Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Chương 17:




“Bỏ trốn… Kết quả sẽ không tốt!”
Đó là câu đầu tiên ta nói với Tử Huy sau khi tỉnh lại. Ta nắm chặt vạt áo của hắn, nghiêm túc nói: “Đại thúc phòng bếp trong Thánh Lăng giáo đã từng nói với ta, trong thôn của hắn trước kia có một quả phụ bỏ trốn với người ta, sau này bị bắt trở về thì nhốt trong lồng heo ngâm trong nước.” Trong lòng ta rất sợ sư phụ bắt ta trở về sẽ nhốt trong lồng heo rồi ngâm nước, ngay cả xương cốt cũng không tìm được.
Tử Huy sững sốt nhìn chằm chằm ta một hồi lâu, phút chốc bật cười: “Một khi đã như vậy, chúng ta không bỏ trốn thì tốt sao?”
“Tốt.” Ta lập tức gật đầu. Tuy trong lòng ta lúc này vẫn có chút oán trách sư phụ, nhưng chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi hắn: “Chúng ta trở về nhận sai với sư phụ.” Dứt lời ta nhấc chân lên định chạy đi, bị Tử Huy túm lại.
“Nếu ngươi muốn từ đây mà trở về Thánh Lăng giáo, cũng mất hơn nửa tháng.”
Ta kinh hãi: “Ta lại có thể ngủ hơn nửa tháng.”
“Cũng không phải, A Tường chỉ mới ngủ một đêm.” Tử Huy nói: “Ta nghĩ ngươi cũng biết, ta là tảng đá thành tinh, không phải người thường. Pháp thuật một ngày đi được ngàn dặm cũng là công phu mà ta luyện.”
Ta gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu: “Như vậy thì rất tốt, chúng ta lại có thể nhanh chóng trở về Phong Tuyết sơn trang.”
“A Tường, ngươi nghĩ xem, sư phụ ngươi như vậy, chúng ta trở về nhận sai thì sư phụ sẽ thừa nhận hôn sự của chúng ta sao?”
Ta suy nghĩ, có chút suy sụp lắc đầu: “Nhưng mà chúng ta vẫn không nên bỏ trốn.”
“Đương nhiên.” Tử Huy cười nói: “Bỏ trốn vì chúng ta không được sự đồng ý của cha mẹ, nếu có cha mẹ đồng ý, cho dù trong lòng sư phụ không muốn thì cũng không thể nói gì nữa.”
Ta chớp mắt suy nghĩ một lát, cảm thấy lời của Tử Huy cũng có vài phần đạo lý. Nhưng mà trí nhớ khi bé lại mơ hồ không rõ, ta đã sớm không nhớ nhà ở nơi nào, cũng không nhớ dáng vẻ của cha mẹ. Tử Huy có chút kỳ quái hỏi: “Nhiều năm như vậy, A Tường chưa từng về nhà gặp cha mẹ lần nào sao?”
Ta gãi đầu: “Có muốn gặp qua, nhưng mà sư phụ đã nói cha mẹ đem ta gửi cho hắn, nói ta không học được pháp thuật thì không cần về nhà. Nhiều năm như vậy ta học pháp thuật không giỏi cho nên không dám về. Sau này ta cảm thấy ở cùng sư phụ rất tốt, tâm muốn về nhà kia cũng không còn.”
Tử Huy đăm chiêu nhìn ta một lát, gục đầu nhỏ giọng nỉ non: “Như thế…Sư phụ ngươi thật sự là vô liêm sỉ…”
“Cái gì?”
Tử Huy cười cười: “Không có gì, chỉ là trên đường đi ta cũng thám thính được một ít tin tức về nhà của A Tường, đại khái cũng biết đường đến nhà A Tường. Chúng ta đến đó xem trước đi, đứng ở đây cũng không phải là biện pháp.”
Ta gật đầu, không nghĩ gì nhiều mà ngoan ngoãn đi theo sau hắn.
