Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống!

Chương 49: Chậm rãi nhai




Roẹt.
Chiếc váy đơn lẻ của Nguyệt Thần lập tức bị xé rách. Trên người Nguyệt Thần nhất thời chỉ còn nội y, thân thể mềm mại trắng như tuyết đập vào mắt Tôn Kỳ Dương khiến ánh mắt hắn càng thêm u tối.
Dù không phải lần đầu nhìn thấy thân thể hoàn mỹ đầy đặn của cô, nhưng hắn vẫn cảm thấy mới mẻ, khát khao độc chiếm cô càng thêm sâu sắc.
Bàn tay nhẹ lướt trên thân thể nhuyễn ngọc, từng chút rồi lại từng chút thăm hỏi vùng tam giác thần bí của cô. Hắn cúi người nặng nề trằn trọc trên đôi môi thanh ngọt, đầu lưỡi tách hàm răng tiến công vào khoang miệng cô, một trận càng quát ập tới quấn quýt không ngừng.
Một bên chuyên tâm mút hết cảm giác thanh nhạt trong miệng cô, mặt khác ngón giữa nhẹ nhàng thăm dò tiểu huyệt, càng lúc càng sâu. Ngón tay dùng lực đâm chọt, chẳng mấy chốc ngón thứ hai lại chen vào mở rộng tiểu huyệt ướt át.
Hắn khẽ cười hé miệng gặm cần cổ ửng đỏ vì kích tình, sau kho lưu lại không ít dâu tây đỏ hắn mới hài lòng di chuyển môi xuống ngực cô, đầu lưỡi liếm láp bầu ngực trắng noãn như sữa, răng cắn đỉnh hồng còn nhẹ nghiến khiến cho Nguyệt Thần đang hôn mê cũng nhận được một trận tê dại chạy dọc cơ thể, trong hôn mê cô không tự chủ run lên.
"Ưm...a.."
Mắt Tôn Kỳ Dương rực sáng, khoé mắt tràn đầy ý cười.
"Hoá ra..." cô thích như vậy a! Hắn vùi đầu chăm sóc đồi ngực còn ngực, đầu lưỡi xoay tròn cuối cùng lại mút mạnh một hồi.
"A..." Trong lúc vô thức, ngữ âm nhuyển nhuyển mê hồn cứ thế vang lên.
Lúc này ngón tay thứ tư đã lấp đầy tiểu huyệt ngập nước, bên dưới cương cứng đến đau, Tôn Kỳ Dương liền nhanh chóng cởi quần áo, cầm dương v*t cương lớn đỏ hồng đặt trước tiểu huyệt, thắt lưng dùng lực đâm mạnh, xâm chiếm tiểu huyệt ẩm ướt.
"Aaa....!" Nguyệt Thần mơ màng mở mắt, vì hạ thể bất ngờ ăn đau một trận xé rách tập kích làm cô nhịn không được run lên la lớn, tay theo bản năng bắt lấy thứ gì đó để phát tiết cơn đau thất thường này.
Cảm giác trướng đau cùng rát bỏng làm cô thở dồn dập, tay càng cáu chặt tấm lưng trần của người bên trên.
Hơi nước bốc lên ngưng tụ rơi ra ngoài từng giọt từng giọt.....giống như giọt máu xử nữ không ngừng rơi xuống trên ga giường trắng, nở rộ một mảng hoa Mạn Châu Sa.
Tôn Kỳ Dương cũng run lên, thân thể cứng ngắc, kinh ngạc nhìn cô gái dưới thân lắp bắp:"Em...em.." Tiểu huyệt chật hẹp mềm mịn bám sát dương v*t làm hắn không khỏi rung động thật sâu, thấy cô nhíu mày khổ sở chỉ có thể nhịn lại.
