Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 417: Dịch châu chấu (hạ)




Dịch giả: Hoangtruc
Nếu rót đầy nước vào một cái túi da trâu, sau đó lại đâm lủng một lỗ trên túi. Tất nhiên nước sẽ đổ dồn từ lỗ thủng đó đi ra ngoài.
Nếu như cái túi da trâu bị chọc một lỗ hơi méo qua một bên, nước cũng sẽ từ cái lỗ đó chảy ra ngoài. Thế nhưng chỉ cần lực nước chảy đủ mạnh, thì dòng nước phun ra sẽ theo đúng góc độ mà vị trí lỗ thủng trên túi tạo nên.
Quả thật Từ Ngôn đã coi tấm Bộ Phong võng như một cái túi da trâu đựng nước, mà đám châu chấu mắt đỏ xuyên qua lưới lớn đã bị hắn coi thành dòng nước chảy ra khỏi túi.
May mắn là dòng chảy của đám châu chấu này đủ hung mãnh. Từ Ngôn dùng sức khẽ kéo góc tấm lưới nắm trong tay, đám châu chấu mắt đỏ lao ra khỏi tấm lưới không bổ nhào về phía tiểu sơn thôn kia nữa, mà chuyển hướng lao về phía sườn núi nhỏ vốn cách xa khỏi lộ tuyến châu chấu di chuyển.
Sườn núi nhỏ yên tĩnh, Triệu Tiểu Liên vẫn vững như bàn thạch.
Khóe miệng Từ Ngôn nhếch lên một nụ cười lạnh. Nếu người ta đã quyết định không đếm xỉa đến, Từ Ngôn cũng không ngại họa thủy đông dẫn đẩy qua bên kia.
Tiếng gào thét ập tới trước mặt cuối cùng cũng làm Triệu Tiểu Liên bừng tỉnh.
Vị đệ tử chân truyền đệ tử chân truyền Linh Yên các tâm cao khí ngạo đột nhiên trợn mắt, mà đám châu chấu mắt đỏ bị Từ Ngôn dẫn dắt đã kéo đến gần.
Ánh mắt Triệu Tiểu Liên nổi lên kinh ngạc, không thể tránh né được, đành nhanh chóng hạ tay xuống. Ngọn lửa trong bình nhỏ được ả thôi động, triệt để bảo vệ bản thân mình. Lực lượng châu chấu mắt đỏ không nhỏ, thế nhưng đâm vào địa hỏa cũng đều bị đốt thành tro bụi cả.
Một con châu chấu bị thay đổi phương hướng, kéo theo cả đám châu chấu nối đuôi theo. Hành động lén lút vừa rồi của Từ Ngôn đã thành công chia mảng dịch châu chấu vốn liên tục không dứt thành hai phần, áp lực bên Nhiếp Ẩn lập tức nhẹ đi nhiều.
Từ Ngôn hành động đầy kín kẽ, hơn nữa góc độ tấm lưới thay đổi rất chậm chạp, dưới tình huống dịch châu chấu tàn sát bừa bãi đầy trời thế này sẽ không ai phát hiện ra được. Ngoại trừ Khương Đại chợt lộ ra tia cổ quái trong ánh mắt.
Từ Ngôn có thể giấu giếm được người khác, nhưng không gạt được gã.
Gã liếc mắt nhìn Triệu Tiểu Liên bị châu chấu vây quanh ở phía xa xa, sau đó lại quét mắt nhìn về gương mặt đầy bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra của Từ Ngôn, đáy lòng không khỏi thầm nói một tiếng.
“Đủ hỏng!"
Không chỉ có đủ hỏng, còn biết tự bảo vệ mình, điểm này khiến Khương Đại phải thay đổi cách nhìn với Từ Ngôn.
