuốc, "Vậy anh hỏi đúng người rồi."
Cô ta hút một hơi sâu, từ từ nhả ra, điệu bộ và thần thái cực kì điêu luyện, nhưng nửa đường lại giống tay mơ mà bị sặc một ngụm.
Lau sạch nước mắt trào ra, cô ta nói, "Một là Lịch Cường, biên ủy quản lý của bên phòng nhà báo.
Cuộc tuyển chọn chủ biên sang năm thì Lịch Cường và Giang Hồng là hai người có khả năng ngồi vào vị trí đó nhất.
Thứ hai, tôi."
Nhạc Nhiên ngạc nhiên, "Cô?"
"Đúng vậy, tôi." Phương Tiểu An cười đến thập phần quỷ dị, "Các người nghĩ tôi sinh ra đã tiện như vậy sao?"
"Hơn mười năm trước, tôi vừa tốt nghiệp đại học, cũng còn mơ tưởng như mấy cô gái tốt."
"Cô gái tốt, mấy từ này thiệt mẹ nó châm chọc." Cô ta để nửa điếu thuốc còn lại lên bàn, dùng sức ấn ấn, "Hắn cưỡng bức tôi, dùng tiền đồ trong ngành để uy hiếp tôi.

Nếu không phục thì đời này tôi không còn cách lăn lộn ở giới truyền thông nữa.
Hắn còn nói với tôi, dù tôi có rời khỏi ngành này thì vẫn ở trong tỉnh, hắn vẫn có khả năng khiến tôi không thể yên ổn sống qua ngày."
"Tôi biết làm sao đây? Ba tôi mất sớm, mẹ tôi bị ung thư, chỉ có tôi kiếm tiền nuôi gia đình.
Tôi không thể sống ở vùng quê được, thậm chí còn không dám bỏ việc."
"Vì thế tôi chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm."
"Mấy năm nay, không có ngày nào tôi không hận, không muốn giết chết hắn." Mắt Phương Tiểu An hoen đỏ nhưng nước mắt không hề rơi xuống, "Nhưng tôi không dám ...!Tôi hận không thể giết chết hắn rồi cắt thành 8 cục 10 miếng!"
Người phụ nữ trước mặt đã bắt đầu nói năng lộn xộn, Thẩm Tầm yên lặng nhìn cô, đợi tâm tình cô dịu bớt rồi mới nói, "Lâm Tuyết thì sao? Lâm Tuyết có động cơ gây án không?"
"Cô ta?" Phương Tiểu An như nghe được điều gì buồn cười lắm, ha ha hai tiếng, "Cô ta à, sẽ không đâu."
Nhạc Nhiên có chút ngạc nhiên, không biết vì sao người phụ nữ khiến Lâm Tuyết bị đẩy đi này, lúc nhắc tới hai chữ này thì ánh mắt lại lộ ra một vẻ dịu dàng.
Cứ như xuyên qua một lăng kính không có thật mà nhìn thấy ánh sáng rực rỡ mang theo lý tưởng của bản thân.
"Ngày trước Lâm Tuyết là phó chủ biên mảng tin tức, nếu không phải vì cô và Giang Hồng làm khó dễ ở giữa thì cô ta cũng không bị điều qua bên tổ chức sự kiện.
Dù sao chức vị của Giang Hồng là lãnh đạo, nếu giữ Lâm Tuyết lại thì có khi anh ta thăng chức xong, cô ta sẽ nắm giữ vị trí đó." Thẩm Tầm nói, "Vì sao cô lại nói cô ta không thể là hung thủ?"
"Bởi vì cô ta là một nữ cường nhân." Ngữ khí Phương Tiểu An mang theo chút cảm khái khó hình dung, "Người như cô ta, bất luận ở cương vị gì đều sẽ dần dần thành người xuất sắc nhất, so với tôi ...!so với bọn tôi thì không giống nhau."
"Tài hoa của cô ấy cho phép cô ấy không cần dùng bất cứ thủ đoạn gì, không giống như đám người thường chút tôi chỉ vì chút lợi ích mà tranh nhau sứt đầu mẻ trán."
Ngừng một chút, cô ta lại nói, "Tôi và Giang Hồng điều Lâm Tuyết đi, chỉ có thể tính bọn tôi làm chuyện của mấy kẻ tiểu nhân thôi.
Mấy người có điều tra địa vị của Lâm Tuyết ở bên tổ chức sự kiện chưa? Mới hơn một năm chứ mấy, cô ta đã là phó lãnh đạo rồi.
Loại người này, căn bản sẽ không để ý tới Giang Hồng, càng không có khả năng giết người xả hận."
"Cô rất hiểu cô ta đấy chứ." Thẩm Tầm cười nói.
Phương Tiểu An bất lực thở dài, "Phụ nữ mà, vẫn là ghen tị và hâm mộ mấy người tài giỏi cùng giới tính.
Càng ghen tị thì càng hiểu biết, nhưng càng hiểu thấu rồi thì phát hiện bản thân càng muốn trở thành người giống cô ta.
Có điều ..."
Cô nàng cười bất lực, thấp giọng, "Con người mà, mỗi người có số mạng riêng rồi."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.