Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 287: Nữ nhân thật là đáng sợ!




Dịch giả: Tiểu Băng
Mấy ngày sau đó, hôm nào Bạch Tiểu Thuần cũng ra vẻ tiều tụy vì bệnh, khi thì đi ra động phủ, lúc lại nhìn lên trời, trong lòng rất là cảm khái.
"Người đệ tử hiểu chuyện như ta, thực là quá ít, biết các lão tổ không muốn ta tới chiến trường, nên phải chủ động giả bộ bị thương chưa lành." Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, cảm giác mình thực đã trưởng thành, hiểu chuyện rất nhiều rồi.
"Lý thúc và Chưởng môn sư huynh nếu biết, nhất định sẽ rất hài lòng về ta." Bạch Tiểu Thuần hít sâu, thấy mình đi ra đã hơi lâu, phải trở về nếu không người ta biết là giả bộ, thừa dịp Hầu tiểu muội và Tống Quân Uyển chưa tới, vội chạy về ngủ, nếu không hai người kia mà tới, thì mình thảm.
Nghĩ tới hai người Hầu tiểu muội và Tống Quân Uyển mấy ngày qua, Bạch Tiểu Thuần run lên.
"Thật là đáng sợ, mắt hai người đó nhìn mình, cứ như muốn xẻ mình thành hai nửa..." Bạch Tiểu Thuần vừa xoay người, đã thấy Tống Quân Uyển từ xa đang nhẹ nhàng đi tới.
Bạch Tiểu Thuần trợn mắt.
"Má ơi, mấy hôm trước đâu phải tới giờ này..." Bạch Tiểu Thuần căng thẳng, thấy từ hướng khác, Hầu tiểu muội cũng đang chạy tới, hắn hít sâu, lập tức ra vẻ nghiêm túc, hai nữ còn chưa tới gần, đã nói ngay.
"Ta phải đi gặp lão tổ!" Nói xong, nhoáng một cái bay về phía khu vực của hai lão tổ. Bay được nửa đường, hắn vỗ gáy, thấy mình thực là sơ sót, bắt đầu bay loạng choạng cong cong vẹo vẹo, vẻ đứng không nổi, thở không xong tới bên kia Lạc Trần Sơn Mạch.
Nơi này có hai ngọn núi song song, núi không cao, chỉ chừng trăm trượng, Tống gia lão tổ và Thiết Mộc Chân Nhân ở trên hai ngọn núi này.
Bạch Tiểu Thuần mới vừa đến, Tống gia lão tổ và Thiết Mộc Chân Nhân đã nhìn xuống.
"Bạch Tiểu Thuần, bái kiến lão tổ!" Bạch Tiểu Thuần ôm quyền chào.
"Thương thế đỡ hơn chưa?" Thiết Mộc Chân Nhân giống như cười mà không phải cười hỏi.
Bạch Tiểu Thuần đang định trả lời, Tống gia lão tổ ở núi bên kia đã hừ một tiếng.
Bạch Tiểu Thuần thầm thở dài, lại cúi đầu lần nữa.
"Dạ Táng, bái kiến nghĩa phụ!"
Tống gia lão tổ lúc này mới cười.
"Ta thấy ngươi bay tới, khí tức có vẻ bất ổn, xem ra thương thế còn chưa lành?"
"Đã đỡ hơn rồi, à… vẫn còn chưa khỏe hẳn ạ." Bạch Tiểu Thuần chột dạ, biết mình không gạt được hai lão tổ, ngần ngừ trả lời.
"Ừ, chưa khỏe, thì cứ dưỡng thương tiếp đi." Thiết Mộc Chân Nhân cười,vẫy tay một cái, một cái bình thuốc bay ra, thẳng tới chỗ Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần cầm lấy bình, mở ra nhìn, mắt trợn to, đây là đan dược tứ giai, dược hiệu cực tốt, nhưng không phải để chữa thương, mà là để hỗ trợ tăng tu vi.
