Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 67: Thất Tinh kiếm phổ




Dịch giả: Hoangtruc
Bên phía đệ tử chính thức thì tương đối nghiêm khắc, thân phận phải được kiểm tra kĩ lưỡng. Dù sao tà phái cũng lo sợ có người chính phái trà trộn đi vào gây phiền toái. Nhưng bên phần đệ tử tục gia thì hỗn loạn hơn nhiều. Đến khi Từ Ngôn đi ra khỏi đám người đến nhận công pháp, mới nhìn nhìn xuống hai tay mình.
Sạch sẽ, không có vết mực đỏ, vậy vừa rồi là cầm tay ai đè lấy dấu tay?
Tên không phải của mình, dấu tay cũng không phải của mình, cho nên Từ Ngôn vô cùng cao hứng cầm công pháp và Yêu bài rời khỏi phố Bắc. Rồi ghé xuống một tiệm mì hoành thánh ven đường kêu một tô mì thật lớn ăn, không quên mua thêm một tô lớn nữa cho Tiểu Hắc. Sau đó mới vừa lòng mãn ý trở lại Mai Hương lâu.
Khi đi qua cửa, hắn còn thuận tay cầm theo thanh cương đao được Vương Bát Chỉ mài sắc nhưng không luyện qua. Tới tiểu viện của mình, hắn mới lật phần Thất Tinh kiếm phổ của Quỷ Vương môn này ra xem.
Tính ra năm mươi lượng bạc không mắc, ngoại trừ kiếm phổ thì trong này còn có ghi chép về sáu cảnh giới của võ giả Tiên Thiên nữa. Từ Ngôn liếc mắt nhìn qua đã thấy hiếu kì, sau đó nhanh chóng trầm mê vào cái thế giới chỉ thuộc về võ giả Tiên Thiên này.
Đốc, nhâm, trùng, âm, dương, hợp, chính là sáu mạch môn của Tiên Thiên lục mạch. Trong kiếm phổ có đề cập sơ qua về tên gọi của sáu mạch này, rồi còn có một đoạn giới thiệu về đặc thù của võ giả sáu cảnh đó.
Nhất mạch chân khí gia trì thân thể, Nhị mạch nghe gió đoán vị trí, Tam mạch mắt nhìn sáu hướng (trên, dưới, trước, sau, phải, trái_Hoangtruc), Tứ mạch thân nhẹ như Yến, Ngũ Mạch kích đá vào bia, Lục mạch kiếm xuất như cầu vồng.
Mỗi khi giải khai được một mạch thì võ giả Tiên Thiên cũng sẽ có được thêm một phần thiên phú hiếm có. Loại thiên phú này xuất hiện khi mạch môn được mở ra, hay nói đơn giản là sáu loại đặc thù khi thân thể được cường hóa.
"Kích đá vào bia?"
Nhìn vào đoạn giới thiệu về đặc thù khi mở ra sáu mạch của võ giả Tiên Thiên, ánh mắt Từ Ngôn chợt dừng lại ở phần giới thiệu về năng lực của võ giả Tiên Thiên Ngũ mạch. Hắn cảm thấy bốn chữ ‘kích đá vào bia’ này như đã nghe qua, sau khi nhớ lại một hồi, thì hình như đấy chính là nửa câu đầu mà Liêu Cửu Minh gào thét ra trước khi chết.
Lúc Phi Thiên Ngô Công bị giết, Từ Ngôn cũng đang lâm vào thống khổ vì mắt trái đau nhức kịch liệt. Cho nên lúc đó Liêu Cửu Minh nói gì hắn cũng không nghe rõ, hình như là có bốn chữ ‘kích đá vào bia’ thì phải.
Liêu Cửu Minh chỉ là võ giả Tiên Thiên Nhị mạch, vậy ‘kích đá vào bia’ kia là y đang nói ai?
Từ Ngôn nhíu nhíu mày, chẳng lẽ là nói mình?
Ở khoảng cách gần, Từ Ngôn thi triển Song Tước hoàn toàn có thể đánh hòn đá vào sâu trong núi đá. Chẳng qua hắn lại không rõ loại trình độ vậy thì có tính là kích đá vào bia được hay không? Suy nghĩ một lát, hắn bèn tản đi hết e ngại, bắt đầu nghiên cứu bộ Thất Tinh kiếm phổ.
Chân đạp Thất Tinh, kiếm đi Bắc Đẩu, khí dồn đan điền...
