Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 275: Lạc Trần đại trận




Dịch giả: Tiểu Băng
Lạc Trần sơn mạch, giao giới của Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông, sơn mạch này rất dài, nhìn bằng mắt thường không thấy đầu cuối, cao ngất như tường thành, bên trong có lạc ấn trận pháp, hôm nay trận pháp đã được mở ra, màn sáng vốn vô hình không thấy, hiện giờ đã nhìn thấy rất rõ, kết nối trời với đất, phạm vi cực to, ai nhìn thấy cũng phải chấn động.
Màn sáng này thỉnh thoảng lại có vài chỗ rung động vặn vẹo, và âm thanh đùng đùng như hủy diệt.
Nó, chính là Lạc Trần đại trận được Linh Khê Tông bố trí suốt vạn năm!
Trên bầu trời có những bóng người tu vi Trúc Cơ tỏa ra thần thức càn quét bốn phương, nhất là hướng từ Huyết Khê Tông.
Trên mặt đất, ba đợt đệ tử đầu tiên đã xây dựng cơ sở tạm thời, trong đó đệ tử ngoại môn là đông nhất, được xếp vào một chỗ, đang diễn luyện trận pháp.
Số trận pháp đệ tử ngoại môn đang luyện có chừng mấy chục cái, khi nhóm đệ tử thứ tư tới, số lượng trận pháp sẽ tăng lên.
Đệ tử nội môn tụ vào một chỗ, dựa theo thế núi cũng diễn luyện trận pháp, trận pháp của họ mạnh hơn đệ tử ngoại môn rất nhiều, chấn động chúng tỏa ra khiến hư không xung quanh cũng phải vặn vẹo.
Không chỉ vậy, từng dãy chiến xa, được xếp dày đặc trên Lạc Trần sơn mạch, chiến xa này được làm bằng sắt, trên mỗi chiến xa đều có một cây châm dài mười trượng, to ba thước!
Mỗi chiến xa đều được khảm nhiều linh thạch, không phải linh thạch hạ phẩm, mà là thượng phẩm, mỗi chiếc có mấy người điều khiển.
Số lượng chiến xa phải tới mấy trăm, dày đặc nhìn mà giật mình.
Xa xa còn có rất nhiều cự thạch, được các trưởng lão điều khiển bằng ngự lực, đang từ từ gom vào một chỗ, tạo thành một khôi lỗi cự thạch cao cả trăm trượng.
Số lượng khôi lỗi cự thạch được tạo ra đã hơn trăm cái, rải rác khắp Lạc Trần sơn mạch, trên trời trên đất đều có rất nhiều chiến thú, khi thì gào rú, lúc lại bay quanh.
Ở phương xa, bên ngoài Lạc Trần sơn mạch, rất nhiều trinh sát đã được phái qua Huyết Khê Tông để thu thập tin tức, các ám tử trong Huyết Khê Tông cũng bắt đầu hoạt động, dù hiệu quả không lớn, nhưng dù có vẫn hơn không.
Những tấm thuẫn cực lớn xếp dựa vào núi đá, được đặt lung tung, nếu chúng sắp xếp vào nhất định là đủ sức cản được một kích kinh người.
Tất cả mọi người đều bận rộn, trong Lạc Trần sơn mạch được dọn một chỗ cực rộng đủ chứa cả mấy vạn người, dưới đất khắc một trận pháp cực to, xung quanh trận pháp đang được hơn ngàn người bảo vệ, trận pháp bắt đầu tỏa ra hào quang chói mắt, và tiếng nổ ngập trời.
Mặt đất run rẩy, tất cả đệ tử Linh Khê Tông trong Lạc Trần sơn mạch đều quay sang nhìn, họ nhìn thấy ba cột sáng cực to từ trên trời bắn xuống, đâm thẳng vào trong trận pháp.
Màn sáng kết nối trời đất cũng phải rung động, ba cột sáng biến mất, trong trận pháp xuất hiện mấy vạn người!
Bạch Tiểu Thuần, cũng ở trong đó!
