Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Chương 7: Thân phận giả




Cha của Mộ Thanh là Mộ Hoài Sơn hiện tại đang ở thành Biện Hà.
Mấy năm nay, hai cha con Mộ gia rất nổi danh ở vùng Giang Nam, Mộ Hoài Sơn thường xuyên được những châu huyện chung quanh mời sang khám nghiệm tử thi. Đoạn thời gian trước, thành Biện Hà xảy ra một vụ án lớn, Mộ Hoài Sơn suốt đêm phụng theo công văn của phủ thứ sử rời đi, đến nay đã hơn nửa tháng.
Rời khỏi huyện Cổ Thủy, tất nhiên là Mộ Thanh muốn đi tìm cha, có điều trước tiên nàng phải có được lộ dẫn tới thành Biện Hà.
Cái gọi là lộ dẫn, chính là giấy chứng minh ly hương do quan phủ phát ra tương tự như công văn thông hành. Chế độ hộ tịch của Đại Hưng có chút nghiêm khắc, dân chúng không thể tùy tiện rời khỏi nơi ở. Chỉ cần là đi ra ngoài, luôn cần có hai thứ trong người, văn điệp thân phận cùng lộ dẫn. Nếu như trong người không có lộ dẫn, chớ nói không ra vào được thành, còn có thể bị quan phủ bắt giữ, lấy tội lưu dân để xét xử.
Ở cổ đại, trở thành lưu dân là trọng tội xúc phạm quốc pháp. Cho dù nguyên nhân là do thiên tai, dân chúng không thể không rời khỏi quê hương để sinh tồn, nhưng trong mắt kẻ thống trị, vẫn là xúc phạm quốc pháp. Một khi đã bị luận tội lưu dân để xét xử, nhẹ thì bán vào phủ quan làm nô, nặng thì bị áp giải lên biên cương, sung làm tạp dịch.
Ngày thường ở cửa thành, có một tốp người của nha môn túc trực, chuyên lo việc làm lộ dẫn. Mộ Thanh không thể cứ như vậy mà xuất hiện, người trong nha môn và quân coi giữ cửa thành đều biết nàng, bên trong còn có người hay qua lại với Thẩm phủ, nếu như biết được nàng muốn đi đến thành Biện Hà, báo lại với Thẩm phủ, chỉ sợ nàng không dễ dàng rời đi như vậy. Nàng biết quá nhiều chuyện của Thẩm Vấn Ngọc, nay lại thêm chuyện thuê người giết nàng, nếu như Thẩm Vấn Ngọc biết nàng không chết, sao có thể thả nàng rời đi?
Nếu Mộ Thanh muốn lấy được lộ dẫn thuận lợi rời đi, chỉ còn cách cải trang.
Sau khi mặc nam trang, nàng ra khỏi phòng, đi đến nhà bếp. Mộ gia chỉ có ba gian phòng, phòng chính là nơi ở của cha, phòng phía tây là khuê phòng của nàng, phòng phía đông là thư phòng. Cách thư phòng một khoảng có một gian bếp nhỏ, ngày thường nhóm lửa nấu cơm đều ở nơi đó.
Mộ Thanh bước vào phòng bếp, vo một nắm cỏ khô đốt cháy, thấy khói nổi lên thì dùng cây quạt khi nãy mang theo quạt khói trắng mạnh về phía mình, há miệng có gắng hút lấy mấy hơi. Khói đặc vào trong miệng, nàng lập tức bị nghẹn ho khan vài tiếng, tiếng nói vốn trong trẻo cũng bị hun mà khàn đi vài phần.
Đốt thêm cỏ khô, Mộ Thanh lấy đến một bình thuốc, lại xoay người đi về phía phòng đông. Từ trong góc của thư phòng lấy ra một cành sơn tra, đem ngâm vào trong nước lạnh, đợi nước trong bình sôi, nàng đem sơn tra đã ngâm no nước, bỏ vào trong bình thuốc luộc ra một bát nước màu vàng, sau đó bưng bát nước trở về khuê phòng.