Vừa nhìn vào kiếm phổ, Từ Ngôn vừa tùy tiện cầm đao khoa chân múa tay. Kiếm phổ không tính khó, chiêu thức còn có hình vẽ, chỉ là phương pháp vận khí di chuyển trong mạch môn có chút tối nghĩa, nhưng Từ Ngôn lại có chút quen thuộc. Bởi vì loại pháp môn vận chuyển khí tức này lại có nét tương tự với công pháp phi thạch mà hắn luyện tập.
Nhìn qua một chút, trên thanh cương đao trên tay phải được Từ Ngôn múa may tùy tiện dần dần trải đều một tầng sáng mỏng. Theo lưỡi đao chuyển động, một tiếng rặc rặc vang lên, một góc bàn gỗ rắn chắc đã bị cắt xuống.
Lưỡi đao vô tình đụng trúng bàn gỗ, đáng ra chỉ lưu lại một vết cắt mà thôi, thế nhưng lại bị cắt rời ra. Thanh âm xuất hiện, ánh mắt Từ Ngôn cũng nhìn sang. Khi hắn nhìn thấy trên thanh cương đao xuất hiện vầng sáng thì giật mình kinh hãi buông thanh đao xuống.
Leng keng một tiếng, thanh cương đao rơi xuống đất, vầng sáng trên lưỡi đao biến mất không còn thấy gì nữa.
Chân khí!
Từ Ngôn gãi gãi đầu, lòng thầm nghĩ mình vừa mới khoa chân múa tay, còn chưa bắt đầu luyện tập nữa làm sao đã xuất hiện chân khí rồi?
Tiếng cửa phòng cọt kẹt mở ra, một bóng dáng xinh đẹp đẩy cửa bước vào.
“Đao cầm còn chưa vững đã muốn bắt chước người khác luyện công phu. Ngươi chỉ hợp cho heo ăn thôi.”
Mai Tam Nương đi vào trong phòng, thò tay cầm kiếm phổ rồi ngồi thẳng ngồi trên giường. Nàng không có gì phải khách khí với Từ Ngôn cả.
"Đây là… kiếm phổ của Quỷ Vương Môn?"
Mai Tam Nương vôi vàng nhắm hai mắt lại, oán trách nói: “Xú tiểu tử, ngươi gia nhập Quỷ Vương Môn rồi hả? Đâylà tà phái đứng đầu Tề quốc đấy! Tam tỷ còn trông chờ ngươi chăm sóc tỷ đến lúc cuối đời a. Ngươi có mệnh hệ gì thì ai lo cho ta hả?”
“Là đệ tử tục gia thôi, ha ha.” Từ Ngôn cười ngây ngô đáp: “Tam tỷ nhìn thử xem, nếu tỷ có thể giải khai được Nhất mạch là trở thành võ giả Tiên Thiên rồi.”
Nghe đến là đệ tử tục gia, sắc mặt Mai Tam Nương mới tốt đẹp hơn một chút, hừ một tiếng: “Coi như là đệ tử tục gia thì kiếm phổ cũng không thể tùy tiện để người ngoài nhìn được đấy. Nếu để Quỷ Vương môn biết ngươi tự ý truyền kiếm pháp cho người ngoài, lúc đó ngươi gánh lấy phiền phức đấy.”
“Không biết đâu, kiếm phổ này là của Phi Thiên Cáp Mô a.” Từ Ngôn cười cười nói.
“Phi Thiên Cáp Mô?” Mai Tam Nương biết rõ tiểu đạo sĩ có một bụng ý nghĩ xấu, bèn tò mò hỏi: “Ngươi không để lại tên họ thật của mình? Phi Thiên Cáp Mô là vị cao nhân nào vậy?”
“Là Trang lão tứ chứ ai?” Từ Ngôn cười ha ha, Mai Tam Nương cũng cười đến nghiêng ngả.
“Tiểu tử thối, Trang lão tứ xui xẻo tám đời mới gặp phải ngươi.” Mai Tam Nương vừa cười nhẹ vừa nói: “Sáng mai dậy sớm một chút, chuẩn bị thêm rượu ngon, có đại nhân vật ghé Mai Hương lâu chúng ta. Nhanh nhẹn một chút, không được phép xảy ra sai lầm gì đấy.”
Nghe nói đến đại nhân vật, mày kiếm của Từ Ngôn khẽ giật giật.
