Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 170: Lăng Phỉ tiên tử




Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Nữ tử kia trang điểm nhẹ, nhìn qua cũng có phần thanh thuần, thế nhưng vẻ mặt lại đầy phong trần làm che lấp nét thoát tục vốn có. Nhìn qua thì nàng này cũng có thể nói là cực đẹp.
“Vân Thanh sư huynh, Lý mỗ chờ ngươi lâu rồi. Đến đến đến, ngồi đây.” Đại hán này tươi cười, vẻ mặt đắc ý lôi kéo Hầu Vân Thanh đến thẳng một bàn trà. Hầu Vân Thanh đầy áy náy liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái.
Bạch Tiểu Thuần cũng không chú ý tới, đại hán kia lúc này mới để ý đến Bạch Tiểu Thuần, tiếng cười vẫn như thường.
“Vị huynh đài này có vẻ lạ mặt a, bất quá đến đây đã là khách, lại là bạn của Vân Thanh, cũng coi như là bạn của Lý Hữu Đạo ta. Lần này Lý gia ta tổ chức yến tiệc là vì Lăng Phỉ sứ giả, bởi quá vội vàng mà có chút đơn giàn, có chỗ nào không chu toàn mong mọi người đừng chê cười.” Vẻ mặt của đại hán càng đắc ý, cũng không cần giải thích gì cả mà đã lôi kéo Hầu Vân Thanh và Bạch Tiểu Thuần đến ngồi vào một bàn trà đang còn trống. Lúc ngồi xuống, nữ tử kia đầy nhu thuận mà ngồi cạnh Lý Hữu Đạo tựa như chim non nép vào người.
“Thật ra bởi quá gấp gáp, chỉ chuẩn bị loại rượi được chưng cất bằng nhất giai thượng phẩm Linh dược, nếu như thời gian chuẩn bị nhiều hơn một chút, hẳn Lý gia ta có thể lấy ra loại rượu chưng cất bằng Nhị giai thượng phẩm Linh dược.” Đại hán áo bào tím thở dài, thế nhưng vẻ mặt lại đầy đắc ý không chút che giấu. Hắn và Hầu Vân Thanh ám đấu với nhau nhiều năm nay, lần này cuối cùng cũng tìm được cơ hội áp chế đối phương.
“Hữu Đạo, ngươi không cần nói vậy, loại rượu chưng cất bằng Nhất giai thượng phẩm Linh dược này, toàn bộ Đông Lâm Châu cũng không có được mấy gia tộc có thể xuất ra nhiều như vậy mà chiêu đãi khách, một chén nhỏ này cũng có thể bán được trăm Linh thạch đấy a.” Nữ tử bên cạnh Lý Hữu Đạo tranh thủ nói thêm vào, giọng nói đầy mê hoặc. Nàng biết tâm tư của Lý Hữu Đạo, nên lúc này tranh thủ tâng bốc lên khiến trong lòng gã đầy thoải mái.
“Mấy trăm Linh thạch thì tính làm gì chứ, chỉ là một chút rượu mà thôi. Tới tới tới, Vân Thanh huynh, còn vị huynh đệ này nữa, nếm thử chút rượu này đi, nói sao thì rượu này cũng không có nhiều ở Đông Lâm Thành này a.” Lý Hữu Đạo đầy sảng khoái hất tay lên, một người hầu bên cạnh vội rót đầy rượu cho Hầu Vân Thanh và Bạch Tiểu Thuần.
Hầu Vân Thanh có chút lúng túng, rượu này ít nhất cũng là Nhất giai thượng phẩm linh dược chưng cất ra, cho dù của cải nhà y không ít nhưng cũng chỉ được uống qua một lần. Lúc này y có chút chần chừ, rồi sau đó mới cười khổ một tiếng, nhấp vào một ngụm.
Bạch Tiểu Thuần có chút hiếu kỳ bèn bưng chén lên ngửi một cái, cảm thấy cũng không tốt gì cả, tạp chất không ít.
Nhìn vẻ mặt Hầu Vân Thanh như vậy, trong lòng Từ Hữu Đạo đầy đắc ý, thế nhưng khi nhìn thấy biểu lộ của Bạch Tiểu Thuần, trong lòng gã không vui. Gã quét mắt qua Bạch Tiểu Thuần một cái, lòng thầm hạ quyết tâm, lần này không chỉ áp chế Hầu Vân Thanh, mà còn muốn áp chế cả tên bằng hữu của hắn nữa.