Trong gương, khuôn mặt thanh tú của cô gái bị khói khun xám xịt, nàng đem bát nước vàng vừa đun được thoa lên trên mặt, một lát sau, màu da trở nên trầm vàng như nến.
Sau đó nàng xoay người lấy ra một cây kéo nhỏ, vài đường lưu loát, một nhúm tóc rơi xuống bàn. Mộ Thanh đem đốt những sợi tóc dài ngắn không đồng đều, rồi trộn tro tóc với lòng trắng trứng gà, nàng ngồi trước gương đồng, cẩn thận dùng dung dịch lòng trắng trứng gà và tro tóc vừa rồi vẽ lên khóe mắt lông mày. Nửa khắc sau, một đôi lông mày đã trở nên thô rậm to bản.
Đợi dịch dung xong, Mộ Thanh cột cao tóc lên, trong gương xuất hiện một thiếu niên mắt nhỏ mày rậm, sắc mặt vàng như nến.
Thiếu niên thu thập bọc hành lý, ra khỏi cửa, đi thẳng đến cổng thành.
*
Giữa trưa, mưa phùn đã tạnh. Khói bếp từ các hộ gia đình bay lên mờ mịt, sương đã tan nhưng thành nhỏ vẫn mông lung như ở trên mây.
Bên cạnh cổng thành có một phòng nhỏ, trước cửa đặt một cái bàn và ghế dựa, gã quan sai đang ngủ gật trên ghế, chợt nghe có tiếng người gọi: “Quan, quan gia...”
Tháng sáu Giang Nam, đúng là mùa mưa, số canh giờ trong ngày nhìn thấy mặt trời không nhiều, khó khăn lắm mới đến buổi trưa vắng người, phơi nắng chợp mắt một lát, nhưng chưa được bao lâu đã bị đánh thức dậy. Gã quan sai ngẩng đầu lên, hơi buồn bực: “Có chuyện gì!”
“Làm, làm lộ dẫn.” Giọng nói của thiếu niên có chút khàn khàn, trong nụ cười mang theo chút sợ hãi.
Vô nghĩa! Đến chỗ này, có người nào không phải đến làm lộ dẫn!
Gã quan sai hừ lạnh mắng một tiếng, nâng mắt liếc nhìn thiếu niên: “Hỏi tiểu tử nhà ngươi muốn làm lộ dẫn đi nơi nào!”
Thiếu niên có chút khờ khạo, nghe thấy lời này mới phản ứng lại, “A, thành, thành Biện Hà.”
“Đi thành Biện Hà làm gì?”
“Bà con trong nhà có người làm công trên bến tàu trong thành, muốn ta lên giúp đỡ...”
Quan sai nghe vậy, liếc mắt đánh giá thiếu niên, chỉ thấy thiếu niên khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, thân hình có vẻ gầy yếu, “Thân thể yếu ớt thế này, còn muốn đến bến tàu làm công?”
Thiếu niên nghe vậy chỉ cười cười, không biết trả lời ra sao, giống như một gã nhà quê chưa từng va chạm xã hội, trong nụ cười vẫn mang theo chút sợ hãi.
Gã quan sai đen mặt, trong lòng mắng to tên tiểu tử này không hiểu chuyện! Hắn ở nơi này làm công việc cấp lộ dẫn cho dân chúng, thật ra đây là một công việc béo bở, chỉ cần hỏi dò vài câu, người cơ trí đều biết phải hiếu kính vài đồng bạc thì mọi chuyện đều nhanh chóng, nhưng nơi này ngày ngày nhiều người qua lại, thường xuyên có thể gặp những kẻ đầu óc ngu ngốc, hoặc là trong nhà túng quẫn, thật sự không kiếm được đồng nào từ bọn họ.
Thiếu niên này mặc một thân quần áo thô, giặt nhiều đến nỗi bạc màu, sắc mặt vàng như nến, gia cảnh chắc chắn là nghèo đến nỗi một đồng tiền chỉ hận không bẻ được làm hai nửa, nói gì đến kính biếu cho hắn.
