Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 63: Mặt mũi có thể ăn được sao?




Dịch giả: Hoangtruc
Vương bát chỉ đích xác là đệ tử Quỷ Vương Môn, hơn nữa còn là môn hạ thuộc về Thanh Mộc đường. Còn vì sao gã đến Mai Hương Lâu làm hộ viện? Là vì gã quá nghèo.
Từ miệng Vương Bát Chỉ, Từ Ngôn biết được thêm ít nhiều tin tức về giới võ lâm Tề quốc. Khiến hắn giật mình chính là toàn bộ giới võ lâm Tề quốc vậy mà lại lấy tà phái làm chủ. Điểm này trái ngược với Phổ quốc lấy chính phái làm chủ. Mà đứng đầu tà phái Tề quốc, chính là Quỷ Vương Môn tiếng tăm lừng lẫy.
Hang ổ của Quỷ Vương môn được thành lập ngay tại Phong Sơn thành, môn chủ là Tu Hành giả chân chính, bên dưới có tứ đại hộ pháp, dưới nữa là mười tám Thái Bảo, cộng thêm ba mươi sáu tòa đường khẩu. Thanh Mộc đường là đường khẩu có đông đệ tử nhất trong Quỷ Vương Môn.
Tuy rằng tự cho mình là tà phái nhưng Quỷ Vương môn cũng không phải gặp người liền giết. Chính tà chẳng qua cũng chỉ là do người trong giang hồ tự phân đất phong hầu lấy mà thôi. Chính phái chú ý làm việc quang minh chính đại, còn tà phái thì lại làm việc không từ thủ đoạn. Ngoại trừ công pháp bất đồng ra thì người ngoài rất khó phân rõ chính tà khác nhau ra sao.
Dù sao thì Từ Ngôn không nhìn ra được chính tà có gì khác nhau. Thái Thanh giáo tự xưng là chính đạo, nhưng lại làm những chuyện chỉ sợ tà phái còn không bằng được.
Chuyện chính và tà, ân và oán trên giang hồ thường rất ít khi liên lụy đến bá tánh bình dân, thế nhưng có thể liên lụy tới chuyện thay đổi cả Hoàng triều. Cho nên ngày nay, cho dù là Đại Phổ hay Tề Quốc thì đều có mối liên hệ thâm sâu với các môn phái trên giang hồ, sau lưng các môn phái này đều có bóng dáng của hoàng gia.
Từ Ngôn có thể không biết những bí ẩn của các môn phái giang hồ, thế nhưng hắn lại biết một điểm. Đó là nếu không có tiền, đừng nghĩ tới chuyện gia nhập Quỷ Vương môn.
Các môn phái giang hồ đều là nơi tụ tập của không ít những kẻ ưa thích tranh đấu tàn nhẫn. Môn phái càng lớn mạnh, tất nhiên sẽ có càng nhiều người gia nhập, địa vị càng lên cao, chỗ tốt cũng càng nhiều hơn. Cho nên điều kiện tuyển nhận đệ tử đầu tiên của Quỷ Vương Môn tiếng tăm lừng lẫy, chính là nộp tiền.
Có một cái thuyết pháp được truyền lưu trong Phong Sơn thành đó là Quỷ Môn khai, tài tự đến.
Quỷ Môn khai, là nói đến chuyện Quỷ Vương Môn tuyển nhận đệ tử. Bất luận già trẻ trai gái, chỉ cần có tiền thì đều có thể gia nhập, trở thành một thành viên của Quỷ Vương môn.
Vương Bát Chỉ đã gia nhập Quỷ Vương môn được ba năm rồi. Gã là cái chủng loại đệ tử có địa vị thấp nhất trong Quỷ Vương môn. Môn phái có việc, ngươi bị xách đao đi trước, phân đất phong hầu thì ngươi sẽ là người được lách vào sau cùng. Thật sự là một tiểu lâu la không chính thức mà thôi.
Đừng nhìn gã chỉ là một tiểu lâu la, nhưng chỉ cần báo danh là đệ tử Quỷ Vương môn tại Phong Sơn thành này, là có thể chèn ép được một phương du côn vô lại. Chẳng qua hàng năm đều phải nộp lên trên một số bạc rất lớn, cho nên chuyện này trở thành chỗ đau nhức của Vương Bát Chỉ.