Hắn chính là thuộc nhóm người thứ được Truyền Tống!
Mới vừa xuất hiện, nhiều người mới được truyền tống còn chưa quen, bị tác dụng phụ, mặt Bạch Tiểu Thuần cũng tái đi, nhưng không bị gì nặng, hắn nhìn quanh, tìm được đám Hầu tiểu muội, bước nhanh tới.
Với thân phận của hắn, đi xuyên qua mọi người cũng không ai ngăn cản, nhanh chóng tới bên cạnh Hầu tiểu muội, mặt Hầu tiểu muội trắng bệch, lảo đảo muốn ngã, được Chu Tâm Kỳ vịn lại, Bạch Tiểu Thuần bước tới đỡ thêm, truyền linh lực vào người nàng để hỗ trợ.
"Không sao, Truyền Tống ai cũng bị như vậy." Bạch Tiểu Thuần nhìn gương mặt trắng bệch của Hầu tiểu muội, có chút đau lòng, qua thời gian ở Huyết Khê Tông, hắn đã tự hiểu thông thêm một chút về vấn đề tình cảm...
Chu Tâm Kỳ nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái, lùi lại mấy bước, không giúp nỡ, Thượng Quan Thiên Hữu cũng ở đó, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần, đáy lòng hừ lạnh.
Một lúc sau, Hầu tiểu muội mới trở lại bình thường, nhìn Bạch Tiểu Thuần, đáy lòng bất an, nàng đã rất nỗ lực tu hành, nàng sợ mình không đuổi kịp Bạch Tiểu Thuần, trong lòng nàng, Bạch Tiểu Thuần đã vượt nàng rất xa, nếu còn hơi lơi lỏng, sẽ xa tới mức không chạm tới được nữa.
Nàng nắm chặt lấy tay Bạch Tiểu Thuần.
Thấy Hầu tiểu muội đã khôi phục, Bạch Tiểu Thuần mới nhìn xung quanh. Nơi này đã thay đổi quá nhiều so với lúc hắn trở về, lúc ấy trận pháp chưa mở ra, nên hắn không nhìn thấy gì cả.
Hiện giờ, đã hoàn toàn thay đổi!
Hắn nhìn những bóng người mạnh mẽ trên bầu trời, nhìn màn sáng, nhìn những đồngmôn đang diễn luyện trận pháp, nhìn những chiến xa, những khôi lỗi to tướng, nhìn những tấm thuẫn, những gương mặt quen thuộc, nhưng chỗ này rộng quá, hắn chưa tìm thấy đám người Trương Đại Bàn.
Nhóm thứ tư bắt đầu được mọi người dẫn đường, rời khỏi trận pháp, tản đi khắp nơi.
Xếp chỗ cho mấy ngàn người cần phải có thời gian, vẫn còn khá nhiều người đứng đây đợi, và đều bị cảnh tượng xung quanh làm cho rung động giống như Bạch Tiểu Thuần.
Mà rõ ràng mọi thứ vẫn chưa chuẩn bị xong, Bạch Tiểu Thuần không tưởng tượng được, đến khi mọi việc chuẩn bị xong xuôi, cảnh tượng sẽ hùng tráng tới cỡ nào!
Thì ra Linh Khê Tông cũng có thực là nhiều bí mật.
Ví dụ như những trận pháp đệ tử ngoại môn đang diễn luyện, Bạch Tiểu Thuần nhìn ra chúng đều có liên quan với Tử Khí Ngự Đỉnh Công và Thông Thiên Ngự Tượng Quyết, có thể nói chỉ cần tu hành hai loại công pháp này, là có thể thoải mái tham gia vào trận pháp.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy, những trận pháp đó vẫn còn ẩn chứa khá nhiều biến hóa.
Trận pháp của đệ tử nội môn cũng vậy. Đây quả thực là một trận tông môn chiến!