.....Đau đớn, làm cô thanh tỉnh đôi chút. Cô ngước nhìn Tôn Kỳ Dương, nghiến răng tức giận:"Anh...chết tiệt....không biết nhẹ nhàng chút sao..." Giờ phút này sao cô còn tâm trạng quản tại sao hắn ta lại ở đây, tại sao cô lâm vào tình trạng khổ bức này.....cô chỉ cảm thấy, thực cmn đau!
Đau chết cô! Hạt châu lấp lánh không ngừng rơi xuống biến mất trong mái tóc có chút rối loạn.
Hối lỗi ôm chặt thân thể cô, nén nhịn đau vì bị huyệt động chèn ép hắn nhẹ nhàng xoa dịu chỗ hai người kết hợp.
Nguyệt Thần nghẹn ngào:"Anh...cái tên khốn...kiếp này! Hư...hu..hu.."
"Xin lỗi...thực có lỗi.." Nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô, hắn thở dài khàn giọng nói.
"Tại sao...chỉ có con gái đau...ưm...!"
Lời nói tiếp theo bị môi Tôn Kỳ Dương đè ép che lại, môi lưỡi gần kề quấn quýt thân mật. Trong không gian toát lên hương vị ái muội cùng.....tình dục.
Cô khó chịu khẽ nhúc nhích thắt lưng, ai ngờ ngay lúc này Tôn Kỳ Dương lại bắt đầu tiến công đẩy mạnh sâu vào, rồi lại rút ra, cứ liên tiếp như vậy. Tiểu huyệt gắt gao mút lấy dương v*t, mật ngọt bên trong tràn ướt ga khi dương v*t rút ra.
Đau xót ban nãy dần bị cảm giác lấp đầy khoảng trống cùng khoái cảm dâng trào thay thế, tay chuyển cô vòng tay ôm cổ Tôn Kỳ Dương, như có như không ủng hộ hắn tiếp tục.
"Ân...nhẹ...a...chút...a!" Nguyệt Thần thở dốc lăng lăng phun ra âm thanh mê người.
Bên dưới Tôn Kỳ Dương cũng vì vậy càng thêm cứng rắn, hắn rút dương v*t ra cọ sát bên ngoài tiểu huyệt nhìn người dưới thân.
"Nhanh...đi..." Cô khẽ nhíu mày, mồ hôi rỉ đầy trán khàn khàn hối thúc. Hiện tại, cô chỉ muốn càng nhanh kết thúc chuyện hoang đường này càng tốt. Nhưng Tôn Kỳ Dương sao có thể để cô đạt ý nguyện, hắn không tiến vào chính là cố ý trêu chọc cô, muốn cô càng thể hiện nhiều mặt khác của bản thân ngoài vẻ bình thản vô ưu kia.
Muốn mà không được cô có chút khổ sở, khó khăn mở miệng:"Anh...động...đi...a."
Hơi nhếch mày, Tôn Kỳ Dương cười cười:"Động gì a?"
Cô cau mày lui ra, bĩu môi muốn đứng dậy:"Không động. Tôi đi, không cần anh..." Chưa bước được vài bước liền bị Tôn Kỳ Dương kéo lại xoay người đặt cô lên chân hắn. Thay đổi tư thế, đặt dương v*t giữa hai chân cô, hắn ôm eo cô nhấn xuống, tiểu huyệt cứ thế ưng thuận chấp nhận dương v*t đi vào, gắt gao ngậm chặt.
Thân thể bị kích thích quá độ run lên ngã vào lồng ngực Tôn Kỳ Dương, cô vất vả hít thở tham lam lấp đầy không khí vào lồng ngực. Nhìn gương mặt cô ửng hồng, thân thể nhiễm tầng đỏ nhạt Tôn Kỳ Dương bật cười nhéo mũi cô, giọng trầm trầm có chút khàn vui đùa hỏi:"Sao hả?"
"Không sao cả." Cô bực dọc nhắm nghiền mắt không nhìn tới hắn.