Tống gia lão tổ nhướng mày, cũng vung tay, hai cái bình thuốc bay ra, Bạch Tiểu Thuần liếm môi, tiếp lấy bình, mở ra, mắt lại tiếp tục trợn tròn.
Thuốc này cũng là Tứ giai, còn là Cực phẩm, cách Ngũ giai không xa, Huyết Khí đậm đà, cực tốt với tu hành Bất Tử Trường Sinh Công.
Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, kích động nhìn hai lão tổ, hắn cảm thấy hai người này đối với mình thật tốt quá, biết mình đã khỏe, nên cho mình linh dược nâng cao tu vi.
"Xem ra ta đích thật đã trưởng thành, đã có thể giúp các lão tổ phân ưu, đây chính là ám chỉ, bảo ta tiếp tục giả vờ còn bệnh đây." Bạch Tiểu Thuần cảm khái, hít sâu, cúi đầu cảm ơn hai lão tổ.
"Lão tổ, nghĩa phụ, hai người yên tâm, ta nhất định không phụ ý hai người!" Bạch Tiểu Thuần nói, mắt lộ vẻ ‘ta đã hiểu lòng các ngươi’, rồi quay người đi.
Tống gia lão tổ cười, Thiết Mộc Chân Nhân cũng lắc đầu cười, họ vừa muốn Bạch Tiểu Thuần ra chiến trường, lại cũng lo cho an toàn của hắn, nên mặc kệ để cho hắn tự chọn, không ép buộc.
Về động phủ, Bạch Tiểu Thuần thấy Hầu tiểu muội và Tống Quân Uyển đều không có, thì thở phào, ngồi xuống tu hành.
Hắn phát hiện tu vi đã hơi tăng hơn so với lúc trước khi bất tử, Bất Tử Trường Sinh Công cũng mạnh hơn không ít.
"Cứ theo đà này, Trúc Cơ Hậu Kỳ ở trong tầm tay a." Bạch Tiểu Thuần cao hứng, nghĩ tới chuyện một mình mình hóa giải được cuộc chiến của hai tông, càng thêm tự đắc, đang định lấy đan dược ra uống, thì nghe thấy tiếng Hầu tiểu muội ngoài cửa.
"Tiểu Thuần ca ca, muội mang thuốc cho huynh..." cửa động phủ mở ra, Hầu tiểu muội mặt ửng đỏ, cầm một chén thuốc đi vào.
Chén thuốc còn bốc khói, hơi nóng làm mặt Hầu tiểu muội ửng hồng, khiến tim Bạch Tiểu Thuần đập thình thịch.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã thấyTống Quân Uyển cười tủm tỉm cũng bưng một chén thuốc đi vào, trang phục kín đáo, nhưng vẫn không giấu được dáng người lồi lõm đúng nơi.
"Dạ Táng đệ đệ, ta giúp ngươi uống thuốc..."
Hai người đều đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, mỗi người cầm một chén thuốc nhìn hắn, Tống Quân Uyển mỉm cười, Hầu tiểu muội ngượng ngùng.
Bụng Bạch Tiểu Thuần nóng ran, thầm hô yêu nghiệt, nhìn trái nhìn phải, thấy Hầu tiểu muội đứng trước gần hơn, nên theo bản năng thò tay ra địnhnhận chén thuốc của Hầu tiểu muội.
Mắt Hầu tiểu muội rực sáng phấn khởi, khóe mắt liếc Tống Quân Uyển một cái đầy đắc ý.
Tống Quân Uyển trừng mắt, hừ một tiếng, sát khí tỏa ra, làm Bạch Tiểu Thuần hít sâu, tay chuyển hướng, định lấy chén thuốc của Tống Quân Uyển.
"Tiểu Thuần ca ca... Đây là người ta canh chừng nấu cả một ngày mới được đó." Mắt Hầu tiểu muội đỏ ửng, người run rẩy đau lòng, khiến tay Bạch Tiểu Thuần lại đổi hướng.