“Vị huynh đệ kia hẳn là không hài lòng? Yên tâm, lần này Lý gia ta vì Lăng Phỉ tiên tử bày yến tiệc này, cho dù có gấp gáp nhưng cùng có được một vài vật phẩm hiếm thấy. Ta có nghe nói Lăng Phỉ tiên tử thường hay nhớ về Linh Khê Tông, cho nên Lý gia ta lần này hao tốn một cái giá rất lớn mà chuẩn bị Linh Vĩ Kê, coi như an ủi nỗi niềm nhớ nhà của nàng.”
“Người đâu, đem Linh Vĩ Kê lên!” Lý Hữu Đạo cười cười rồi nói, tay vung lên. Đám người hầu sau lưng nhanh chóng đem lên một cái đĩa lớn, trong đĩa, đột nhiên bày ra là một con…Linh Vĩ Kê được quay chín!
Đĩa màu vàng kim, nhìn vô cùng xa hoa, mà cái đuôi tam sắc cũng được khéo léo đặt lên rìa đĩa như tô điểm thêm cho con Linh Vĩ Kê được quay chín vàng rộm, nhìn qua đầy phi phàm. Vừa mang lên, một mùi thơm nồng đậm lan tỏa, khiến không ít người xung quanh nhìn thấy mà giật mình.
“Linh Vĩ Kê? Lý gia quả nhiên bạo tay!”
“Mỗi bàn một con Linh Vĩ Kê, nhìn qua thì hẳn là không phải được nuôi ở chỗ khác…mà là ở nơi đó!”
“Không phải chỉ là Linh Vĩ Kê thôi sao?” Ngay khi đám người bốn phía đầy kinh hô, thì Bạch Tiểu Thuần trợn mắt nhìn, kinh ngạc với phản ứng của đám người.
Hắn vừa nói ra, hai mắt của vị nữ tử cạnh Từ Hữu Đạo lộ ra đầy vẻ châm biếm và khinh miệt.
“Vị bằng hữu của Vân Thanh công tử này, khẩu khí cũng thật lớn, không phải chỉ là Linh Vĩ Kê thôi sao. Nói như là ngươi đã từng ăn rất nhiều rồi.”
Lý Hữu Đạo đầy nghiêm nghị nhìn thoáng qua nữ tử bên người, thế nhưng trong lòng gã cũng cảm thấy Bạch Tiểu Thuần này thật sự là quá khoe khoang, trong lòng không vui nhưng cũng hờ hững giới thiệu tiếp.
“Vị bằng hữu này của Vân Thanh huynh sợ là không biết, Linh Vĩ Kê này cũng không tầm thường, không phải do Lý gia ta nuôi được, mà đến từ…Linh Khê Tông!”
“Chính xác mà nói, là đến từ bờ Nam Linh Khê Tông!” Lý Hữu Đạo hờ hững mở miệng. Khi thanh âm của gã truyền ra, không ít người xung quanh cũng nghe được, truyền ra từng tiếng hít lạnh.
Hầu Vân Thanh cũng trợn mắt há mồm, lần này y cũng bị sự bạo tay của Lý Hữu Đạo mà rung động.
Nhìn qua vẻ mặt của Hầu Vân Thanh và mọi người, Lý Hữu Đạo cảm thấy rất hài lòng, càng thêm đắc ý nói tiếp.
“Linh Vĩ Kê Bờ Nam Linh Khê Tông tuyệt đối không tầm thường. Là vì năm đó Cuồng Ma trộm gà xuất hiện khiến số lượng giảm mạnh, cho nên bây giờ bất luận con nào ở trong đấu giá hội đều có giá cả kinh người. Hơn nữa nơi này có đặc điểm phân biệt riêng, xương cốt màu xanh, ba đuôi như mắt khác biệt hẳn với mấy nơi khác.”
“Đáng hận là cái tên Cuồng Ma trộm gà kia lại điên cuồng trộm đi phần lớn Linh Vĩ Kê, khiến Linh Vĩ Kê ở bờ Nam gần như bị tuyệt chủng!” Lý Hữu Đạo đầy tiếc nuối mà nói, giận dữ mắng mỏ Cuồng Ma trộm gà. Nữ tử bên cạnh gã cũng mắng mỏ theo, thậm chí dần dần, đám khách bốn phía xung quanh gã cũng cảm thấy tiếc nuối theo.