Đi không bao lâu, cảnh sắc bên đường dần dần trở nên quen thuộc, ta cao hứng nắm lấy tay áo Tử Huy: “Không sai không sai, hình như là con đường này!” Bước chân của ta nhanh hơn, khó nén hưng phấn mà chuyển sang chạy: “Không xa nữa, vòng qua một khúc rẽ có thể thấy một sông nhỏ, trên sông có một cây cầu nhỏ, sau đó là nhà của ta, trước cửa có sư tử bằng đá rất uy phong…”
Vòng qua ngã rẽ, thấy đối diện con sông là cảnh cửa phủ đổ nát, ta ngơ ngác đi vài bước về trước.
“Không đúng vậy.” Ta vừa đi vừa nỉ non: “Sông không hẹp như vậy, cầu cũng không nhỏ như vậy, trước cửa có hai con sư tử đá uy phong hơn thế này.” Vượt qua cây cầu, ta đứng ở trước cửa phủ, bảng hiệu có hai chữ “Dương phủ” đã bị tàn phá, cửa lớn khép chặt, dán tờ giấy “cấm” màu vàng của quan phủ.
Ta ngây người, trong đầu mờ mịt.
“A Tường.” Tử Huy gọi ta một tiếng, lại sờ đầu của ta, “Có lẽ là ta tìm lầm nơi …”
Hắn lời còn chưa dứt, có một đám nam tử vội vã đi ngang qua, thấy ta cùng Tử Huy, người nọ kỳ quái hỏi: “Ai u, hai vị, các ngươi sao lại ở đây, mau đi đi, nơi này có nhiều chuyện rất ma quái. Nếu không phải đường lên núi hái thuốc đi ngang qua đây, có đánh chết ta cũng không đến nơi này.”
Ta phản ứng mạnh mẽ, xoay người xông đến tóm chặt tay của người nọ. Người nọ sợ không ít, liên tục kinh hô: “Cô nương làm gì vậy? Ngươi làm gì? Đừng nói là bị quỷ nhập thân nha?”
“Ngươi… Biết nơi này là nơi nào sao?”
“Dương… Dương phủ a.”
Ta giống như người chết đuối bắt được cái phao mà hỏi hắn: “Ngươi có biết, người ở đây trước kia là người nào không?”
“Là một gia đình làm nghề buôn bán, họ Dương, từ mười năm trước đã bị kẻ thù giết sạch cả nhà.”
Ta buông tay, đầu có chút mơ hồ, nhờ cánh tay chống ở sau lưng ta mới miễn cưỡng đứng vững, ngơ ngác hỏi: “Cái gì gọi là…Giết sạch cả nhà?”
Người nọ đánh giá ta một lát, thở dài nói: “Ngươi chắc là họ hàng xa của nhà này đi. Mười năm trước không biết Dương gia đắc tội người nào, một phủ ba mươi người đều bị giết trong một đêm, nghe nói kẻ thù của họ đã thuê sát thủ Thánh Lăng giáo lừng lẫy giang hồ đến giết. Các sát thủ này đi đến vô ảnh vô tung, không để lại chút dấu vết nào, quan phủ cũng không điều tra ra, vụ án này không có chút manh mối, ủy khuất cho Dương gia kia mấy chục năm đều là oan hồn a!”
“Thánh… Lăng giáo?” Ta cảm thấy lỗ tai ta đang có vấn đề, dùng sức đào ngoáy lỗ tai, hỏi lại: “Ngươi nói lại lần nữa?”
Người nọ kỳ quái nhìn ta một lát: “Thánh Lăng giáo a, ai, tiểu cô nương, chuyện của giáo phái thần bí trên giang hồ ta không biết, họ hàng xa như người cũng đừng có dò xét, đừng chuốc phiền vào thân.”
Ta càng hung hăng đào ngoáy, hai bàn tay gấp rút đánh vào lỗ tai, Tử Huy tóm lấy hai tay ta: “A Tường!” Ta đánh lỗ tai đến mức ong ong nhưng vẫn không cảm thấy đau chút nào, chỉ ngơ ngác hỏi hắn: “Ngươi nói là Thánh Lăng giáo?”
