Nhất Mộng Nhập Luân

Chương 7: Anh Hùng Chiến Tử Mỹ Nhân Vong





Chương 7.
Anh Hùng Chiến Tử Mỹ Nhân Vong.
“Thiê… Thiên”.
Ngay khi cô gái đưa ra sự lựa chọn của mình thì trên giường một giọng thì thào vang lên giống như là đưa hết sức lực bản thân vào lời nói này.
Nghe thấy lời này cô gái không khỏi đau lòng, nơi khoé mắt cô đã ngưng thành sương thuỷ.
Nhìn lấy non nớt khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau khổ cô lại nhìn thấy hình ảnh của mấy trăm năm trước.
Lúc ấy, khi mà cả gia tộc cô gặp nạn toàn tộc bị người diệt đi hắn tuân theo gia phụ hộ tống cô rời đi nhưng rồi cuối cùng vẫn không thoát khỏi truy bắt toàn bộ tuỳ tùng và hộ tống đều đã chết còn cô và hắn thì rơi vào vòng vây của kẻ thù,cổ nhân nói nan quyền bất địch tứ thủ, hắn liều chết nhưng cuối cùng vẫn rơi vào hạ phong, liều chết cố gắng nhưng cuối cùng cũng không làm nên cái sự tình gì, hắn sắp chết mà vẫn chưa thể giúp cô chạy trốn khỏi vòng vây.
Lúc hắn toàn thân máu me đổ gục xuống trước người cô trong lòng cô cũng giống hắn như vậy toàn thân đau đớn, mặc dù thân vì chủ tử nhưng ở gia phủ ai không biết hắn tương lai vì cô phu quân.
Hắn ngã xuống trong lòng cô trên người còn dính lấy mấy đầu mũi tên vùng một cây chiến kích đã bị chặt mất cán, lúc mà hắn nằm trong bàn tay cô, cô nhìn thấy khuôn mặt hắn vô cùng đau đớn cũng không biết là vì sao mà đau chỉ biết là lúc này khuôn mặt hắn méo mó vô cùng.
Thấy hắn như vậy cô đã sớm không không thành tiếng, nghẹn ngào lắm cô mới nấc lên được một câu.
“Đau không”.

“Đau”.
Trái với cái vẻ nghẹn ngào của cô thì hắn lại tương đối bình thản trả lời.
Lúc này từ phía quân địch phía xa đi đến mấy bóng hình trẻ tuổi hết thảy bảy người toàn bộ đều là nam nhân dẫn đầu bởi một tên tóc trắng một thân mang hắc y chiến bào, bọn hắn đi đến cách chỗ cô chỉ tầm mười mét.
“Chu Tử Thiên a Chu Tử Thiên, ngươi đường đường một cái đứng hàng Thiếu Niên Anh Hùng Bảng thứ ba a vị lấy ngươi chi tư sớm muộn đều sẽ vượt qua ta đứng hàng thứ nhất thậm chí vì danh chấn thiên hạ tội gì phải vì một cái nữ nhân mà rơi vào vạn kiếp bất phục”.
Nam tử đứng đầu đảo mắt qua hai người rồi nhìn vào Chu Tử Thiên nhàn nhạt nói.
“Không dám không dám, thiên hạ này ta….”.
Đang đau gần chết Chu Tử Thiên mở ra hai con mắt đang nói nói mấy lời lại ngừng lại, chỉ thấy hắn “Ọc Ọc” mấy cái.
Sau một hồi hắn mới nuốt xuống máu trong cổ họng hừ hừ mấy tiếng.
“Thiên hạ này để lại cho các vị vậy”.
Nghe lấy lời này tất cả đám người đều im lặng không nói chỉ có từ nơi xa thổi đên vi vu tiếng gió cùng tiếng lá cây xào xạc, khung cảnh ấy không khỏi khiến cho lòng người hiu quạnh.
“Đúng là hồng nhan hoạ thuỷ a, Mạc Thiên Thiên ngươi cũng thật tài hoa a, chỉ là một cái thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nhi lại có thể lừa được chúng ta Thiếu Niên Anh Hùng Bảng thứ ba vị.
