Nhiên Ca

Chương 12: Chương 12






"Ai ..."
"Ai đang ở đó!"
Lời nói của Kiều Nghệ bị cắt ngang, Thẩm Tầm đẩy hắn ra phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm góc tối cách đó không xa.
Nhạc Nhiên thầm mắng chính mình không cẩn thận, nghe lén tới khúc bí mật của cấp trên thì tự nhiên ngả người ra sau làm ba lô đập lên tường, tạo ra một tiếng ma sát nho nhỏ.
Nghe trộm bị phát hiện rồi, cậu chỉ có thể bước ra khỏi vùng tối đó, đè giọng nói, "Là tôi."
Sắc mặt Thẩm Tầm lập tức thay đổi.
Còn Kiều Nghệ thì thở ra một hơi, "Sao lại trốn ở đây?"
"Ách ..." Cậu rũ khóe mắt, nhất thời không bịa ra được lí do nên dứt khoát thừa nhận, "Tôi nghe thấy các anh nói bối cảnh hung thủ không tầm thường nên, nên hiếu kì, trốn ở đây nghe một lúc."
Nói xong, cậu nhìn Thẩm Tầm một cái, "Thẩm đội, tôi như vầy có tính là vi phạm kỉ luật không?"
Kiều Nghệ cười rộ lên, "Này mà là vi phạm kỉ luật gì, cùng lắm là tính tình thích hóng chuyện thôi, đúng không Bảo ...!đúng không Thẩm Tầm."
"Ừ." Thẩm Tầm gật đầu, "Dù sao chúng tôi cũng chỉ là tán gẫu thôi.
Cậu chỉ cần hiểu là vụ án này phức tạp, thị cục tạm thời không xử lí được."
Nhạc Nhiên ngơ ngác "ò" một tiếng, cảm thấy bầu không khí có chút khó xử liền lùi về sau, "Vậy tôi đi trước."
"Đợi chút." Thẩm Tầm gọi cậu, "Cậu ở kí túc xá đúng không?"
"Dạ."
"Sáng mai lấy giúp tôi một phần cơm chiên trứng lá hương xuân." Thẩm Tầm đi về phía trước, lấy thẻ quẹt ở nhà ăn từ trong túi tiền ra, "Làm phiền rồi."
Nhạc Nhiên nhận thẻ, lại nghe Thẩm Tầm nói, "Cơm chiên trứng lá hương xuân này mỗi năm đều chỉ có số lượng giới hạn thôi, chỉ đi sớm mới có, đi trễ chút là hết luôn.
Sáng tôi hay bị kẹt xe, năm nay vẫn chưa ăn được lần nào."
"Ăn rất ngon ư?"
"Tùy khẩu vị mỗi người, tôi thì rất thích." Thẩm Tầm chỉ chỉ Kiều Nghệ, "Anh ấy thì không thích, kêu là khó ăn."
Kiều Nghệ trợn trắng mắt, "Không hiểu cái lá ở cùng chỗ với bùn đất ẩm mốc này, mùi vì kì lạ vậy thì ngon chỗ nào."
Thẩm Tầm hừ nhẹ, "Không biết thưởng thức."
Nhạc Nhiên nhận thẻ cơm, bảo đảm, "Sáng mai sáu giờ tôi dậy, nhất định sẽ mua được!"
"Không cần sớm vậy đâu." Thẩm Tầm cười, "Nhà ăn bắt đầu mở bán cơm sáng lúc 7 giờ 20, tôi nghe nói 8 giờ thì nồi cơm chiên đầu tiên mới lên.
Cậu đi sớm quá chỉ có thể chờ thôi."
"Vậy 8 giờ tôi tới.

Bạch ca có thích ăn không? Nếu không tôi cũng mua cho anh ấy một phần?"
"Không biết nữa, mùa xuân năm ngoái nó còn chưa tới." Thẩm Tầm ngẫm nghĩ, "Được, vậy mua 3 phần đi, 3 người chúng ta mỗi người một phần, cho cậu với Bạch Tiểu Việt cùng thử."
Nhạc Nhiên cầm thẻ cơm đi rồi.
Kiều Nghệ đi mãi tới nhà để xe mới quay người hỏi, "Người đó là Nhạc Nhiên?"
Thẩm Tầm mở cửa một chiếc xe hơi Volkswagen màu đen, "Ừ."
Kiều Nghệ đứng kế xe Peugeot xanh dương ở đối diện, "Cậu nghiêm túc?"