Người nọ bị dọa ngây người, một bên lui về sau một bên lầm bầm lầu bầu nói: “Thật đúng là bị ma nhập rồi…”
“Ngươi nói là Thánh Lăng giáo sao?” Ta lớn tiếng hỏi, đang chuẩn bị đuổi theo, Tử Huy lại một tay ôm lấy ta, ta chỉ có thể thấy người nọ hoảng hốt bỏ chạy. Ta kinh ngạc đẩy Tử Huy: “Ngươi đừng giữ ta, ta còn chưa hỏi hắn rõ ràng nha. Hắn nói là Thánh Lăng giáo giết…Nhà này, cả nhà này, nhưng mà, hộ giáo bá bá, đường chủ tỷ tỷ, còn có đại thúc giết heo ở phòng bếp, còn có sư phụ, bọn họ…” Rõ ràng là người tốt như vậy.
Cổ họng của ta nghẹn lại, nói không được, chỉ vì trong đầu chợt hiện lên vài hình ảnh. Là ngày nào đó ta từ trong lu nước đi ra, thấy khắp nơi đều là máu tươi cùng với hắc y nhân, ánh sáng của lưỡi dao cùng với máu dính trên đó rơi xuống mặt ta. Hoảng hốt, cảm giác như xuyên qua sương mù mười năm, nhìn rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra, đốt cháy xương cốt ta thật đau.
Ta che mặt, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn thành một đống.
“A Tường, hôm nay chúng ta rời đi trước.” Tử Huy vỗ lưng của ta nói: “Hiện tại ngươi cần nghỉ ngơi.”
Ta đẩy Tử Huy, tay có chút run run: “Không muốn, ta muốn về nhà.” Rời khỏi ôm ấp của Tử Huy, chân ta phát run, từng bước chậm rãi đi về phía cửa lớn. Xé đi giấy niêm phong của quan phủ, ta dùng sức đẩy cửa, nhưng mà cánh cửa phủ đầy bụi này lại không hề nhúc nhích
Ta vỗ cửa, hô to: “Nương…” Lời vừa ra khỏi miệng, thanh âm lại khàn khàn, “Con đã trở về.” Trí nhớ khi nhỏ như sương mù gặp ánh nắng mặt trời, mờ nhạt chiếu vào cánh cửa đổ nát, ta lau đi những vết loang lổ trên cửa khiến nó giống như trong quá khứ. Ta dùng sức mở cửa: “Mở cửa a!”
“Mở cửa a…”
Bụi trên cửa lại rơi xuống mặt ta, Tử Huy kéo tay ta lại, thở dài một tiếng: “Để ta.”
Tay hắn đặt trên cửa, nhẹ nhàng dùng lực một cái cánh cửa cũ kỹ vang lên một tiếng “chi nha”, chậm rãi mở ra. Sau cửa là một bức tường phù điêu, liếc mắt một cái đã trông thấy đại sảnh, bài trí bên trong không khác với trí nhớ chút nào. Ta đi vào, cúi đầu nhìn dấu vết màu đỏ sậm trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn về phía trên của đại sảnh, nơi đó, sư phụ từng cao cao tại thượng mà đứng, mang ta về Thánh Lăng giáo.
Sư phụ vĩnh viễn là cao cao tại thượng, khiến cho ta không dám có nửa phần bất kính, nhưng mà, sư phụ mà ta tôn kính như vậy lại…
Ta lắc đầu, muốn đem những âm thanh hỗn loạn trong đầu đuổi đi, nhưng mà lắc lư lắc lư, trên mặt lại ướt sũng. Ta lau mặt một phen, thoáng chốc nước mắt lại chảy xuống. Ta đứng ở trong đại sảnh, im hơi lặng tiếng, lau nước mắt một lần lại một lần, mãi đến khi Tử Huy vỗ vai ta: “A Tường, đừng khóc.”
“Ta không khóc.” Ta nói: “Chỉ là…Không có cách nào để nó không chảy ra.”
Tử Huy thở dài một tiếng, còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên nghiêng người né tránh, liên tục lui lại hai bước. Một tiếng “phách” bỗng nhiên nổ bên tai. Ta liền phát hoảng, đảo mắt qua đã thấy, quần áo trắng của sư phụ tung bay, đứng ngoài đại sảnh. Cây roi đỏ đậm nắm trong tay, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Tử Huy: “Nể tình ngươi là đá không dễ dàng gì mới tu hành vạn năm đắc đạo. Ta vốn định thả cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi lại không biết tốt xấu khiêu chiến cực hạn của ta.” Sư phụ lạnh lùng ngoéo khóe môi một cái: “Ngươi đã có ý định muốn chết, ta liền giúp ngươi, được không?”
