Nhất Mộng Nhập Luân

Chương 47: Tà Niệm





Chương 47.
Tà niệm
Hơn một trăm vạn năm trước, khi mà Nhật Nguyệt Tinh Thần tam tinh tề hiện, các thế lực lớn giống như đã biết trước được tai nạn ập đến, cả đám lũ lượt tìm kiếm, đào tạo nhân tài.
Đi qua một trăm vạn năm thiên tài, yêu nghiệt các thứ khắp nơi tề tựu đã tạo lên một cái thịnh thế yên bình thời đại.
Các Nguyên giới, Nguyên vực, vực giới,… thế lực khắp nơi là một mảnh yên bình, yêu ma quỷ quái, tà tu đám người đều không dám thò mặt ra ngoài.
Chỉ là…
Chỉ là niềm vui đến chẳng tài gang, thời gian nhanh chóng trôi qua, cho đến mấy ngày trước, mây mù giăng kín thiên địa, trong trời đất mơ hồ có một cỗ vô hình làm lòng người bất an không biết từ đâu đang không ngừng thẩm thấu mà ra.
Đây mà một cái nguy cơ a.
Mạc Thiên Lâm rời khỏi đại điện, vừa đi hắn lại vừa nhìn phía trên trời cùng trong trời đất dị tượng phát sinh.
Chuyện này hắn phải nhanh chóng hướng nhà mình mấy vị lão tổ hỏi thăm mới được.
Thân ảnh hắn loé lên một cái liền hoá thành một là sương tan biến trong thiên địa.
Tại một cái hang động trước cửa, Mạc Thiên Lâm như bóng ma xuất hiện ở đó, hắn cung kính khom người hướng phía hang động làm một cái lễ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Chỉ thấy, cửa hang ầm ầm rung động rồi chậm chạp mở ra, từ bên trong vang lên một cái già nua giọng nói: “Thiên Lâm, vào đi!”
Mạc Thiên Lâm im lặng thi lễ rồi lặng lẽ tiến vào bên trong.

Hang động phía trong, tương đối rộng lớn, có thể thấy được tại thạch bích xung quanh đính lấy rất nhiều Dạ Minh Châu khiến cho hang động ban đầu tối tăm mù mịt trở lên sáng tỏ hơn nhiều.
Mạc Thiên Lâm vào đến hang động bên trong cũng không có làm cái gì, hắn chỉ im lặng đứng đó, thi thoảng nhìn lấy xung quanh.
“Ngươi đến là vì chuyện thiên địa dị tượng?”
Vẫn là giọng nói ban nãy, già nua mà cổ lão.
“Bẩm lão tổ đúng vậy.

Im lặng!
Thấy mình trả lời mà lại không thấy có vọng lại hồi âm, Mạc Thiên Lâm trong lòng có chút vội vã, hắn vội vàng hỏi: “Không biết các vị lão tổ cảm thấy chuyện này thế nào?”
“Còn có thể thế nào? Trời đất dị biến bất an tràn đầy thiên địa, đây là một cái nguy cơ chứ còn thế nào.

Mạc Thiên Lâm cũng không vội vàng hỏi thêm vì hắn biết câu nói còn chưa nói xong.
Chỉ thấy già nua thanh âm tiếp tục truyền ra: “Ngươi có thể cảm nhận được trong trời đất, ngoài cỗ kia bất an ra còn có thêm hai loại khác lực lượng?”
“Hai cỗ lực lượng này một cái thuộc về cực kỳ trầm trọng cùng nặng nề một loại, có khả năng có cùng Tộc đàn kia có quan hệ, một cái còn lại lại mang theo tham lam cùng dục vọng tàn ác, có khả năng là thuộc về kỷ nguyên trước đại kiếp vị kia…”
“Hai loại lực lượng này còn rất nhỏ yếu, ngươi nếu như không dụng tâm cảm nhận thì rất khó có thể cảm nhận được.

Nghe lấy lời này, Mạc Thiên Lâm trong lòng run run, đây là hắn thiếu sót a.