Bạch Tiểu Thuần nhìn đám người xung quanh đều trở nên giận dữ mà mắng mỏ Cuồng Ma trộm gà thì đành ho một tiếng, cũng không biết nên nói gì.
Đúng lúc này, đột nhiên thanh âm đám người xung quanh chợt ngừng lại. Một nữ tử được đám người vây quanh đang chậm rãi tiến lại gần đây, nàng mặc một chiếc váy trắng dài, như một đóa hoa sen nở rộ, làn da trên người đầy mịn màng, búi tóc cài một cây Trâm có treo một hạt Minh châu, theo bước chân của nàng mà Minh châu cũng nhẹ nhàng lay động lóe lên ánh sáng chói mắt, nhìn qua làm càng nổi bật thêm dung nhan tuyệt mỹ.
Một gương mặt xinh đẹp khiến cho tim người khác không khỏi đập rộn xuất hiện, mày nhíu lại như mang theo đầy tâm sự, chỉ gượng cười rồi thấp giọng nói vài câu với mấy vị tuấn kiệt của các gia tộc tu chân bên cạnh.
Mấy vị tuấn kiệt đó vô cùng cẩn trọng, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra đầy nhiệt huyết và tâm ý, đến người qua đường cũng nhìn ra được.
Nữ tử này, chính là. . . Đỗ Lăng Phỉ.
Nàng vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của cả nơi này. Thậm chí, lúc bước đi tới trước, một loại khí thế trên người như khiến người khác không tự chủ mà phải cúi đầu trước mặt nàng.
Dù là bị đám người ngăn cách, nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng liếc nhìn thấy được Đỗ Lăng Phỉ. Thần sắc hắn có chút hốt hoảng, hai người đã mấy năm không gặp, lúc này nhìn lại thì Đỗ Lăng Phỉ dường như trưởng thành hơn nhiều. So với Đỗ Lăng Phỉ trước kia, nàng xinh đẹp hơn rất nhiều, hơn nữa trên người dường như còn ẩn ẩn có thêm quý khí, như bởi vì ở vị thế khống chế kia mà dưỡng ra cái loại khí chất này.
So với cái hình ảnh đầy ngang ngược trước kia trong trí nhớ của Bạch Tiểu Thuần, với cái hình dáng đầy quyến rũ này lại hoàn toàn khác nhau. Chỉ là hình ảnh Đỗ Lăng Phỉ trong mắt Bạch Tiểu Thuần dần rõ ràng hơn, rồi hai hình ảnh ấy từ từ chồng vào nhau.
Bạch Tiểu Thuần đang trưởng thành, Đỗ Lăng Phỉ cũng đang trưởng thành, dùng thủ đoạn và sự khéo léo của nàng mà cân bằng mười đại gia tộc tu chân trong Đông Lâm thành này, mọi chuyện như vậy trong mắt người ngoài không cách nào có thể tưởng tượng được đấy.
"Lăng Phỉ tiên tử. . ." Hai mắt Lý Hữu Đạo đầy vẻ si mê. Lần đầu tiên gã gặp Đỗ Lăng Phỉ đã bị nàng thu hút, nhưng cũng không nhiều. Chẳng qua sau khi Đỗ Lăng Phỉ dần thể hiện ra thủ đoạn khéo léo của mình, cân bằng các gia tộc tu chân, thậm chí khiến các gia tộc tu chân này đều phải coi trọng thì cái loại khí chất này trên người nàng mới khiến Lý Hữu Đạo si mê.
Nữ tử bên cạnh gã lúc này cũng phải có loại cảm giác đầy tự ti mặc cảm khi nhìn thấy Đỗ Lăng Phỉ, nhìn nàng bằng bản thân một mình mình mà áp chế toàn trường bèn cúi đầu xuống.
“Năm đó Lăng Phỉ tiên tử lẻ loi một thân một mình đi đến Đông Lâm Thành, ta còn nhớ là đã nhiều lần thấy nàng thường hay ngóng nhìn về phía Linh Khê Tông…có điều chẳng ai ngờ là nàng lại có thể làm tốt công việc nơi này như vậy. Trong tất cả các đời sứ giả, cũng không có ai như nàng có thể cân bằng khéo léo đến mức độ khó mà tin nổi!” Hầu Vân Thanh thấp giọng kể.