"Vậy à? Thế này......thì sao?" Hắn nhấc thắt lưng cô rồi lại thả mạnh, lực dồn ép với tư thế này làm Nguyệt Thần càng thêm mê người, cô khẽ rên:"Ân..a...ân..anh dám..." trêu tôi, hai từ trêu tôi không có cơ hội thoát ra ngoài đã bị thế tiến mãnh liệt cô của hắn nuốt mất.
"Thật sâu...sâu...quá rồi.." Ôm vai Tôn Kỳ Dương, cô nhẹ nức nở rấm rứt khóc. Bầu ngực no tròn theo tác động tưng lên, bên môi treo ý cười hắn cúi đầu liếm nháp đỉnh hồng nhạt, không ngoài dự liệu âm thanh cô càng thêm kiều mị, ngọt ngào thư sướng.
"Dừng...dừng..lại..a..a...ân, nhẹ...chút đi...mà..."
Tôn Kỳ Dương giương môi cười, đại khái đã đoán được cô sắp cao trào sau lần làm tình đầu tiên, nhưng hắn nào có thể dễ dàng buông tha cô như vậy.
Tay nhấc người cô đặt lên giường, tay phải nâng một chân cô lên một góc 90°, thắt lưng vừa động lập tức theo mật dịch trơn ướt có sẵn đâm sâu vào góc tử cung.
"A...a...."
Lại dùng sức đâm sâu một cái, Tôn Kỳ Dương tăng nhanh tốc độ ra vào.
"Không...nên...a...a...dừng...lại đi...mà.." Cảm giác xa lạ không ngừng tràn về, đầu óc lân lân tầm mắt cô dần mông lung, khoái cảm như thuỷ triều ập đến, xung quang như lọt vào tầng sương mù mờ mịt, thân thể như đang du đãng trên đám mây mềm mại không ngừng trôi xa:"Aaa...aa...không được..."
Cuối cùng, trước mắt bị bóng tối vùi dập, rơi vào hôn mê. Tôn Kỳ Dương bị tiểu huyệt ấm áp bao chặt nhịn không được thúc sâu hai cái bắn ra.
Nhìn hiện trường hỗn độn, thân thể lấp tầng mồ hôi mờ nhạt, hắn khẽ cười lau trán cho cô, trân trọng hôn lên môi bế cô vào phòng tắm.
Nguyệt Thần nằm trên giường, thân thể noãn nà chi chít vết hôn ngân, xanh xanh đỏ đỏ. Tôn Kỳ Dương chống tay thở dài.
Biết đây là lần đầu tiên của cô ngoài kinh ngạc chính là thoả mãn, hắn, là người đàn ông đầu tiên của cô.
Nghĩ tới đây mắt lại lấp lánh ý cười mãn nguyện. Sau khi cô cao trào ngất đi, hắn rất muốn buông tha cho cô, nhưng trong phòng tắm lại nhịn không được muốn cô. Thế nên, cô hôn mê tới bây giờ.
Chẳng qua chiếm được cô, mệt mỏi vì bọn Tịnh Khiết quấy rối trong những ngày qua đều biến mất.
Lần đầu tiên hắn gặp cô, ngoài cảm thấy cô mạnh mẽ chính là kiên cường, lại trọng tình trọng nghĩa. Càng về sau, hắn càng lưu luyến cô gái này.
Nhưng làm hắn phát điên lên, chính là cô rất dễ gần gũi một người nhưng sau đó lại xây bức tường ngăn chặn tạo khoảng cách. Hắn không muốn cô đối với hắn như vậy, cho nên hắn liền mạnh mẽ bắt ép cô.
Sau đó cô cư nhiên lại bỏ trốn khỏi hắn, hắn biết chuyện đó không đủ làm tổn thương cô nhưng lại quá dư thừa để khiến cô quay đầu trả đũa hắn. Có như vậy, hắn mới yên tâm theo sát cô.