“Là cái vị Đường chủ kia của Thanh Mộc đường sao?”
Vị Đường chủ trong miệng Từ Ngôn, chính là Nhạc Thừa Phong vẫn luôn đánh chủ ý lên Mai Tam Nương rồi.
“Là Thái Bảo của Quỷ Vương môn, mở tiệc chiêu đãi Diêm tướng quân Phong Đô thành.” Tuy không phải là Nhạc Thừa Phong, nhưng sắc mặt Mai Tam Nương vừa nghe đến cái tên này đã khẽ biến đổi.
“Tam tỷ, sớm muộn gì Nhạc Thừa Phong cũng sẽ gây phiền toái.”
Từ Ngôn nhìn thấy tâm tình phiền muộn của Mai Tam Nương, bèn khuyên giải: “Tam tỷ cũng từng nói, nếu không thể trêu vào được thì chúng ta bỏ trốn kia mà. Nếu không giải quyết được thì đệ và Tam tỷ đi khỏi đây. Chúng ta lưu lạc tha hương cũng được, trở về Đại Phổ làm ruộng nuôi heo cũng không sao, vẫn tự tại hơn là bị người ta bức ép.”
Nói xong, Từ Ngôn vỗ ngực đầy tự tin: “Ta đã tích góp được rất nhiều tiền, đủ để xây một cái đạo quán rồi. Đủ nuôi Tam tỷ sống thoải mái.”
Nữ nhân bật cười một tiếng, tức giận nói: “Tam tỷ là mệnh phú quý, đạo sĩ nghèo như ngươi không nuôi nổi ta đâu. Ta cũng không tụng niệm kinh kệ cùng ngươi đâu a. Yên tâm, chuyện về Nhạc Thừa Phong, tỷ tự có chừng mực”
Từ Ngôn biết rõ tâm cơ Mai Tam Nương, nhìn thấy đối phương tự tin như vậy nên hắn không lo lắng nữa. Đợi đến khi Mai Tam Nương rời đi, hắn lại cầm thanh cương đao lên bắt đầu khoa chân múa tay.
Nhờ bộ kiếm phổ này, Từ Ngôn dần phát hiện ra quả nhiên mình có thể vận chuyển chân khí. Hơn nữa vầng sáng trên thanh đao còn sáng hơn so với Lô Hải và Liêu Cửu Minh rất nhiều. Điều này khiến Từ Ngôn nghi hoặc ngổn ngang nhưng không giải đáp được.
Chẳng lẽ mình đã sớm giải khai mạch môn rồi, đạt đến cảnh giới Tiên Thiên rồi mà không biết?
Nhớ lại mấy năm trước, ngoại trừ luyện tập công phu phi thạch mà sư phụ dạy cho, hắn tuyệt nhiên không hề tập võ hay luyện đao pháp kiếm quyết gì cả. Cuối cùng Từ Ngôn đành đem chuyện bản thân có mấy hiện tượng Tiên Thiên chân khí kia là do bộ thân pháp mà sư phụ truyền thụ cho mà thôi.
Vẫn là sư phụ đối xử với mình tốt nhất a, công phu phi thạch rõ ràng lại có thể tiến thẳng tới Tiên Thiên!
Từ Ngôn một mình ngồi trong phòng, cầm lấy cái gọi là Thất Tinh kiếm phổ, nở nụ cười ngây ngốc. Hắn đang nghĩ có khi nào từ nay mình cũng đi ngang khắp các con phố này hay không? Bởi vì hắn vẫn thường hay nhìn thấy một vài người nghe nói là cao thủ Tiên Thiên, vừa ra khỏi cửa là đi ngang, tướng tá không khác con cua là mấy.
Có chân khí là tốt rồi, còn chuyện là Tiên Thiên Nhất mạch hay Lục mạch thì đối với Từ Ngôn lại không quan trọng lắm.
Tiểu đạo sĩ có thể từ một người bình thường tiến thẳng lên thành võ giả Tiên Thiên mà hắn luôn ước mơ truy cầu, đó là điều vui mừng không ngớt. Cho nên dù là nửa đêm, hắn vẫn chạy tới chuồng heo kể cho Tiểu Hắc nghe tao ngộ thần kỳ ngày hôm nay, Tiều Hắc trư nghe vậy cũng khò khè khò khè không dứt.
Heo không biết cái gì là Tiên Thiên chân khí. Heo chỉ biết chủ nhân mang đồ ăn khuya tới quá là ngon đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.