Gia nhập môn phái không phải chuyện gì cũng tính là đại cát. Ngươi phải xuất lực ra, tà phái mà, đương nhiên sẽ không đội trời chung với chính phải rồi, gặp mặt tất phải vỡ đầu sứt trán một trận. Cao thủ thì không việc gì, còn chủ yếu chết đi thì là ở trên đám lâu la như Vương Bát Chỉ này. Coi như không tìm chính phái gây phiền toáithì Quỷ Vương Môn cũng thường tổ chức săn giết Yêu vật. Nghe nói tất cả mọi thứ trên người Yêu vật đều là bảo bối, giết một con là có thể phát tài.
Trừ Yêu thật sự là một chuyện rất tốt, nhìn qua còn như thay trời hành đạo. Thế nhưng trừ yêu cũng cần có người phụ trợ kêu gào. Theo như lời Vương Bát Chỉ, năm trước Thanh Mộc đường của gã từng săn giết Yêu vật qua một lần. Lúc ấy phái ra hơn một ngàn người ngựa, tổng cộng bốn Đường khẩu phối hợp với nhau, chém giết một đầu Hùng yêu trong núi sâu trọn vẹn một ngày một đêm.
Cuối cùng Hùng yêu cũng bị đánh chết. Quả nhiên toàn thân nó là bảo, chẳng qua Vương Bát Chỉ còn không được phân cho lấy một cọng lông, môn nhân chết đầy đất còn không được nhặt xác đem về mà bị để đó làm mồi cho lũ sói hoang.
Tham gia săn giết Yêu tính ra cũng không phải làm không công. Ít nhất số tiền phải nộp lên trên cho năm sau cũng bị xóa bỏ. Vừa mới qua năm thì Vương Bát Chỉ đã vì chuyện nộp tiền tài cho năm tới mà rầu rĩ, nghe nói Mai Hương lâu chiêu hộ vệ, gã mới kích động chạy đến. Kỳ thật địa vị của gã tại Quỷ Vương Môn chỉ có thể coi là đệ tử ngoại môn hoặc tục gia mà thôi.
Hàng năm nếu nộp tiền đầy đủ thì không cần phải đi dốc sức. Còn như không nộp đủ, ít nhất phải hoàn thành một nhiệm vụ tông môn, đây chính là quy củ của Quỷ Vương môn.
Nghe Vương Bát Chỉ giảng giải, Từ Ngôn trợn mắt nói: “Môn phái phiền phức như vậy chi bằng rời khỏi đó. Ít nhất không phải giao nộp tiền, gia nhập Quỷ Vương môn không thấy có chỗ nào tốt a.”
“Ngươi không nhìn ra được chỗ tốt thôi.” Vương Bát Chỉ hào hứng bừng bừng diễn giải: “Ngươi còn nhỏ, hiểu được cái gì? Chúng ta là người giang hồ, lưu lạc trong thiên hạ chỉ dựa vào mặt mũi. Đây tính ra là cái danh khí đấy. Nhìn Bát ca của ngươi đi, ta đây chỉ cần lôi chiêu bài Quỷ Vương môn ra là đám đạo chích du côn đầu đường đều khom người tươi cười tới đây bái kiến. Đây được gọi là mặt mũi, hiểu không hả tiểu tử?”
“Mặt mũi ăn được sao?”
Từ Ngôn tò mò hỏi. Hắn không nhìn ra được vị đệ tử Quỷ Vương Môn này có mặt mũi gì. Mỗi lần gã nhìn thấy khách có tiền tới đều tươi cười chào đón, so với người khác còn cười đến ti tiện hơn hẳn, đến khi có tiền thưởng còn cao giọng thét to tạ ơn đại gia ban thưởng.
“Ai, chính là cầu có được một cơ hội dương danh thiên hạ.” Vương Bát Chỉ thở dài. Vừa rồi Từ Ngôn là đã nói chính xác đúng đến chỗ đau của gã, nếu như mặt mũi mà ăn được thì gã đã ăn từ lâu rồi.
“Không thành Tiên Thiên thì cũng đừng mong vượt trên mọi người. Bọn lâu la chúng ta chính là đang bán mạng cho người ta đấy. Nói không chừng, ngày nào đó ta sẽ bị chính phái làm thịt hoặc bị Yêu vật trên núi nuốt mất. Mấy năm nay làm tà phái không dễ dàng a, mà ta xem chừng chính phái cũng không dễ dàng lắm.”