Vốn tưởng rằng đối phương chỉ là một tên tiểu tử có chút thông minh vặt. Hôm nay lại nhìn ra được lòng dạ hắn còn rất sâu. Trước mặt là quát tháo tên đồng môn định chạy trốn, chưa chắc đã lấy đại cục làm trọng mà có khi là không tiếc ổn định cục diện nhằm kéo tất cả mọi người xuống nước. Thực tế phần tâm tư kéo góc lưới hại người vừa rồi như tiện tay, lại làm vô cùng tùy ý tự nhiên.
"Là một hạt giống tà phái tốt a, làm sao lại tới chính phái chứ..."
Ngoài cảm thán, Khương Đại cũng có chút tiếc hận. Hiện nay không dễ gì tìm thấy bao nhiêu kẻ đủ hỏng cả thực chất bên trong như thế này cả.
Gã thầm trầm ngâm một chút, rồi bàn tay béo múp đang tóm lấy một góc lưới chợt siết chặt lại, ánh mắt nhìn về nơi xa thoáng chút kinh ngạc.
Ngay khi Khương Đại đưa mắt nhìn về nơi xa, Từ Ngôn cũng đưa mắt nhìn vào nơi sâu trong bão châu chấu kia,
Trong ánh mắt của Từ Ngôn không phải là thoáng kinh ngạc như Khương Đại, mà là vô cùng kiêng kị và khiếp sợ!
Hắn thấy được một cái bóng, cái bóng dáng cực lớn trong đám châu chấu vô tận bay tới.
Vù!!!
Gió bão do dịch châu chấu tạo ra lập tức biến lớn hơn rất nhiều, kéo theo cát đá bay tới, chà xát vào mặt mũi, che khuất hết tầm nhìn của đám đệ tử. Kẻ nào kẻ nấy phải lấy tay che kín mặt, hoặc cúi đầu chống đỡ gió lốc đột ngột xuất hiện này.
Vù...uuu!
Bộ Phong võng lắc lư kịch liệt, tám người khống chế tấm lưới suýt nữa tuột cả tay ra khỏi lưới. Trong ánh mắt kinh ngạc của Từ Ngôn, một thứ dài hơn mười trượng xuyên qua lỗ thủng tấm lưới, ào ào đánh về sườn núi nhỏ nơi xa.
Yêu vật!
Thị lực của Từ Ngôn đủ để nhìn rõ chân tướng cái bóng đen vừa mới xông qua Bộ Phong võng kia.
Là một con châu chấu cực lớn ngang ngửa với một con trâu rừng. Trong con mắt của nó, có một vòng tròn đỏ thẫm như máu đầy bắt mắt.
Yêu vật ẩn nấp trong vùng dịch châu chấu rốt cuộc đã xuất hiện!
Dĩ nhiên tông môn cũng dự liệu được sẽ có Yêu vật xuất hiện trong lần nhiệm vụ này, cho nên mỗi chi mạch mới phái thêm hai vị chân truyền dẫn đội, còn có một vị trưởng lão đi theo. Dù vậy, khi con Yêu vật châu chấu đầu tiên xuất hiện, đám tân đệ tử đã bị dọa không nhẹ.
Yêu vật châu chấu cực lớn xuyên qua Bộ Phong võng, đánh thẳng đến Triệu Tiểu Liên. Mà lúc này trước người ả đầy địa hỏa che chắn, căn bản không phát hiện được.
Vốn ả định dùng địa hỏa cản đám châu chấu bay tới, cho nên cũng không phòng bị nguy hiểm khác xuất hiện. Nếu không phải Nhiếp Ẩn nơi xa sớm phát hiện Yêu thú châu chấu, vội thét dài cảnh báo thì e là vị đệ tử chân truyền Triệu Tiểu Liên này đã ăn phải thiệt thòi rồi.
Nghe tiếng đồng môn thét dài, Triệu Tiểu Liên đang nhắm mắt dưỡng thần phía sau ngọn lửa chợt trợn mắt, một tia sáng lóe lên. Trong tay ả đã có thêm một thanh trường kiếm phủ đầy hàn khí. Lúc này đây, ngọn lửa trước mặt ả đang bị một luồng gió lốc đè ép xuống, rồi một con côn trùng cực đại lao đến.