Một vị khác thiếu niên tay cầm một cái quạt xếp phẩy phẩy mấy cái nhìn lấy Mạc Thiên Thiên cười nhạt giọng điệu cũng không biết là khen hay chê.
Lời vừa mới dứt thì lại có một tên thân trên để trần thể hình vạm vỡ tóc dài buộc về sau hất lên đại đao phản bác.
“Trần Thanh, ngươi cũng đừng như vậy âm dương quái khí từ xưa tới nay “yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu” đó đã là điều không thể tránh khỏi huống chi đây lại không phải là một cái bình thường nữ tử”.
Lời này nói ra không khỏi khiến cho cả đám đều im lặng không nói, quả thực là như vậy “ yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu” nữ nhân nào không muốn nam nhân của mình vang danh thiên hạ tài khí áp người mà lại nói nam nhân thiên hạ có được uy vọng ai lại không muốn nữ nhân của mình xinh đẹp tuyệt trần tài hoa xuất chúng, đây mặc dù chỉ là hư danh nhưng nhưng lại đem đến cho người ta khoái cảm.
Xét lấy tình huống này âu cũng là “quân tử khó qua ái mỹ nhân”.
Nghe lấy lời của bảy người này Chu Tử Thiên cùng Mạc Thiên Thiên cùng không có gì phản bác vì cơ bản một người thương tâm gần chết một người thì hấp hối sắp chết hơi đâu mà nói lại bọn họ nếu như là cách mấy tháng trước thì có khi còn có thể khinh thường nhìn bọn họ mấy cái nhưng hiện tại thì coi như thôi.
Đám người tiếp tục nói mấy câu rồi cũng quay người rời đi, trước khi đi bảy người còn chủ động lôi rượu ra mỗi người một hớp rồi đổ xuống đất cũng coi như lần cuối cùng nhau uống rượu cũng coi như tiễn biệt một cái cái thế thiếu niên anh kiệt cùng một cái cực phẩm mỹ nhân nhi lên đường chúc phúc cho một đôi uyên ương số khổ.
Bảy người đi cũng dẫn theo đám binh lính rời đi cũng chẳng quản xem liệu hai người có bỏ trốn hay không.
Bỏ trốn ư? Chê cười, bị thương nặng như vậy còn có thể bỏ trốn thì cùng thần tiên không có gì khác biệt, đây chẳng qua là cũng không cần thiết tiếp tục xuống tay mà thôi dù sao cũng là 2 người sắp chết quản họ chuyện gì.
Hành động này của bảy người cũng không khỏi khiến cho đám binh tướng tò mò hỏi thăm dĩ nhiên đó chỉ là những binh tướng tuổi đời còn trẻ mắt nhìn không đủ mà thôi còn những kẻ lão làng chỉ bằng một cái liếc qua liền có thể hiểu được.
Chạy không thoát, để họ tự sinh tự diệt đi thôi.
Đúng như theo đám lão tướng dự đoán, bảy người này quả thực là có ý này chẳng qua là họ suy đoán còn thiếu một ý đó là Thiếu Niên Anh Hùng Bảng tự có chính mình kiêu ngạo quyết đoán của mình bất kể là với bảy người họ hay là người đang nằm ở kia.
Kẻ thằng làm vua kẻ thua tự diệt.
Còn về cô gái kia biết điều là tốt nhất không lại nên để đầu bị lừa đá.
Cả một vùng lúc trước đây còn đông nghịt là bóng người nhưng ngay hiện tại cũng chỉ còn lại hai đạo bóng người cùng vài trăm bộ xác chết, lúc này cả khu vực trở nên kinh dị vô cùng chỉ thấy khắp trời tiếng gió vi vu thổi, từ nơi xa lại vang lên tiếng “Quạ ạ Quạ ạ” của đám quạ đen, tiếng khóc gào ai oán cùng mùi máu tanh nồng gay gay mũi
Lúc này cô gái vẫn còn đang ôm lấy chàng thanh niên nấc nở mặc kệ đám người đã đi hay chưa cũng mặc kệ xung quanh là cái gì cảnh tượng cô chỉ biết khóc khóc và khóc.
“Đi rồi”.
