Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 192: Linh cầm




Dịch giả: Hoangtruc
Con người thật sự sẽ không chết?
Có thể sống đến ngàn năm?
Thế thì không thành lão rùa già rồi sao?
Từ Ngôn gãi đầu ngây ngốc nở nụ cười. So với heo vô tư vô lự, hắn càng thêm ưa thích làm rùa ngàn năm không chết.
Ai không muốn trường sinh chứ? Đạo gia thanh tâm quả dục, khổ tu bản thân không phải cũng vì muốn trì hoãn tử vong sao? Tâm tình đối với sinh tử này kỳ thật đã xuất hiện trong lòng Từ Ngôn từ lúc nhìn thấy lão đạo sĩ dấn thân vào biển lửa.
Sống cõi trần, chết về với đất. Trăm năm một cuộc đời của con người trôi qua rất nhanh, rất vội vã. Nếu có thể sống nhiều hơn trăm năm thì sao? Sống lâu đến ngàn năm thì sao? Như vậy có lẽ mọi người sẽ không cảm khái đời người ngắn ngủi khổ cực nữa.
Ai cũng thích được sống đủ lâu, Từ Ngôn cũng không ngoại lệ. Chẳng qua quyển sách cổ có tên là “Tu Chân Tường Giải” chỉ miêu tả đại khái vẻn vẹn năm đại cảnh giới tu hành giả. Còn về phần tu luyện thế nào cũng không ghi chép lại. Mà cho dù có viết, chỉ sợ võ giả Tiên Thiên cũng không nhìn ra được.
Đại khái hiểu được tu hành giới, coi như hiểu biết của Từ Ngôn cũng tương đối đầy đủ. Xem bản sách cổ này xong, hắn lại lấy quyển “Phù Lục Tạp Đàm” ra xem tiếp.
“Phù Lục Tạp Đàm” còn thú vị hơn “Tu Chân Tường Giải” nhiều. Trong đó giới thiệu rất nhiều phù lục kì quái, có phù lục có thể phát ra uy lực của sấm chớp, có phù lục phát ra một đám lửa, có cái thì làm đông cứng cả một vạc nước, hoặc biến thành dây leo.
Phù lục biến thành dây leo?
Từ Ngôn đọc đến đây chợt thấy buồn cười. Biến thành dây leo để nhóm lửa sao? Không bằng trực tiếp biến phù lục thành đốm lửa ném ra là xong.
Những thứ miêu tả trong sách quả thật có chỗ thú vị, nhưng với tưởng tượng của Từ Ngôn không cách nào hiểu được uy lực chân chính của phù lục cả. Hắn có thể nhìn ra phù lục này cũng chỉ có tu hành giả mới luyện chế được, lợi hại hơn đao kiếm của võ giả Tiên Thiên nhiều lắm. Tuy nhiên lợi hại hơn bao nhiêu thì hắn vẫn chưa ước lượng ra được.
Từ Ngôn thầm nghĩ có thể nhìn thấy phù lục chân chính thì thật tốt. Hắn cho rằng Bàng Vạn Lý là tu hành giả Trúc Cơ cảnh, nhất định có loại phù lục này, chẳng qua không biết lúc nào thì vị nhạc phụ tiện nghi kia mới bộc lộ ra.
Biết về phù lục, Từ Ngôn lại tưởng tượng lan man, rồi nhìn sách cổ ba lần nữa vẫn chưa thỏa mãn đặt sách xuống. Sau đó hắn vỗ đầu, thầm mắng mình quá đần.
Tại sao không tìm mấy quyển thư tịch quan trọng? Chuyện trọng đại nhất bây giờ là tìm kiếm tung tích Ngư Vĩ liên.