Chỉ cần cô cho hắn một vị trí là đủ rồi.Có vị trí mới khiến cô không dễ dàng xua đuổi hắn. Nhưng sự kiện kia phát sinh làm hắn nhận ra, như thế là chưa đủ. Một người tự dưng nhảy ra cướp cô đi mất, làm người đàn ông thân thiết bên cô sớm chiều khiến hắn mất mát suýt phát điên.
Mọi việc đã qua. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ ôm chặt cô dễ dàng đi vào giấc ngủ.
.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, Nguyệt Thần từ trong cơn đau nhức tỉnh lại. Thân thể lạnh bạc được bao bọc bởi lồng ngực ấm áp trước mặt, cô cứng người nhớ lại chuyện mới xảy ra.
Mặt soạt đỏ bừng, cô ôm đầu rên rỉ:"Đó là âm thanh gì chứ!" Người cuồng loạn phóng đãng rên, tuyệt không phải là cô! Tuyệt không phải!
"Haha~" Lồng ngực trước mặt run run, cô ngẩng đầu nhìn Tôn Kỳ Dương, mặt tái đi. Hắn gục đầu lên vai cô cắn cắn dái tai cô, bật cười:"Sao? Không thoải mái à?"
Toàn thân cô run lên, nước mắt suýt rơi xuống, miệng mắng:"Cầm thú.." Nơi đó đau như vậy, chắc chắn xưng lên rồi.
Tôn Kỳ Dương nở nụ cười, híp mắt vui vẻ lau mắt cô:"Hôm qua khóc chưa đủ sao? Hơn nữa...." Hắn cúi đầu thỏ thẻ bên tai cô:"....anh không cầm thú, sao có thể làm loại chuyện kia."
"Đúng vậy. Nếu anh không phải cầm thú sao có thể lợi dụng lúc người khó khăn chứ....Này, tay anh để đâu vậy!!!!?"
Mặt hắn tỉnh bơ đáp:"Bôi thuốc." Tay lại tiếp tục làm chuyện cầm thú.
Khoé môi Nguyệt Thần co rúm, nghiêng đầu sang một bên mặc kệ Tôn Kỳ Dương, chỉ là đôi tai đỏ như có thể nhỏ ra máu đã bán đứng tâm tình cô.
Bị Tôn Kỳ Dương sờ soạng một hồi, tiểu huyệt không an phận róc rách nhỏ giọt. Tôn Kỳ Dương vỗ đầu cô:"Hôm qua, tiểu huyệt đáng yêu ngậm anh đến xưng đỏ, hiện tại không nên làm, em không cần gấp gáp. Anh sẽ ân cần chăm sóc nó..."
"Câm miệng!!!" Quá mất mặt! Thân thể này quá quá dâm đãng, cư nhiên nghe hắn nói càng chảy ra nhiều hơn. Nguyệt Thần xoa trán bất đắc dĩ:"Kỳ Dương, anh ra ngoài đi."
"Sao được a? Tiểu huyệt không phải rất cần anh chăm sóc sao?" Nói xong, Tôn Kỳ Dương liền cúi ghìm chặt hai chân cô, đầu lưỡi ấm nóng xoáy sâu tận tay liếm sạch mật dịch, thi thoảng còn đưa vào trong huyệt động đâm nhẹ, xoa dịu bên trong.
"Dừng lại!!!" Sự tiếc thương toát ra từ trong lòng Tôn Kỳ Dương lại bị Nguyệt Thần cho rằng hắn đang khiêu khích cô, cô toan ngồi dậy đẩy hắn ra chạy vào phòng tắm.
Tôn Kỳ Dương buồn cười lắc đầu khẽ liếm môi, đi ra ngoài.