Ánh mắt Thẩm Tầm sâu thẳm, "Ừ."
Lông mày Kiều Nghệ cong lên, sự vui mừng trong ánh mắt còn nhiều hơn vẻ thoải mái, thấp giọng, "Quá tốt rồi, tôi còn tưởng cậu ..."
Thẩm Tầm lắc lắc đầu, "Con người vẫn phải hướng về phía trước."
"Cũng đúng." Kiều Nghệ để một tay trên cửa xe, lại thở dài, "Từ lúc nào cậu biết được tôi không phải thật sự theo đuổi cậu?"
"Vừa bắt đầu liền biết." Thẩm Tầm cười, "Chút kĩ xảo nhỏ này của anh có thể qua mặt được tôi sao?"
Kiều Nghệ hết hồn, nhỏ giọng chửi "đệt", buồn bã nói, "Vậy mấy năm nay tôi diễn đều là công cốc sao?"
"Anh nói xem?"
"..."
"Được rồi, đi về thôi, không còn sớm nữa." Thẩm Tầm nói xong thì ngồi vào xe, chưa kịp đóng cửa đã thò đầu ra gọi, "Kiều nhi."
"Ừ?" Kiều Nghệ vừa định bước vô xe thì quay đầu lại."
"Mặc dù đều là diễn vô ích," Thẩm Tầm ngừng một chút, giọng nói ôn hòa hơn không ít, "Nhưng tôi vẫn nhận được nhiều rồi."
~
Nhạc Nhiên ở một phòng kí túc xá cá nhân, diện tích không lớn nhưng nội thất đầy đủ, có điều hòa, TV, tủ lạnh nhỏ, còn có nhà vệ sinh riêng.
Mấy cảnh sát mới chưa có nhà ở bản địa thì đều ở kí túc xá công an một hai năm rồi mới mua nhà dọn đi.
Tự bản thân cố gắng tiết kiệm tiền, ba mẹ góp thêm cho 3, 5 vạn, trong hai năm đủ trả một phần trước để mua nhà không thành vấn đề.
Nhưng cũng có cảnh sát ở kí túc xá hai năm trở lên.
Phần lớn là vì gia cảnh nhà họ khó khăn, áp lực mua nhà quá lớn.
Nhạc Nhiên vừa nhậm chức, không quan tâm lắm mấy chuyện phòng óc này.
Lúc cậu tới thì kí túc xá ở thị cục đã rất tốt rồi, vừa gần vừa an toàn, tại sao phải đổi phòng khác?
Chạy rong ở ngoài suốt hai ngày trời, ban đêm còn nghỉ ngơi không tốt.
Cậu tắm nước nóng một cái, thay ra một bộ đồ sạch sẽ rồi đi giặt quần áo, nằm lên giường xong xuôi cũng đã giữa đêm.
Bụng lại kêu lên rồi.
Cậu cuộn tròn trong mền, ôm bụng định che đi cơn đói, nhưng bụng lại nhớ tới gói mì ăn liền quá hạn hôm trước vừa ăn kia.
Nước bọt ứa qua các kẽ răng, trong không khí tựa hồ như có cả mùi dưa chua trong mấy gói mì.
Nhẫn nhịn 10 phút, Nhạc Nhiên rốt cuộc nhịn không được nữa, lật mền nhảy xuống giường, vừa nuốt nước miếng vừa mặc quần áo, cầm thẻ cơm chạy xuống máy bán hàng tự động dưới kí túc xá.
Ôm hai hộp mì ăn liền vị thịt bò cải chua và hai cây xúc xích về phòng rồi mới phát hiện ra vừa nãy dùng thẻ ăn của Thẩm Tầm.
Tổng cộng hết 14 tệ.
Trong lúc nấu mì, cậu lấy ví tiền Burberry 20 tệ mua ở ven đường, lấy ra 1 tờ 10 tệ và 4 tờ 1 tệ để trên bàn để sáng mai trả lại cho Thẩm Tầm.
Nhìn lại trong bóp tiền đúng lúc còn một tờ 5 tệ, cậu liền lấy 5 tệ này đổi cho 4 tờ 1 tệ kia.
Như này có vẻ rộng rãi hào phóng hơn một chút.
Mì nấu xong, cậu ăn một hơi hết hai hộp.
Nhưng chắc do ăn nhiều quá, lúc nằm trên giường cậu nhớ tới gói mì ăn liền quá hạn ở nhà nghỉ hôm trước, cảm thấy hai hộp mì tối nay còn không ngon bằng mì nấu với rong rêu hôm bữa.