Không biết qua bao lâu một tiếng thều thào nhẹ nhàng vang lên khe khẽ làm tỉnh lại cô gái đang nấc nở cô ngẩng lên đầu lâu nhìn lấy xung quanh rồi lại nhìn xuống cũng chưa nói cái gì chỉ gật đầu một cái cho ra biểu thị rồi lại tiếp tục nức nở.
“Mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thôi…” giọng nói đang muốn dừng lại nhưng dường như lại nhớ ra cái gì đó không khỏi nói tiếp.
“Ngươi cũng đi đi thôi, thiết nghĩ bọn hắn hẳn là sẽ không làm gì quá áp bách còn về chuyện báo thù thì…”.
Chỉ là còn chưa kịp nói xong thì một bàn tay đã ngừng lại hắn.
“Đừng nói nữa, thân nhân của ta bây giờ chẳng còn ai nữa ngươi nghĩ rằng ta sống tiếp còn có ý nghĩa gì sao”.
Nói xong cô gái lại tiếp tục nức nở.
Thấy cô gái như vậy chàng thanh niên cũng không có cái gì tốt nói chỉ đành im lặng nhìn lấy.
“Ta mệt mỏi rồi, đi trước ngươi một bước sau này như có kiếp sau lại như ngươi nguyện ý lại hẹn gặp lại ngươ…”.

Đưa tay giơ lên sờ sờ lấy khuôn mặt xinh đẹp chỉ vì quá đau thương mà trở nên tiều tuỵ chỉ là lời còn chưa nói xong liền ngừng lại mà cánh tay chạm vào mặt cô gái kia cũng theo đó mà ngừng lại rồi rơi xuống.
Cô gái gặp vậy cũng khóc không nổi nữa dường như khóc suốt thời gian qua đều đã khiến cô cạn đi nước mắt cũng như khiến cô tâm chết, tất cả thân nhân đều đã chết đi đên ngay cả người thân nhất với cô cũng từ trong lòng cô mà vẫy tay rời đi.
Ngẩng đầu nhìn lấy bầu trời ánh mắt cô không khỏi trở nên suy sụp cô với tay tóm lấy một thanh đoản kiếm ở bên cạnh rồi giơ lên đâm “Phập”một cái vào chính tim của mình nhát đâm trí mạng khiến hai tròng mắt cô trợn ngược lên, vốn là một cái mỹ hảo khuôn mặt lại dần trở lên dữ tợn.
Nhát đâm trí mạng khiên cô vô cùng thoát lực, cô gượng lên chính mình cố gắng cúi xuống nhìn lấy khuôn mặt trong lòng mình một lần, khuôn mặt dữ tợn dần trở lên nhu hoà trên khoé mắt cũng lăn xuống một giọt huyết lệ, huyết lệ lăn dài trên khuôn mặt cô rồi nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt của cậu thanh niên.
“Kiếp sau…gặp…lại”.
Huyết lệ rơi xuống dần dần đông lại mà cô cũng dần dần trở nên vô lực cái đầu nhỏ gục xuống không còn động tĩnh cũng kể từ đây khắp cả khu vực cũng im lặng xuống.
Chẳng biết qua bao lâu từ phía xa đi đến mấy người đúng là bảy thiếu niên cùng với một toán quân mới rút đi hồi nãy, họ xuất hiện cũng không ai nói với ai lời nào chỉ lẳng lặng nhìn lấy phía trước, đám binh lính nhìn vậy cũng không khỏi thổn thức “Tốt một đôi uyên ương số khổ”.
Im lặng một hồi mới có người quay đầu đối với một vị tướng bàn giao một câu:
“Đưa hai bọn họ đi tìm một nơi an nghỉ đi thôi”.
Nói xong hắn cũng không quay đầu lại mà cứ thế đi thẳng.
Đám lính nghe vậy lập tức động thân không chỉ mang đi hai người thiếu niên kia mà còn mang theo tất cả những tưỡng sĩ tử trận, binh sĩ cả đời nằm trên lưỡi đao khi chết rồi cũng phải tìm nới yên bình an nghỉ cũng không thể cứ vậy nằm ở nơi khỉ ho cò gáy này được.
Sắc trời tối dần đám người lại lần nữa rời đi cũng kết thúc một triều đại đồng thời cũng kết thúc một đôi uyên ương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.