Gã quan sai thầm mắng một tiếng xui xẻo, hôm nay đúng là không gặp thời, khó khăn lắm mới chợp mắt được một chút, lại gặp phải tên tiểu tử nghèo.
“Văn điệp thân phận đâu?”
“Ở đây.” Thiếu niên lấy từ trong lòng ra một quyển văn điệp thân phận, trước khi đưa lại còn dùng tay áo xoa xoa.
Hành động, ngôn ngữ, tướng mạo, ăn mặc, quả đúng như người khốn khổ. Tuy không kiếm chác được gì, nhưng thân phận cũng không có vẻ khả nghi.
Quan sai tiếp nhận lấy văn điệp của thiếu niên, ánh mắt vừa nhìn vào văn điệp, khóe miệng bỗng nhiên co rút.
Mộ Thanh vẫn nở nụ cười ngây ngô, nhưng đáy mắt lại ẩn dấu ánh sáng. Từ nhỏ nàng lớn lên ở huyện Cổ Thủy, đối với người trong nha môn nắm rõ như lòng bàn tay. Quan sai làm lộ dẫn tuy là công việc béo bở, nhưng không phải ai cũng có thể đảm nhiệm, cần phải có tâm tư kín đáo, nhãn lực xâu sa, nếu không thả mất tội phạm quan trọng hoặc là gian tế quan phủ truy bắt ra khỏi thành, một khi bị truy cứu, nhẹ thì đánh bằng roi nặng thì rơi đầu. Bởi vậy, đám quan sai làm công việc lộ dẫn này, nhìn có vẻ tham tài, thực ra rất khôn khéo. Nàng hóa trang thành dân nghèo khổ, lại đưa bạc ra để hiếu kính, tỏ vẻ nóng lòng ra khỏi thành, ngược lại chắc chắn sẽ bị hoài nghi. Không bằng giả bộ ngây ngốc, vừa có thể tiết kiệm chút bạc, có mà vẫn có thể an toàn qua cửa, cùng lắm là chịu tức giận một chút thôi.
Có điều, biểu tình của người này khi thấy văn điệp thân phận, hình như có chút ý vị sâu xa...
Văn điệp thân phận này tất nhiên không phải của nàng, là mà của gã thủy phỉ kia. Nàng uy hiếp hắn nói nếu không đưa tin cho Đà chủ sẽ đem văn điệp thân phận của hắn giao cho nha môn, thực ra chỉ là hù dọa. Thủy phỉ kia có tội, nhưng gia quyến của hắn vô tội. Nàng muốn cầm văn điệp này chẳng qua là muốn có một thân phận giả, để nàng có thể thuận lợi lấy lộ dẫn đi đến thành Biện Hà.
Trên văn điệp thân phận chỉ có năm sinh, nơi ở cùng tính danh, có xem cũng không phát hiện ra được người giữ mang thân phận thật giả. Cho dù là văn điệp thân phận của Thủy phỉ, gã quan sai cũng không thể nhìn ra được, nhưng tại sao vẻ mặt của hắn lại hàm xúc như thế?
Trong lòng Mộ Thanh suy nghĩ, nhưng còn chưa đoán ra cái đến tột cùng là vì sao thì phía sau lại có tiếng bước chân truyền đến.
Một gã nha dịch mang theo bảy tám gã sai vặt bước vội tới, Mộ Thanh nhìn thấy nha dịch kia, trong lòng phát lạnh!
Nàng sớm đoán được khi Thẩm Vấn Ngọc đoán ra chuyện không thành, sẽ sai người canh cổng ngăn nàng ra khỏi thành, nhưng không ngờ nha dịch huyện nha cũng theo tới. Hay là, chuyện Thẩm Vấn Ngọc thuê giết người nàng, tri huyện Cổ Thủy cũng biết?