Mà gói mì lúc đó cậu chỉ ăn có 2 phần 3, một phần ba còn lại bị Thẩm Tầm ăn mất rồi.
Lúc ăn xong cậu còn húp hết nước, một giọt cũng không còn, vậy mà vẫn chưa đã thèm, vẫn còn muốn ăn thêm một hộp nữa.
Nghĩ tới đây, tự nhiên Nhạc Nhiên có chút thương cảm.
Cùng là mì ăn liền, chia nhau ăn hình như vị càng đậm đà hơn.
Cùng là bữa cơm, giành nhau ăn nhất định càng ngon miệng.
Cậu co co người, kí ức về quân doanh như đèn kéo quân lũ lượt trở về trong đầu.
Sau này không còn ai cùng cậu vây quanh một cái bàn to như bồn tắm để giành đồ ăn, cậu cũng không cách nào lại ăn đến phình cả người, tới môi răng cũng lưu lại mùi thịt kho bộ đội nữa.
"Ầy ..."
Nhạc Nhiên trùm mền lẳng lặng hở dài, nhắm mắt để che đi ánh mắt thất vọng, ảm đạm tự nói với chính mình, "Ngủ đi, đừng nghĩ nữa."
~
Đúng 6 giờ Nhạc Nhiên rời giường, nhanh lẹ tắm rửa rồi thay một cái áo ba lỗ và quần đùi rộng rãi, chạy về hướng sân huấn luyện khí giới.
Đồn công an phố Thượng được xây dựng trong một con đường chật hẹp, nói gì tới sân huấn luyện, một cái xà đơn để hít cũng không có.
Lúc cậu vừa tới đó thì cực kì không quen, mỗi ngày đều phải chạy 3km quanh bờ sông, vừa để hít thở không khí trong lành, vừa để kéo xà và tập mấy bài thể lực khác.
Sau khi được điều tới thị cục, vấn đề nơi tập này cuối cùng cũng được giải quyết.
Cậu đã quen với cuộc sống dậy sớm, không cần chuông báo thức hay người khác gọi, đúng 6 giờ sẽ tự động tỉnh.
Sân huấn luyện khí giới không một bóng người.
Bình thường nơi đây là địa bàn của cảnh sát đặc nhiệm, các loại huấn luyện thể lực, chướng ngại vật đều tiến hành ở đây.
Trước tiên cậu chạy làm ấm người, sau đó ôm gỗ chạy nước rút, rồi lại làm các bài vượt chướng ngại vật.
Chưa đến một giờ, quần đùi và áo ba lỗ cậu đều ướt đẫm mồ hôi.
Nhạc Nhiên vốn định tập tới 8 giờ rỡi thì nhớ tới Thẩm Tầm nhờ mình mua cơm chiên trứng liền đi xối nước lạnh rồi chạy về kí túc xá tắm rửa.
~
8 giờ 5 phút, nhà ăn vẫn chưa có mấy người, đầu bếp mới mang nồi cơm chiên trứng lá hương xuân lên.
Các hạt cơm được dầu nhuộm đến óng vàng, chiên cùng với trứng ngỗng và lá hương xuân, hơi nóng bốc lên, hương thơm tràn ra bốn phía.
Nhạc Nhiên chép chép miệng, định tới lấy ba phần nhưng nhìn lại thời gian thấy hơi sớm quá.
Nếu bây giờ đã lấy cơm rồi, lúc Thẩm Tầm tới nơi thì có bị nguội lạnh không?
Nghĩ như vậy, cậu đứng qua một bên nhìn người khác xếp hàng lấy cơm, cho tới lúc thấy một nồi mới lên mới đi qua hỏi, "Sư phụ, nồi này hết thì còn chiên nữa không?"
"Một ngày ba nồi, hết rồi thì thôi!"
Hóa ra vẫn còn một nồi nữa.
Cậu lại yên tâm đứng kế bên, ngửi mùi thơm từ đồ ăn của người ta, đợi nồi cơm thuộc về mình.
Có điều 15 phút sau, đầu bếp trong nhà ăn hô, "Ây da ! Hôm nay lá hương xuân không đủ rồi!"
Nhà ăn nhất thời ồn ào lên, người đã lấy được cơm thì vui sướng, người còn đang xếp hàng thì oán than.
Nhạc Nhiên gấp gáp nhảy vào hàng người, thấy nồi thứ hai còn lại hai vá cơm cuối cùng thì hô lên, "Sư phụ! Sư phụ! Hôm nay con là người tới đầu tiên! Phần còn dư lại có thể cho con không?"
