Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 370: Đại gian đại ác (Hạ)




Long Ưng ngạc nhiên nói:” lần đầu tiên Ta nghe được có người phân tích như thế,’ Mẹ của ta ơi’ ý nghĩa đúng là mẹ của ta.”
Tiểu Khả Hãn bật cười nói:” Khinh Chu đúng là một người thú vị, nói đến ý nghĩa, Khinh Chu có lúc nào cảm thấy không còn hứng thú với cuộc sống, lại càng không biết ý nghĩa sinh tồn của mình?”
Long Ưng nhập vai Phạm Khinh Chu, gật đầu nói:” Đúng là ta có một thời gian như vậy, bị người vứt bỏ vô tình, trời đất giống như không còn ý nghĩa, chẳng biết mình sống vì cái gì, chỉ biết dùng rượu gây tê chính mình, muốn giảm bớt thống khổ trong lòng, mà càng uống lại càng buồn. Bà ngoại nhà nó!”
Tiểu Khả Hãn hớn hở nói:” Thấy Khinh Chu bình thản nói chuyện trước mặt ta liền biết ngươi gan dạ sáng suốt hơn người, không sợ quyền thế, ngươi biết tại sao ngươi lại trở thành cường đồ hắc đạo không?”
Long Ưng từ đáy lòng sinh ra kính trọng. Người này có hiểu biết sâu rộng, đã đạt đến mức kinh thế hãi tục, từ một câu “mẹ của ta ơi” chuyển đến nguyên nhân mình trở thành hắc đạo không gượng ép chút nào. Nếu ngay từ đầu y dụng tâm thuyết phục mình gia nhập trận doanh thì làm sao bây giờ mỗi chữ mỗi câu đều có thể lôi cuốn khiến mình có khát vọng nghe tiếp?
Hắn nói:” Chuyện này thì có gì đáng nói? Ta cũng không xuất thân từ danh môn đại phái, muốn làm nên danh tiếng, đành phải không từ thủ đoạn, ta lại không muốn hại người nên mới tìm người trong hắc đạo mà ra tay.”
Tiểu Khả Hãn bình tĩnh nói:” Khinh Chu đã nói ra điểm quan trọng nhất rồi. Một xã hội yên ổn, thì đại đa số người trong đó an phận thủ thường, bằng lòng với thân phận và vị trí của mình, chỉ cần đủ ăn ba bữa, có nhà để ở, lấy vợ sinh con, tuy nhiên không tránh được chuyện mỗi ngày trôi qua đều giống hệt nhau. Nhưng cũng có một số người, sống ở ngoài lề, không thể đường đường chính chính tiến vào cơ cấu triều đình, cũng không có cách dựa vào buôn bán làm giàu, nhưng lại không cam lòng đứng dưới người khác nên đành mạo hiểm hy vọng có thể đổi đời. Nói cho cùng cũng chỉ là muốn trở nên nổi bật, tạo ra sự nghiệp không thua kém người khác. Ánh mắt Khinh Chu luôn dõi về nơi xa nhất của Động Đình Hồ, chứng tỏ mơ ước trong lòng Khinh Chu cũng không nhỏ bé như cái đang có được trước mắt.”
Long Ưng khẽ giật mình nói:” Nhìn gần hay xa, cũng lại có đạo lý hay sao?”
Tiểu Khả Hãn thản nhiên nói:” Xa hoặc gần, trên ý nghĩa cũng không có giới hạn rõ ràng, giới hạn là ở trong lòng ngươi, trước và sau khi ngươi đau khổ, thế giới không hề thay đổi nhưng vì sao ngươi lại thấy khác nhau xa như thế? Điều này có nghĩa do lòng ngươi quyết định, bản thân thế giới này là không thiện không ác, không để ý đến bất kỳ chuyện gì xảy ra trên người nó, lực lượng của sơn thần, thổ địa không phải đến từ thần linh mà bắt nguồn từ chính chúng ta.”