Rời khỏi Quỷ Vương môn đến Bàng gia đã qua một tháng, độc Ô Anh thảo trong cơ thể Từ Ngôn thêm vài tháng nữa sẽ phát tác tiếp. Hắn đã ăn phần Ô Anh thảo thứ hai, phần đầu tiên phát tác cách đó hơn nửa năm, phần thứ hai có lẽ khoảng ba bốn tháng mà thôi, nói không chừng chỉ còn hai tháng nữa. Hắn không muốn nếm thử cái loại sống không bằng chết kia.
Kịch độc làm người không rét mà run, không có chuyện Từ Ngôn không sợ. Hắn cần tranh thủ khoảng thời gian này nhanh chóng tìm được nơi có giải dược.
Tàng thư thư phòng Bàng Vạn Lý đã trở thành chốn thân thương của Từ Ngôn. Hắn đọc rất nhiều loại tạp thư. Cũng may hắn đọc sách rất nhanh, một ngày đọc qua hơn mười quyển sách, đáng tiếc trong đống tạp thư này lại không có chút tung tích của Ngư Vĩ liên.
Đến giờ cơm tối thì Bàng Hồng Nguyệt và nhị ca nàng cùng nhau trở về. Vì vậy, bữa cơm tối thành bàn ăn cho ba người.
Bàng Thiếu Thành vừa nhìn thấy Từ Ngôn lại bắt đầu háy mắt ra hiệu, Từ Ngôn đành cười cười ngây ngô. Từ Ngôn lại không có chút ác ý nào với người cữu ca muốn dắt hắn dạo một vòng thanh lâu này, trái lại còn cảm thấy đối phương rất thú vị.
Một tay ăn chơi nha, tên tuổi đủ thối. Có lẽ thanh danh y cũng ngang ngửa với Thiên Môn hầu ở Đại Phổ cũng không chừng.
Từ Ngôn hiện đang tính là ngang ngửa, kỳ thật hắn đã sai mười phần. Thanh danh của hắn đã truyền đi khắp kinh thành, không những thối, mà còn thối không ngửi nổi.
Chỉ cần nghe thấy tên của Thái Bảo tà phái, là tất cả mọi người trong chính phái Đại Phổ đều sẽ nhào lên mà đánh hắn. Tin tức hắn trêu ghẹo công chúa, còn ngủ với nam nhân trên cỗ xe ngựa đã đẩy thẳng tên tuổi Từ Ngôn lên đầu sóng ngọn gió. Thậm chí đến tên ăn mày Tề quốc ở kinh thành nghe nhắc đến tên Thiên Môn hầu cũng không kềm lòng nhổ một bãi nước bọt xuống.
Trêu ghẹo người khác không sao, nhưng đến công chúa Đại phổ còn dám trêu ghẹo, chẳng phải như thế có nghĩa không để nam nhân tốt ở Đại Phổ vào trong mắt hay sao?
Mặc dù tên ăn mày cũng dám xưng là nam nhân tốt có hơi quái dị.
Có là ăn mày đi nữa thì người ta cũng sinh ra ở Đại Phổ. Trong mắt nam nhân của cả Đại Phổ, công chúa điện hạ là cành vàng lá ngọc, là hóa thân của thánh khiết, vậy mà một tên tà phái dám trêu ghẹo? Đây chẳng phải là sỉ nhục bọn họ sao?
Quả thật Từ Ngôn hoàn toàn đã đánh giá quá cao thanh danh của mình. Dù sao khoảng thời gian này hắn không ra ngoài xem như còn tốt. Nghe nói mỗi ngày đều có một đám nhân sĩ bất bình rảnh rỗi canh giữ ngoài cổng lớn Bàng gia, tay cầm sẵn trúng thối hoặc chuối dập chờ nện người đấy.
“Em rể, đến đến đến, nhị ca mời ngươi một ly." Trên bàn cơm, Bàng Thiếu Thành bưng chén rượu lên, nhìn Từ Ngôn uống xong, nói: "Chỉ Kiếm à. Cái tên tự này của người thật rất hay đó nha, phong đao chỉ kiếm. Nói trắng ra là từ giờ sẽ không bao giờ đụng tới đao kiếm nữa. Đây là định rửa tay chậu vàng, chuẩn bị rời giang hồ rồi a.”