“Thậm chí ta còn nghe nói mấy vị lão tổ trong các gia tộc đều rất coi trọng nữ tử này, bởi như vậy nên Linh Khê Tông mới tiếp tục để nàng làm nhiệm vụ sứ giả đến hôm nay.”
Ngay trong lúc Lý Hữu Đạo đầy si mê, Hầu Vân Thanh đang thì thào, Đỗ Lăng Phỉ vừa dứt chuyện với mấy người bên cạnh mà tiến bước về phía trước, đột nhiên bước chân nàng khựng lại. Trong nháy mắt đó, ánh mắt của nàng xuyên qua đám người, rơi vào bàn trà bốn người Lý Hữu Đạo đang ngồi.
Hai mắt nàng trợn tròn, cả người run lên như khó mà tin được, dường như mọi người xung quanh lúc này chợt biến mất. Trong thế giới trước mắt nàng, chỉ còn một thân ảnh kia.
Hơi thở Đỗ Lăng Phỉ đầy dồn dập, đi thẳng đến nơi này. Đám người xung quanh chợt giật mình mà cùng nhìn lại, Lý Đạo Hữu cũng không cách nào tin được mà đột ngột đứng dậy, cả người gã run rẩy.
“Nàng…vậy mà nàng lại đi tới chỗ ta!!!” Lý Hữu Đạo kích động, não bộ ù ù, máu huyết toàn thân vận chuyển cao độ, vẻ mặt vui mừng như điên mà không cách nào khống chế được. Gã lập tức bước nhanh tới mấy bước.
"Lăng Phỉ tiên tử. . ." Lý Hữu Đạo đang muốn nói gì đó, thế nhưng lời chưa nói xong, Đỗ Lăng Phỉ lại không nhìn gã lấy một lần mà đi ngang qua cạnh gã. Cả người Lý Hữu Đạo như trời trồng, ngây ngốc đứng đó rồi cứng ngắc quay đầu lại, thì thấy được Đỗ Lăng Phỉ đi tới trước bàn trà, thế nhưng trong mắt nàng lúc này chỉ có một người.
“Bạch Tiểu Thuần…ngươi đã đến đây rồi…” Vào lúc này, nàng quyến rũ đến động lòng, xinh đẹp vô cùng, tựa như là trăng sáng trên bầu trời đêm khiến người khác nhìn thấy không khỏi nhịn được mà tim đập thình thịch.
Ngay khi danh tự của Bạch Tiểu Thuần vang lên. Trong nháy mắt, vốn yến tiệc đang ồn ào bất chợt chấn động…
Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều bị cái tên trong miệng Đỗ Lăng Phỉ thốt ra làm cho chấn kinh. Từng người đưa mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Cái tên Bạch Tiểu Thuần này, bọn họ đã từng nghe nói qua, là Quang Vinh đệ tử của Linh Khê Tông, là sư đệ của Chưởng môn, gần đây nhất nghe nói hắn đi đến Thánh địa Trúc cơ.
“Ta đến rồi.” Bạch Tiểu Thuần cười cười, nhớ tới Lạc Trần sơn mạch, nhớ tới bên trong hang đá, bên ngọn lửa kia, tới khuôn tái nhợt nhưng đầy xinh đẹp.
Hầu Vân Thanh bên cạnh Bạch Tiểu Thuần cũng lộ ra vẻ giật mình kinh ngạc, còn khoa trương đến mức lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã sấp xuống, bộ dạng không cách nào tin nổi mà chỉ vào Bạch Tiểu Thuần.
"Ngươi. . . Ngươi là Bạch Tiểu Thuần!!!"
Chính lúc này, đột nhiên ngọc giản truyền âm của gia tộc trong Trữ vật phẩm của tộc nhân các gia tộc tu chân ở yến tiệc này liên tục được truyền tới.
Sau khi mấy người này xem xét từng truyền âm của mình, tâm thần bọn họ dậy lên sóng gió còn mạnh mẽ gấp vạn lần so với lúc nãy, tất cả đều thở hổn hển nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong đầu họ, là tiếng sấm nổ vang ngập trời.
Ngọc giản của tất cả mọi người nơi này, đều truyền đến cùng một chuyện.
“Bạch Tiểu Thuần, Thiên đạo Trúc cơ. Tất cả tộc nhân ra ngoài gặp được Bạch Tiểu Thuần phải đặc biệt cung kính, lập tức thông báo cho gia tộc, có thể lập được đại công!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.