Lão tri huyện này vì muốn leo lên phủ An Bình Hầu mà không niệm tình ngày xưa nàng tận tâm làm hết phận sự, đang tâm bỏ mặc tính mạng nàng?
Trên mặt Mộ Thanh lộ ra khiếp ý, nao núng lui về phía sau.
Nha dịch thấy nàng lùi lại, ánh mắt như dao nhỏ quét lên người nàng, sau đó dời đi. Dân chúng thấy quan sai thường tỏ ra khiếp sợ là chuyện bình thường, hắn nhìn đã quen, cũng không thấy lạ, cho nên mới quay sang hỏi gã quan sai kia: “Nhìn thấy Mộ Thanh không?”
“Mộ cô nương?” Quan sai kia sửng sốt, chỉ vào trong thành, “Nửa canh giờ trước vừa mới vào thành, có chuyện gì?”
Nha dịch không trả lời hắn, chỉ quay đầu nhìn về phía gã sai vặt của Thẩm phủ.
Sắc mặt của vài gã sai ngưng trọng, thấp giọng nói: “Vào thành? Cửa nhà Mộ gia khóa, không có người.”
“Có phải đi đến nghĩa trang hay không?”
“Không phải chứ? Nghe nói sáng nay thôn Triệu gia có người treo cổ, sai người mời Mộ Thanh đến xem, nàng từ thôn Triệu gia trở về, hẳn là nên đến huyện nha bẩm báo một tiếng mới phải. Huyện nha cùng Mộ gia đều không có người, hay là...”
“Nàng có thể có lại ra khỏi thành hay không?” Nha dịch quay lại hỏi.
“Chưa thấy nàng ra khỏi thành, đây là vì sao?”
Tìm Mộ Thanh gấp gáp như thế, hay là Thẩm phủ lại có người chết?
Nha dịch không đáp, sắc mặt không dễ xem lắm xem, quay lại phân phó: “Hai ngươi ở lại canh chỗ này! Phái hai người đi nghĩa trang xem, những người còn lại theo ta tìm kiếm trong thành!”
Vài gã sai vặt gật đầu xác nhận, để lại hai người canh giữ cửa thành, những người còn lại vội vàng rời đi.
Một đám người tới nhanh đi cũng nhanh, gã quan sai không hiểu có việc gì, thấy còn hai người ở lại, liền muốn tiến lại hỏi thăm.
Đến khi quay người, thấy thiếu niên đến làm lộ dẫn vẫn còn đứng tại chỗ, quan sai liếc trắng mắt, tâm tư của hắn bị chuyện khác hấp dẫn, cho nên không còn hứng thú làm khó dễ thiếu niên nữa. Đóng dấu một cái, sau đó quăng lại lộ dẫn đi thành Biện Hà cùng với văn điệp thân phận cho thiếu niên.
Thiếu niên tiếp nhận lấy, mặt lộ vẻ vui mừng, không ngừng nói cảm tạ: “Tạ quan gia! Tạ quan gia!”
“Đi mau đi!” Gã quan sai phiền chán xua tay, cũng lười liếc mắt nhìn.
Thiếu niên coi lộ dẫn như bảo bối thu vào trong người, rồi mới đeo bọc hành lý ra khỏi cửa thành.
Ánh mặt trời buổi trưa ấm áp, chiếu vào tường thành nhỏ mọc đầy rêu xanh, bóng lưng thiếu niên dần dần thẳng tắp, trong gió một mình độc bước, nhưng lại vững vàng như trúc.
Cho đến tận khi quay lưng không nhìn thấy tường thành, hai bên đường lớn hiện lên phong cảnh rừng rậm và bờ sông, thiếu niên mới lấy văn điệp thân phận từ trong lòng ra xem.
Ánh mắt vừa rơi xuống, dưới chân bỗng nhiên lảo đảo một cái!
Mộ Thanh xưa nay bình tĩnh, nhưng khi mở ra văn điệp thân phận này cũng phải đen mặt.
Tên này...
Chu! Nhị! Đản!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.