Ánh mắt y nhìn về phía xa, thở dài:” Lịch sử trung thổ được tạo nên bởi sai lầm và ngu xuẩn, quân chủ anh minh cũng sẽ có hành động ngu muội. Thời kỳ vĩ đại nhất thuộc về trăm nhà thời xuân thu chiến quốc, triết gia xuất hiện lớp lớp, nho, mặc, đạo, pháp cùng học thuyết khác đều tự thành một trường phái riêng. Nhưng sau này Tần hoàng, Hán vũ, người trước đốt sách chôn học trò, người sau chỉ tôn sùng nho gia, đã kết thúc cục diện vạn hoa khoe sắc, bóp chết sinh cơ đang phát triển, trở thành vĩnh viễn dậm chân tại chỗ.”
từ bên trong lời nói của y lần đầu Long Ưng thấy được bóng dáng ma môn. Tuổi thơ của hắn bị ảnh hưởng bởi Đỗ Ngạo cùng các sư huynh nên không có hảo cảm với việc Hán Vũ Đế chỉ tôn sùng nho gia. Hắn thăm dò:” Vậy thì mục tiêu nhân sinh của Tiểu Khả Hãn là gì?”
Tiểu Khả Hãn nhìn hắn, nói:” Ta là người đi khai hoang.”
Long Ưng tuy đã quen với cách nói chuyện cùng suy nghĩ thiên mã hành không của y nhưng cũng không nhịn được ngạc nhiên nói:” Người khai hoang?”
Người này vốn toàn thân mang khí chất của một văn nhân, giờ lại toát lên vẻ ngạo nghễ, lưng thẳng lên không còn văn nhược chút nào, bình tĩnh tự nhiên nói:” Người khai hoang là người đi mở mang những vùng lãnh thổ còn chưa có dấu chân, khai hoang cũng không giới hạn chỉ là thổ địa mà là bất kỳ phương diện nào, kể cả trời đất trong lòng đều có thể khai phá. Trong mắt của người khai hoang không có giới tuyến giữa quốc gia, dân tộc, môn phái, hắn không chỉ muốn vượt qua khuôn sáo mà còn muốn vượt qua cả chính mình. Không có mục tiêu cuối cùng, dù có trải qua sinh tử đạt được một mục tiêu nào đó thì mục tiêu này cũng chỉ là bước đệm để hắn hướng đến một mục tiêu khác lớn hơn. Không nên hỏi ta cái này có ý nghĩa gì, ý nghĩa chỉ tồn tại trong lòng của ngươi, mỗi giờ mỗi khắc đều thay đổi. Khinh Chu! Đây là lời tâm huyết của Thai Lặc Hư Vân ta, chưa bao giờ nói cho người khác biết, bởi vì ta coi trọng ngươi, ngươi cũng có thể giống như ta, cảm thụ hết vui buồn của nhân thế, thành hay bại, sống hay chết chỉ là việc bình thường, nếu không thử, sao có thể thống khoái?”
Long Ưng thầm kêu lợi hại, từ khi y bắt đầu dưới sự phối hợp của ngôn ngữ, cử chỉ đã làm cho mình thấy được khả năng mê hoặc lòng người của y, nếu mình là Phạm Khinh Chu thật, lúc này không nhiệt huyết sôi trào mới là lạ.
Hắn nói:” Tiểu Khả Hãn thật sự coi trọng ta sao? Nhưng mà từ khi ta đặt chân lên Động Đình Hồ, liền có người không ngừng tìm kiếm sơ hở của ta, như là muốn diệt trừ ta cho thống khoái thì phải.”
Thai Lặc Hư Vân nhìn núi xung quanh hãn bảo, nói:” Hoàn toàn ngược lại, điều đó chứng minh ta coi trọng ngươi, ta là người nghi ngờ thì không dùng, nếu dùng sẽ không nghi ngờ. Hiện tại chúng ta đã không còn nghi kị gì với ngươi. Nhiệm vụ đầu tiên của Khinh Chu ngươi là muốn ngươi làm cây cầu nối giữa ta cùng Khoan công để quan hệ của chúng ta có thể thông suốt.”
Long Ưng suy đoán ngàn lần cũng không nghĩ đến y sẽ đưa cho hắn một nhiệm vụ như vậy, ngạc nhiên nói:” Khoan công chẳng những là quốc sư Đột Quyết mà còn là trí giả có mưu tính sâu xa, không lời nói xinh đẹp nào có thể thay đổi thành kiến cùng cách nhìn của ông ta.”