Cũng chỉ có chiến tông, mới khiến cốt khí và sự bất khuất của Linh Khê Tông bùng nổ như thế này, dù có lẽ sẽ thua Huyết Khê Tông, nhưng vẫn không ngần ngại lựa chọn huyết chiến đến và!
Lạc Trần sơn mạch này thực là xảo diệu, giúp nâng cao chiến lực không ít cho Linh Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần mở Thông Thiên Pháp Nhãn, chỉ nhìn thoáng một cái, con ngươi không khỏi rụt lại.
Trong Lạc Trần sơn mạch còn có một trận pháp, tác dụng của nó khiến da đầu Bạch Tiểu Thuần phải run lên, chính là... Băng bạo!
Đây là dương mưu, nói cho Huyết Khê Tông biết, nếu quyết chiến, dù cuối cùng Huyết Khê Tông thắng, thì chỉ một nơi Lạc Trần sơn mạch này cũng sẽ làm cho Huyết Khê Tông phải đau tới tận xương, đau không bao giờ quên được.
Hầu tiểu muội bên cạnh run rẩy, rõ ràng cũng bị cảnh tượng xung quanh làm cho rung động, nàng nhìn về hướng Huyết Khê Tông, từ đây nhìn tới, chỉ thấy một bầu trời đất màu đỏ.
"Tiểu Thuần ca ca, nghe nói người trong Huyết Khê Tông đều giống Trung Phong Huyết Tử Dạ Táng, tàn nhẫn độc ác, giết người như ngóe, thường ngày ở trong tông môn, họ cũng tự giết lẫn nhau, hơi không cẩn thận một chút là chết ngay, huynh giao thủ với họ, nhất định phải cẩn thận." Hầu tiểu muội thì thào, đối với nàng, Huyết Khê Tông đồng nghĩa với tử vong, nhất là lời đồn oanh động bát phương về Dạ Táng, nên tự nhiên lấy Dạ Táng ra làm ví dụ.
Bạch Tiểu Thuần buồn bực, vỗ ngực.
"Tiểu muội yên tâm, có Bạch Tiểu Thuần ta ở đâu, Dạ Táng tuyệt không dám xuất hiện ở đó!" Bạch Tiểu Thuần hất cằm, mình không nói khoác đâu, đây chính là lời nói thật... Tự tin như đinh đóng cột!
Hầu tiểu muội nghe vậy thì cười, mặc kệ trong lòng tin hay không, nhưng nếu Bạch Tiểu Thuần đã nói, đương nhiên nàng sẽ bày ra dáng vẻ tin tưởng hoàn toàn, trong mắt đầy sùng bái làm Bạch Tiểu Thuần rất là thoải mái.
Bạch Tiểu Thuần khoái chí nhìn quanh, thấy Chu Tâm Kỳ, nói luôn.
"Tâm Kỳ sư điệt, ngươi cũng đừng sợ, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."
"Đã tới đây rồi, còn có tâm tư khoác lác, có ý nghĩa sao?" Chu Tâm Kỳ không thể nào ghép Bạch Tiểu Thuần này với Bạch Tiểu Thuần mình đã nhìn thấy ở bờ Thông Thiên Hà, khẽ than.
"Bạch Tiểu Thuần, Dạ Táng là của ta, ta chắc chắn sẽ chém đầu hắn!" Thượng Quan Thiên Hữu hừ lạnh, nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm, nhả ra từng chữ.
Bạch Tiểu Thuần mất hứng, trừng mắt nhìn Thượng Quan Thiên Hữu, đang định mở miệng, thì giật mình, một cảm giác lạnh băng làm tóc gáy hắn dựng dứng, hắn quay phắt đầu sang nhìn, thấy cách đó không xa, một cô gái đang nhìn mình.
Mái tóc dài của cô bay bay, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, chính là Công Tôn Uyển Nhi.
Thấy Bạch Tiểu Thuần nhìn mình, Công Tôn Uyển Nhi che miệng cười, tiếng cười của cô làm Bạch Tiểu Thuần sởn da gà, trong lòng dậy lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, cô gái này, nguy hiểm cực độ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.