Quả nhiên, sau khi đối trời đất tận tâm cảm nhận thì lập tức hắn liền thấy được ngoài loại kia bất an lực lượng còn có hai loại lực lượng nhỏ yếu khác, cái này hẳn là lão tổ hắn nhắc tới hai loại lực lượng.
“Vậy không biết lão tổ có suy tính gì hay chưa?”
Nghe được Mạc Thiên Lâm hởi tới, trong hang động chỗ sâu truyền đến một giọng khác già nua âm thanh: “Suy tính, có thể có được cái gì tốt suy tính, tạm thời làm cái gì liền làm cái đó, đại kiếp đến chính là trời tính liền không được.

Mạc Thiên Lâm: “…”
“Được rồi, ngươi lui đi.

“Vâng.

Nhận lệnh ra ngoài, Mạc Thiên Lâm trong lòng cũng không biết phải làm sao, các lão tổ nói đúng a, đại hạo kiếp đến tính toán có cái gì dùng, nhưng mà hắn hiện tại là Mạc Thiên tộc tộc trưởng không tính toán gì thì làm sao mà ăn nói với đám tiểu tử kia.
Chỉ là, Mạc Thiên Lâm mới quay người đi được mấy bước thì từ bên trong hang động chỗ sâu lại truyền đến một cái giọng nói: “Nhắc nhở ngươi, tập trung chú ý đám tặc tử kia, bọn chúng thờ cúng Ác Thần, được dịp như vậy rất nhanh liền sẽ quay lại như nấm mọc sau mưa, nếu như phát hiện được lập tức liền giết, hiểu chưa?”
Nhận được chỉ thị mới, hắn lập tức tức tốc đi ra ngoài, biến mất trong trời đất.

Thời gian đã qua hơn một vạn năm, Tử Vong địa vực phía dưới, Tử Thiên vẫn miệt mài ngồi đó thôn phệ quả trứng.
Chỉ thấy tại tế đàn trung tâm, quả trứng sau khi trải qua gần một vạn năm bị cắn nuốt lúc này đã hơi ngả ngả màu, bây giờ nó đã không còn đen xì như trước đó nữa.
Mà Tử Thiên ngồi bên cạnh thì giống như một cái lão tăng nhập tịch, nếu như không phải trên người hắn đang không ngừng truyền ra lớn mạnh lực cắn nuốt thì người người đều đã cho là hắn đã chết rồi.

Mà Tử Thiên bên ngoài, tế đàn đại trận đã không còn như lúc đầu như vậy nhẹ nhàng trấn áp nữa mà là cực kỳ mạnh mẽ lực trấp áp.
Nó bây giờ làm sao không hiểu được, con người này đang muốn cắn nuốt quả trứng chiếm đoạt quả trứng lực lượng.
Cái này là điều nó không cho phép xảy ra a, chủ thể nó hy sinh thân mình trấn áp nơi này cũng không phải chỉ là trấn áp nơi này cũng không phải chỉ là trấn áp đơn giản như vậy, bên trong đó còn có rất nhiều nguyên do mà không phải ai cũng biết được.
Nhưng dù vậy, nó bây giờ cũng đã thất thủ, hiện tại nó chỉ có thể cố được tý nào thì cố tý đó mà thôi.
Đối với việc này là Tử Thiên không biết được, hắn mặc dù chịu kinh khủng lực trấn áp nhưng mà hắn vẫn cực kỳ kiên trì thôn phệ quả trứng tinh hoa lực lượng, bây giờ đang là cao điểm thời kỳ, hắn không thể chỉ vì lực trấn áp mạnh hơn mà có thể dừng lại được.
Quả trứng tinh hoa theo mạnh mẽ thôn phệ lực giống như thác nước, điên cuồng chảy vào Tử Thiên thể nội, cùng cơ thể hắn hoà làm một thể.
Những tinh hoa này sau khi chảy vào hắn thể nổi chẳng những cường hoá hắn thôn phệ năng lực càng thêm mạnh mẽ mà còn cường hoá thân thể hắn càng thêm tráng kiện.
Thân là cơ thể này chủ nhân, Tử Thiên là người có thể cảm nhận được rõ ràng nhất.
Thiết nghĩ hắn bây giờ một quyền đánh vào Trái Đất hẳn liền có thể thổi bay cả một cái tinh cầu đó.
Quả trứng tinh hoa mang đến lợi ích là rất lớn nhưng mà tác dụng phụ nó tạo ra cũng phải dạng vừa, hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể mình thay đổi liền có thể cảm nhận được tâm tính mình cũng dần dần có chuyển biến.
Không biết từ khi nào mà hắn nhìn mọi thứ xung quanh đều cảm thấy thèm thuồng, giống như cái gì hắn cũng muốn vậy.
Điển hình như …
Ngay tại mới đây không lâu, sau khi mà hắn đưa tâm thần cảm nhận não hải bên trong và nhìn thấy vị kia đã hoá thành hình lam hồng tinh thạch nữ tử, một cỗ tà niệm đột nhiên từ sâu trong lòng hắn trỗi dậy, cũng may là hắn tâm niệm đủ cứng rắn, tạm thời áp chế lại được.
Hắn có thể cảm nhận được theo hắn không ngừng hấp thu loại tinh hoa kia thì cái kia tà niệm cũng không ngừng trở lên mạnh mẽ, sợ rằng khi mà hắn hấp thu hết quả trứng thì có lẽ hắn cũng không còn nhịn được nữa.
Chuyện này làm hắn có phần không được thoải mái cho lắm, dù sao thì việc bị loại dục niệm này tác động làm hắn cảm giác mình như đang bị người khác điều khiển vậy.