Gặp thuộc hạ đang đứng trực chờ như thường, bên cạnh là Thân Mã Ni một thân chật vật rối loạn ngồi dưới đất, hắn hạ mắt nhìn:"Thân Mã Ni, thực cảm ơn cô đã đưa Thần đến bên tôi." Bất kể lần đầu tiên hay lần này, cô ta đều gián tiếp giúp hắn. Chỉ tiếc:"Giao cho cô ấy tự phân xử." Dù với bất kì lý do gì cũng không chối biện được sự thật cô ta phản bội Nguyệt Thần.
Chuyện riêng của cô, hắn không tiện xen vào.
Tôn Kỳ Dương vừa nhấc chân đi tới phòng bếp không bao lâu, Nguyệt Thần đã bước ra. Cô khuỵu chân xuống ngang mặt nói với Thân Mã Ni:"Gặp khó khăn, cậu có thể tìm tôi giúp đỡ. Chỉ tiếc, cậu lại lựa chọn con đường phản bội tình bạn đôi ta. Từ một giây kia, cậu chỉ là kẻ từng là bạn thôi."
Cho nên...về sau Thân Mã Ni thế nào, đều không liên quan tới cô.
Nguyệt Thần đứng dậy khẽ nhếch môi bật cười châm chọc tình bạn mỏng manh cùng bóng dáng tựa như chê cười đâm vào tim Thân Mã Ni...thật sâu làm cô ta tuyệt vọng.
.
Tôn Kỳ Dương vừa xoay người thấy Nguyệt Thần hoàn hoàn chỉnh chỉnh ngồi trên ghế nhìn hắn, giật mình suýt đánh rơi cả khay đựng thức ăn.
Đặt tô cháo yến nhĩ xuống, cầm nâng lên trước miệng cô, Nguyệt Thần nghiêng đầu nhíu mi:"Làm gì?"
"Đút em." Hắn tỉnh bơ, cô càng thản nhiên há mồm ăn. Đa phần, tâm trạng cô không tốt lười ăn, nên khi Tôn Kỳ Dương hầu hạ tận miệng, cô liền tự nhiên để hắn phục vụ.
Lau khoé miệng dính sữa cho cô, hắn nhàn nhạt hỏi:"Buồn sao?"
Nguyệt Thần lắc đầu nói:"Có chút thất vọng."Có một chuyện mà Thân Mã Ni không biết, đó chính là giây phút kia, cô đánh cược, cược cô ấy sẽ không phản bội cô, kết quả...haha, cô thua thảm hại!
Trong tác phẩm của cô, Thân Mã Ni vốn hạnh phúc, thế nhưng khi bị xáo trộn, mọi thứ đều đã thay đổi.
Người bạn duy nhất, đã mất. Cô ngã đầu lên bàn chăm chú nhìn Tôn Kỳ Dương thu dọn bàn ăn, ít ra có người quan tâm (lợi dụng) cô lúc cô gặp nạn, đã kịp thời cứu vớt (ăn =.=) cô.
"Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, anh sẽ không nhịn được ăn em a."
Vô sỉ!
Liếc hắn một cái, cô cúi đầu nhìn dãy số lạ hiện trên màn hình. Nhấn phím gọi, cuộc hội thoại mở ra.
"Tiểu Nguyệt?"
Hơi nhíu mày, cô không xác định hỏi:"La Hoàng Tu?"
"Ừ, em đang ở đâu vậy?" Có lẽ do bên kia quá ồn nên thanh âm La Hoàng Tu hơi lớn thu hút ánh mắt sắc bén như sói hoang bắn qua.
Cô có chút dở khóc dở cười:"Sao vậy?"
"Um....anh đang ở sân bay." La Hoàng Tu ngập ngùng nói làm cô có một dự cảm----"Khả Ân về rồi."
Sau đó, là một hồi im lặng. Nguyệt Thần đứng dậy vứt điện thoại chạy vụt ra ngoài.
Tôn Kỳ Dương nhìn bóng lưng cô, lòng trầm xuống. Hắn, vẫn thua sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.