Tiểu Khả Hãn mỉm cười nói:” Chỉ nghe mấy lời này là đủ biết Khinh Chu nắm tường tận hiểu lầm giữa ta và Khoan công, ta càng cảm thấy chọn ngươi làm việc này là thích hợp nhất. Bất luận giữa hai người có cách nhìn khác nhau, nói cho cùng, vẫn là vấn đề lợi và hại. Nói với Khoan công, tương lai chúng ta bắt tay, tộc Đột Quyết dung hợp cùng dân tộc Hán, điều này đại hãn không muốn thấy nhưng lại là biện pháp duy nhất, mà lại là kế hoạch lâu dài nhất. Tất nhiên! Ta cần có hành động thực tế để bày tỏ thành ý cùng thiện ý của ta.”
Long Ưng bắt đầu hiểu rõ một chút vì sao thái độ của Tương phu nhân đối với hắn thay đổi, bởi vì tranh đấu hai phe đã đến bước ngoặt. Tất cả bắt đầu từ thất bại Phòng Châu, đã đem hai phái đẩy đến biên giới tranh đấu và sống còn, mà Khoan Ngọc đang ở hạ phong, tiến lùi đều khó khăn, còn hoàn cảnh hiện tại đều do Tiểu Khả Hãn trước mặt này trở tay làm mưa một đường tạo nên. Hy sinh Đại Minh tôn giáo cùng cao thủ Đột Quyết, hòan thành âm mưu to lớn của Mã phu nhân. Bây giờ vì mục tiêu càng lớn hơn nữa, cái Tiểu Khả Hãn cần không phải là tiêu diệt mục tiêu đối lập mà là chân thành đoàn kết, không hy vọng bị Mặc Xuyết hiểu rõ. Y chưa từng đem lợi ích của Mặc Xuyết để trong lòng.
Khoan Ngọc nói đi là đi, với võ công của ông ta, Tiểu Khả Hãn tự mình ra tay cũng không thể giữ được nhưng ông ta không thể đứng nhìn mấy vạn tộc nhân sa chân xuống bùn. Dưới tình huống như thế ngoài thỏa hiệp đã không còn cách nào khác.
Trung thổ giống như một cái đầm đầy cá sấu mà Tiểu Khả Hãn và Khoan Ngọc đang ở trên cùng một con thuyền, nếu bởi vì đấu đá lẫn nhau mà thuyền bị lật, hậu quả có thể nghĩ đến.
Long Ưng thở dài:” Nếu như Hoa Giản Ninh Nhi trở về bình yên, ta có thể vì Tiểu Khả Hãn mà nói tốt vài câu.”
Tiểu Khả Hãn hớn hở nói:” So với bất luận người nào khác, Khoan công đều hiểu rõ tính tình Ninh Nhi hơn, cho nên mới điều người mang nàng trở về, phương diện này sao lại có vấn đề được?”
Long Ưng nghe được vừa mừng vừa sợ.
Sợ vì Tiểu Khả Hãn xử lý linh hoạt khiến y trở thành đối thủ khó chơi, vui vì phương pháp cứu người của Khoan Ngọc có hiệu quả, có thể cứu tính mạng Hoa Giản Ninh Nhi.
Tiểu Khả Hãn lại nói:” Trong sinh hoạt hàng ngày, nữ nhân chính là người có thể tiếp cận sinh mệnh chân thật nhất, nữ nhân của ngươi càng hấp dẫn, càng có thể kích thích lòng người, để cho sinh mệnh tiến lên chỗ mà bình thường không cách nào đạt đến. Loại nữ nhân như Tương phu nhân càng là trời cao ban ân, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, cho nên ta có cách nhìn khác với Khinh Chu cũng đều do một câu nói của nàng.”
Long Ưng phát hiện mình không bội phục y không được, nếu như mình không phải là Long Ưng thì đã bị y chiêu dụ rồi, hắn hỏi:” Là câu nói nào?”
Tiểu Khả Hãn nhìn sâu vào mắt hắn, giống như nói chuyện phiếm nói:” Nàng bảo, trong ba người làm nhiệm vụ huấn luyện phi mã, Khinh Chu nhìn trên nhiều mặt đều không bằng hai người khác nhưng Khinh Chu là nam nhân duy nhất khiến nàng động lòng.”
Long Ưng không khỏi nhớ lại nụ hôn nóng bỏng của nàng, nhớ lại lời nàng nói một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.