Địa Hỏa có thể đốt chết châu chấu, dù châu chấu mắt đỏ cũng không cách nào xuyên qua Địa Hỏa, chỉ cần đụng phải đều sẽ bị đốt thành tro bụi. Thế nhưng Yêu vật châu chấu chấn mạnh hai cánh tạo thành gió lốc có thể lập tức áp chế địa hỏa lại.
Thừa dịp Địa Hỏa biến mất, Yêu vật châu chấu thò chân trước ra chụp vào Triệu Tiểu Liên.
Triệu Tiểu Liên vội đưa trường kiếm cản lại, miễn cưỡng cắt gãy được hai móng vuốt của nó. Thế nhưng ả lại bị mấy móng vuốt phía sau của con châu chấu bắt được, trực tiếp kéo lên không trung.
Bởi lúc đầu không kịp chuẩn bị nên Triệu Tiểu Liên mới chật vật như vậy. Lúc này dù bị nó bắt được, ả vẫn ra sức chém trường kiếm ra. Pháp khí mang theo kiếm khí chém xuống, hai móng vuốt của Yêu vật châu chấu lập tức bị chặt đứt.
Yêu vật bị đau, buông lỏng móng vuốt, Triệu Tiểu Liên rớt từ trên cao xuống dưới. Sau khi đứng vững được, vị đệ tử chân truyền Linh Yên các này giận tím mặt, thúc giục Kiếm Khí chém về phía Yêu vật trên không trung. Mà Yêu vật châu chấu bị chặt đứt móng vuốt cũng giận dữ không thôi, cứng rắn đỡ lấy kiếm khí rồi vọt tới. Một người một châu chấu lâm vào ác đấu trên sườn núi.
Nhìn thấy Triệu Tiểu Liên bị tóm chặt trên không trung, đám đệ tử còn tưởng ả chết chắc rồi. Không nghĩ tới người ta còn đang huy động kiếm khí, chiến đấu với yêu vật không phân cao thấp. Lúc này đám tân đệ tử mới thở phào một hơi.
Nếu ngay cả đệ tử chân truyền cũng không đỡ nổi, vậy bọn họ cũng không cần tử thủ tại đây nữa, mà nên trốn chạy để khỏi chết rồi.
Phần lớn những đệ tử tu luyện vài ba năm đều rõ ràng chuyện tu vi tới Trúc Cơ cảnh có thể một mình đối mặt với Yêu vật. Chỉ là lịch duyệt của tân đệ tử mới nhập môn quá thấp, không biết được mạnh yếu giữa tu vi Trúc Cơ và Yêu vật thông thường là thế nào.
Một mình đệ tử chân truyền như Nhiếp Ẩn và Triệu Tiểu Liên không tốn bao công sức để đánh chết một con Yêu vật bình thường cả. Có điều Yêu vật châu chấu biết bay, nên khó chơi hơn Yêu vật trên mặt đất rất nhiều. Có điều nếu kéo dài thêm một lúc nữa, thì chúng cũng không phải là đối thủ của đệ tử chân truyền.
Đệ tử chân truyền của tông môn tu hành không phải để làm cảnh. Bọn họ chẳng những có kinh nghiệm phong phú, mà còn có thiên phú không thấp. Không lâu sau, Triệu Tiểu Liên đã chặt đứt thêm vài móng vuốt của yêu vật, một bên cánh của Yêu vật châu chấu cũng rách tung toé, Yêu vật bay xiêu xiêu vẹo vẹo, có lẽ sẽ nhanh chóng rơi xuống.
Ngay khi Yêu vật châu chấu sắp bị chém thành hai đoạn, lại có một con châu chấu cực lớn khác tiếp tục chui qua lỗ thủng của Bộ Phong võng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.