Dĩ nhiên, đây chỉ là hắn tình trạng tạm thời mà thôi, cô nàng kia hẳn là còn chưa có cảm nhận được.
Có lẽ, lúc mà nàng ta cảm nhận được thì cũng đã muộn mất rồi.
Ài!
Thở dài một cái, mọi chuyện đi đến đâu thì tính đến đấy vậy, nếu như chuyện đó thực sự xảy ra thì coi như nàng xui xẻo.
Không nghĩ ngợi linh tinh nữa, Tử Thiên lại tiếp tục công việc hàng ngày của mình.
Mà tại lúc mà Tử Thiên đang không ngừng cắn nuốt quả trứng tinh hoa thì trong não hải hắn.
Não hải bầu trời lúc này lơ lửng lấy hai cái thân ảnh, một cái chính là Liệt Nhật linh hồn thủ hộ, còn một cái chính là cái kia đã hoá hình lam hồng tinh thạch.
Liệt Nhật linh hồn thủ hộ liền không nói, nó căn bản liền không có cái gì để nói.
Chỉ thấy cô gái bên cạnh nó giống như băng sương, im lặng đứng đó.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng cùng thân thể đầy đặn vẫn như cũ quyến rũ, chỉ là nàng đôi lông mày đang không ngừng co dãn lấy, giống như đang khó hiểu cái gì.
Qua cảm nhận của nàng thì nàng mơ hồ có cảm giác có một cái âm thầm nguy cơ sắp xảy đến với mình, cơn nguy cơ này lúc đầu rất mơ hồ nhưng theo thời gian thì càng ngày càng trở lên rõ rệt, đến hiện tại, cơn nguy cơ này còn khiến nàng sống lưng run lên từng hồi.
Nàng đã từng đối cái kia “hỗn cầu” tiểu tử hỏi thăm qua nhưng mà nó đối với cái cỗ nguy cơ này không hề cảm nhận được cái gì, giống như cái nguy cơ này sẽ chỉ xảy ra với nàng mà thôi.
Sống đến nàng cái trình độ này, cảm giác lực bực nào kinh khủng, giống như năm đó nhờ nó mà nàng có thể thoát được một lần bản nguyên bị huỷ… nhưng lần này mặc dù nàng có thể cảm nhận được nguy cơ sẽ đến nhưng mà lại không biết là bắt nguồn từ đâu.
Cái này làm nàng có chút đứng ngồi không yên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.