"Sao lại nhảy vào hàng vậy?"
"Đội viên mới?"

"Quá không hiểu quy tắc rồi!"
Nhóm cảnh sát chưa lấy được cơm lớn tiếng nói, cánh tay thô bạo còn đẩy cậu một cái, suýt chút nữa đẩy cậu ra khỏi hàng.
Nhạc Nhiên vẫn không chết tâm, liều mạng chen lên, "Sư phụ! Con thật sự là người tới đầu tiên."
Sư phụ bị cậu chọc cười, cũng biết là cậu tới rất sớm, vẫn luôn đứng bên cạnh, liền hỏi, "8 giờ cậu đã tới rồi, sao nãy giờ không lấy cơm?"
"Con lấy cho đồng nghiệp, anh ấy vẫn chưa tới.
Nếu 8 giờ con lấy cơm rồi, lúc anh ấy tới nơi chắc chắn đồ ăn không còn nóng thơm như mới nấu nữa!"
Đầu bếp nghe được chữ "thơm", trong lòng vô cùng đắc ý, vung muỗng lên hô, "Được, phần cuối cùng này cho cậu!"
Nhóm cảnh sát vừa chửi vừa rời đi, có điều cũng không thật sự tức giận, mọi người đi lấy bánh bao bánh trôi, có người ăn ở đây luôn, có người mang về bàn làm việc.
Nhạc Nhiên nhận phần cơm chiên trứng được đóng gói ngon lành từ tay đầu bếp, trong lòng hớn hở, quên luôn mình vẫn chưa ăn sáng.
Lúc chạy tới đội điều tra, Thẩm Tầm đã tới nơi rồi.
Cậu để cơm chiên trứng lên bàn như dâng hiến vật quý, lại lấy từ trong túi ra thẻ ăn cùng 15 tệ, "Mau ăn lúc còn nóng!"
Mắt Thẩm Tầm dừng ở 15 tệ kia, không hiểu gì hết nhìn nhìn cậu.
Nhạc Nhiên nhanh chóng giải thích, "Tối hôm qua tôi mua vài thứ ở máy bán hàng tự động dưới lầu, cầm lộn thẻ."
"Ồ." Thẩm Tầm lấy lại thẻ nhưng không đụng tới tiền, "Nửa đêm lại đói?"
Một lời trúng đích, Nhạc Nhiên chỉ có thể xấu hổ cười cười.
"Rồi mua cái gì? Lại mua mì ăn liền?"
"Mì ăn liền với xúc xích."
"Vậy mà cũng không xài tới 15 tệ mà?"
"Tôi ...!ách, ăn hai hộp mì ăn liền với hai cái xúc xích."
Đuôi lông mày Thẩm Tầm hơi nhếch, "Ừ, còn đang tuổi ăn tuổi lớn."
Nhạc Nhiên nghe ra ý cười trong lời nói của Thẩm Tầm, lòng hơi bực bội nhưng không phát hỏa, chỉ quay người đi.
Có điều còn chưa ra khỏi phòng đội trưởng đã bị kêu lại.
Thẩm Tầm nói, "Như nào rồi? Cơm chiên trứng với lá hương xuân ăn quen không?"
Nhạc Nhiên buột miệng, "Tôi không biết."
"Không biết?" Đũa trên tay Thẩm Tầm khựng lại.
Cậu chỉ biết tìm cớ, "Ò, hôm nay tôi tới trễ quá, chỉ còn một phần cuối cùng."
Thẩm Tầm buông đũa xuống, "Vậy cậu ăn gì rồi?"
"Tôi ..." Tròng mắt Nhạc Nhiên quay tròn, "Tôi ăn bánh quẩy và sữa đậu nành."
Lời vừa nói ra, Tiểu Bạch huýt sáo tiến vào, trong tay cầm hai cánh bánh rán, nói ra một lời rất không nên nói, "Cậu ăn quẩy ở đâu vậy? Vừa nãy tôi tới nhà ăn, định lấy hai cái bánh quẩy, đầu bếp Lưu nói hôm nay nồi chiên bánh quẩy hư rồi, một tuần này sẽ không có quẩy."
Nhạc Nhiên tự nói sao mà xui như vậy, một cái bánh quẩy bình thường cho buổi sáng như vậy cũng chống đối cậu.
Thẩm Tầm đứng vậy, giọng nói không nặng không nhẹ nhưng lại vô cùng có tính sát thương, "Cho nên thật ra cậu vẫn chưa ăn sáng?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.