Vương Bát Chỉ cảm thán một hồi, nói tiếp: “Được rồi, sáng mai còn phải luyện đao a, nửa tháng nay chưa luyện tập gì rồi. Thật mong giải khai được Nhất mạch, lúc đó ta có thể tương đương như một tên tiểu đầu mục rồi. Giải khai được Nhị mạch, ít nhất cũng có thể được làm phó Đường chủ.”
“Quỷ Vương Môn có đao pháp sao?” Nghe thấy đao pháp, tinh thần Từ Ngôn tỉnh táo lại, vội vàng hỏi: “Có phải nếu luyện tập đao pháp thì sẽ có cơ hội giải khai Lục mạch hả?”
“Nói nhảm! Có ai không vì giải khai Lục mạch mà đi luyện đao luyện kiếm chứ?” Vương bát chỉ trợn trắng mắt, nói: "Bái nhập Quỷ Vương môn, thật ra chính vì học được Thất Tinh đao pháp này. Bằng không thì ai chịu bỏ nhiều bạc để gia nhập môn phái làm gì?”
Nghe cái tên đao pháp này có chút gượng gạo, Từ Ngôn cau mày hỏi: “Thất Tinh kiếm pháp hình như thuận miệng hơn thì phải? Sao lại gọi là Thất Tinh đao pháp?”
"Đích xác là kiếm pháp." Vương bát chỉ gật đầu nói: “Thế nhưng kiếm rất quý a. Đao thì tiện nghi hơn, ta chỉ mua được đao, cho nên đành gọi nó là Thất Tinh đao pháp.”
Dùng đao để luyện kiếm pháp. Đến Từ Ngôn không hiểu biết về võ nghệ cũng biết đao và kiếm không cùng đường, không biết vị này nghĩ thế nào đấy, có thể luyện thành được mới lạ.
“Vương bát ca, có thể dạy ta được không?” Từ Ngôn cười hì hì hỏi. Hắn cũng hết sức tò mò đối với võ nghệ, cảm thấy hết sức mới lạ.
Nghe xong, đầu của Vương Bát Chỉ lúc lắc tựa như trống bỏi, nói: “Không được, không được. Nếu để cho môn phái biết ta truyền dạy công phu cho người ngoài, nhẹ nhất cũng bị đánh gãy hai tay rồi trục xuất ra khỏi môn phái. Ta không dám phạm vào môn quy này. Dù sao cũng không đắt lắm, đợi Quỷ Vương môn năm nay tuyển người, ngươi đem năm mươi lượng bạc đến bái nhập môn phái là có thể học được.”
Năm mươi lượng bạc được một bộ Thất Tinh kiếm pháp. Nghe được tin này Từ Ngôn lập tức mất hứng thú. Công pháp có thể mua được bằng tiền chắc hẳn cũng không phải thứ tốt.
“Quỷ Vương Môn không còn công phu nào tốt nữa sao?” Từ Ngôn không cam lòng hỏi tiếp.
“Có, nhưng ít nhất ngươi phải giải khai được Nhất mạch mới có tư cách tập luyện.” Vương bát chỉ nói tiếp: "Chẳng những có kiếm pháp đao pháp, còn có các loại thân pháp. Nghe nói phó Đường chủ Thanh Mộc đường đời trước luyện tập một loại thân pháp chạy trốn nhanh vô cùng a. Y trộm lấy bảo bối của tông môn, nhưng làm người khác sửng sốt là y chạy thoát được khỏi trùng trùng điệp điệp truy sát. Đến bây giờ Quỷ Vương Môn vẫn còn treo Huyền thưởng lệnh, chỉ cần ai biết được tin tức của vị phó Đường chủ kia thì đều có thể đổi tin tức này lấy vạn lượng bạc.”
Lần đầu nghe nói đến chuyện môn phải treo thưởng, Từ Ngôn bắt đầu hiếu kỳ. Bèn hỏi xem cuối cùng cái vị phó Đường chủ trộm lấy bảo bối của Quỷ Vương Môn là người thế nào.
Vương Bát Chỉ nhớ lại cả buổi rồi mới lên tiếng: “Tên y là gì ta không nhớ được. Lúc ta đến Quỷ Vương Môn thì vị đó đã bỏ trốn nhiều năm trước rồi, nghe nói còn có biệt hiệu là Phi Thiên Ngô Công.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.