Từ Ngôn nghe thấy sững người, khoát tay nói: "Chỉ Kiếm thôi, không có Phong Đao. Ta không dùng kiếm, nhưng vẫn quen dùng đao.”
Bàng Thiếu Thành vỗ bàn một cái, quát lớn: “Kiếm là quân tử trong binh khí nhưng đao là bá chủ trong binh khí. Chém người, dùng đao vẫn thuận tay hơn nha. Nhị ca mời ngươi một ly!”
Động tác của Bàng Thiếu Thành làm Bàng Hồng Nguyệt và Từ Ngôn đều giật cả mình. Bàng Hồng Nguyệt tức giận liếc nhị ca mình, hai mắt Từ Ngôn lại sáng ngời: “Nhất định nhị ca cũng là cao thủ dùng đao?”
“Ta chỉ dùng kiếm, không biết đao pháp!” Bàng Thiếu Thành rung đùi đắc ý nói.
Không biết đao pháp, ngươi còn khoa trương như vậy làm gì a? Từ Ngôn oán thầm một câu. Vừa lúc này Bàng Thiếu Vĩ đi vào gian viện, thấy đại ca đến Bàng Hồng Nguyệt vội đứng dậy vời vào.
“Đại ca, tin tức bên Vạn gia thế nào rồi?” Bàng Hồng Nguyệt có chút mong chờ, Bàng Thiếu Vĩ thì lắc đầu.
“Hai tháng trước quả thật Vạn gia có săn giết được yêu vật. Nhưng họ vừa tìm quản gia hỏi lại thì nói nó không uẩn hóa ra linh thể, hơn nữa đã bán mất rồi.”
“Họ gạt đại ca đó!” Bàng Thiếu Thành hừ một tiếng, nói: “Sao ta không nghe thấy con Hám Sơn hùng bị Vạn gia bán đi rồi? Rõ ràng không muốn bán cho Bàng gia chúng ta thôi. Trong mắt gấu kia đã có nửa vòng huyết luân, không sinh ra linh thể mới lạ. Bọn hắn biết ưng non nhà ta bị thương, chẳng phải là định nuốt mất con ưng nhà ta sao? Bán linh thể cho chúng ta, ưng non nhà chúng ta nuốt vương xà của bên chúng thì sao?”
Bàng Thiếu Vĩ cười khổ một tiếng lắc đầu, Bàng Hồng Nguyệt cúi đầu không nói.
“Rắn cũng nuốt ưng được hả?” Từ Ngôn đang chờ ăn cơm, định nói mình ăn cơm trước. Nghe Bàng Thiếu Thành nói ưng non, vương xà, không khỏi hiếu kỳ hỏi một câu.
“Rắn bình thường không thể nuốt ưng được, nhưng vương xà Vạn gia thì khác.” Bàng Thiếu Thành đĩnh đạc rót chén rượu, cũng không coi Từ Ngôn là người ngoài, giải thích: “Tuyết ưng Bàng gia, vũ hạc Lê gia, chồn chuột Hứa gia, vương xà Vạn gia. Tứ đại gia tộc chúng ta đều có truyền thống nuôi dưỡng linh cầm. Nếu nuôi thú, thì phải có đấu thú. Hàng năm có trường đấu thú tổ chức một lần, là sự kiện trọng đại của tứ đại gia tộc. Đến lúc đó, bốn nhà đều đưa thú non ra thi đấu, thú non nhà ai thất bại thì sẽ trở thành đồ ăn của linh cầm thắng trận.”
Kẻ bại bị cắn nuốt. Luật rừng tàn khốc, nhưng dưới loại quy tắc này mới có thể có được những con linh cầm cường đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.