"Dạ Táng, còn nhớ những lời ngươi đã nói với ta hồi ở Trung Phong không, ngươi uống chén thuốc này của ta trước, ta sẽ tin những gì ngươi nói là sự thật." giọng Tống Quân Uyển rất nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, dáng vẻ nếu Bạch Tiểu Thuần không uống thuốc của nàng trước, nàng sẽ quay người đi ngay, sau này không bao giờ gặp lại nữa.
"Ta..." Bạch Tiểu Thuần khựng lại, nhìn hai chén thuốc, mà muốn điên.
"Hai người không phải hẹn trước với nhau… cùng lúc xuất hiện trước mặt ta đấy chứ a a a!!" Bạch Tiểu Thuần muốn lên máu, hắn lớn như vậy, tới giờ mới lần đầu gặp phải loại chuyện này, trái cũng không được, phải cũng không xong...
Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, đưa cả hai tay ra, mỗi tay cầm một chén thuốc, bắt mình uống hết, không buồn để ý nước thuốc trong chén đổ ra người mình.
Cầm hai chén thuốc uống cùng một lúc mặc dù rất khó chịu, nhưng Bạch Tiểu Thuần lại thầm thở phào, nghĩ khả năng phản ứng của mình thật là nhanh nhẹn, làm thế này, Hầu tiểu muội và Tống Quân Uyển, đều không ai trách được mình.
Nhưng hắn uống xong, Tống Quân Uyển bừng bừng sát khí, hít sâu, trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, quay người bỏ đi, Hầu tiểu muội càng bi thương, trong mắt đầy u oán, ảm đạm quay người đi luôn.
Bạch Tiểu Thuần ngây người... nhìn theo hai người mà bứt tóc.
"Ta... Ta làm sai chỗ nào chứ, uống hết rồi mà, đâu có phân biệt trước sau..." Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, than thở, sau một lúc lâu mặt mày ủ rũ đóng cửa động phủ lại.
"Nếu cứ thế này, ta sẽ điên mất, ta... Ta phải bế quan!!" Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, uống linh dược Thiết Mộc Chân Nhân và Tống gia lão tổ cho, bắt đầu bế quan.
Ngày lại ngày trôi qua, đảo mắt nửa tháng, Bạch Tiểu Thuần đã gần tới Trúc Cơ Hậu Kỳ.
Linh Hải tầng thứ năm đã Hóa Tinh, tầng thứ sáu cũng non nửa đã trở thành tinh thể, chỉ cần tầng thứ sáu hoàn toàn Hóa Tinh, Bạch Tiểu Thuần sẽ vào Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong.
Mỗi ngày, hắn lại lôi rùa đen nhỏ ra lắc, rùa đen nhỏ thoát ra tia khí thơm ngát, làm linh lực thiên nhiên xung quanh ào ào chui vào người hắn, thúc đẩy tầng linh hải thứ sáu nhanh chóng tinh hóa.
Sáu thành, bảy thành, tám phần...
Lại qua thêm nửa tháng, buổi sáng hôm ấy, cả người Bạch Tiểu Thuần nổ vang, tầng thứ sáu Linh Hải đã hoàn toàn hóa tinh, một luồng linh lực khổng lồ từ trong người hắn bùng ra, cả người hắn vang lên tiếng ken két.
Thiên Đạo khí tức mạnh mẽ khiến cho cả trời đất cũng biến đổi, Thiết Mộc Chân Nhân, Tống gia lão tổ, và các tu sĩ ở lại Lạc Trần Sơn Mạch đều cảm nhận được sự biến đổi ấy xuất phát từ động phủ của Bạch Tiểu Thuần.
Sấm chớp nổi vang, trên trời xuất hiện vòng xoáy không ngừng cuốn xuống, Bạch Tiểu Thuần mở mắt, hắn đã bước vào Trúc Cơ... Hậu Kỳ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.