Tử Huy không nói gì, ta chỉ biết Tử Huy sẽ không đánh lại sư phụ, nóng vội nhảy đến trước mặt Tử Huy, vươn tay bảo vệ hắn ở sau người. Ta nhìn chằm chằm sư phụ, thấy sắc mặt hắn đã trắng bệch, giống như bị ai đó đánh một tát.
“Tiểu Tường Tử.” Sư phụ hơi hơi híp mắt: “Ngươi bày ra tư thế này, là vì muốn bảo vệ “tướng công” của ngươi, muốn cùng ta đánh một trận sao?”
Ngữ điệu của hắn nhẹ nhàng, nhưng ta biết sư phụ đang rất tức giận. Lúc này lòng ta cũng hỗn loạn không chịu nổi, chỉ lắc đầu không nói cái gì. Sắc mặt sư phụ tốt hơn một chút, hắn vươn tay, nhẹ nhàng gọi ta trở về như trước đây: “Qua đây.”
Lúc này ta lại không thể nào bước chân ra, sư phụ cũng không gấp rút, luôn mở lòng bàn tay đợi ta nắm lấy. Ta bình tĩnh nhìn sư phụ một lát, cổ họng vừa động bật thốt lên nói: “Sư phu…Cha mẹ ta…”
Sư phụ nhướng mày: “Chuyện này sau khi trở về sẽ nói tỉ mỉ với ngươi.”
Nhìn ánh mắt của sư phụ, ta lại không tự chủ được mà rùng mình. Tử Huy ở sau nhẹ nhàng nắm lấy vai ta, nhỏ giọng nói: “A Tường đừng sợ, có ta đây.”
Trường tiên trong tay sư phụ có chút căng thẳng: “Ngươi có thân phận thế nào?”
“Sư phụ.” Lần đầu, ta đại nghịch bất đạo đánh gãy lời nói của hắn, mở miệng chất vấn: “Cha mẹ ta, là sư phụ giết sao…” Ta căng thẳng nhìn sư phụ chằm chằm, không dám nháy mắt. Nhưng hắn vẫn trầm mặc, không nói ra lời phản bác.
“Là sư phụ sao?” Mới bắt đầu, bản thân ta đã nghẹn ngào: “Là sư phụ sao?”
Biết hắn trầm mặc đó là thừa nhận, thế giới của ta sụp xuống rối tinh rối mù.
“Tiểu Tường Tử.” Sư phụ có chút mất tiếng: “Rất nhiều việc ngươi không hiểu rõ, chờ trở về ta sẽ nói rõ với ngươi. Nhưng hôm nay, ngươi lại không muốn trở về mà dựa vào trong lòng yêu quái. Hắn không phải là thứ tốt gì, ngươi qua đây, chúng ta đi về trước.”
Ta lắc đầu,thầm nghĩ muốn lấy cái gì đó đánh hắn. Ta nhổ cây trâm cài đầu hung hăng ném về phía hắn: “Sư phụ là kẻ lửa đảo! Đồ siêu lừa đảo! Ngươi tránh ra!” Tóc rơi xuống, loạn thành một đống, dán vào mặt ta, ta cũng không biết dáng vẻ của bản thân đã chật vật đến mức nào.
Nước trong mắt khiến ta không nhìn rõ mặt sư phụ, chỉ biết hắn như ngây dại, đứng ở một chỗ không động đậy.
Trên vai căng thẳng, là Tử Huy đem ta ôm vào lòng, hắn vỗ lưng ta nói: “Sư phụ không chịu đi, thì chúng ta đi trước một bước. Bây giờ các ngươi gặp nhau chi bằng không nhìn nhau.”
Ta liên tiếp gật đầu, nước mắt nước mũi dính lên áo của Tử Huy. Lần này sư phụ có túm lấy ta hay không ta không biết, nhưng bên tai không nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi đầy hận ý của hắn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.