Nhật Ký Theo Đuổi Chiến Thần Tướng Công

Chương 53: Quỷ Lệnh





Sau một hồi hỏi han, Ỷ Lan liền cũng vỡ lẽ nhận ra quả như suy đoán của nàng, Mặc Vũ là kẻ đã gây ra cuộc nhiễu loạn dưới Ma Vực.
Thiên Giới và Quỷ Giới làm việc cũng thật nhanh, chả mấy chốc đã tra ra danh tính, cả tứ hải đều đang bàn tán truyền tai nhau về đợt biến động lần này.
Đến váng chiều, Ỷ Lan liền quyết định rời khỏi phủ.
Đây là lúc Ỷ Chính Viễm bận rộn nhất, vừa từ Thiên điện về, ông liền đóng cửa ở trong thư phòng...!dẫu sao là quan văn, nên thường ngày ông đều ngập trong sổ sách.
Để tránh mặt ông thì giờ này là hợp lí nhất.
Nàng dễ dàng bước tới cửa lớn mà không chạm mặt bất kì nha hoàn nào của phủ, nhìn hai tên gác cổng, Ỷ Lan lại liền nhớ tới vẻ hấp tấp, bồng bột của mình năm nào.
Nàng thở dài một tiếng, ánh mắt sắc bén, nhẹ nhàng đi từng bước, cầm sẵn hai đầu mũi kim có tẩm gây mê.
Rón rén từng bước, cẩn thận như thế mà hai kẻ nọ vẫn nhận ra nàng, cả hai ngoảnh đầu, rồi đột nhiên cúi gập người khuất phục.
Ỷ Lan nhìn mà ngớ người một lúc, rồi che miệng, bật cười khanh khách:
“Haha, là mẫu thân ư!? Người hành động nhanh thật đấy.”
Ra vậy mà cả cái Ỷ Gia rộng lớn này, nàng cứ đường hoàng đi đường lớn ra khỏi phủ mà không gặp ai kì đà cản mũi.
Nhưng tránh được loạn trong không né được giặc ngoài...!Ỷ Lan còn chưa rời phủ quá năm bước chân liền bắt gặp “biểu ca yêu quý” của nàng.

Cố Trầm như mọc rễ, mọc mắt ở phủ nàng vậy, chuyện gì cũng biết cứ hễ lúc nào nàng muốn tẩu thoát là hắn lại xuất hiện.
A, vừa hay, nàng cũng muốn hỏi thăm bạn chí cốt, hảo bằng hữu mà hắn giới thiệu cho nàng.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt phờ phạc của Cố Trầm Ỷ Lan lại thôi không hỏi.
Sắc mặt khó coi thế này, tin tức cũng nhạy bén, hẳn đã mất ăn mất ngủ vì bất ngờ đây mà.
Mặc Vũ thất bại trong việc dùng Cấm Thuật, hẳn là cũng chẳng còn xác mà đem về, Cố Trầm cũng hay thật, quen được cả kẻ có gan khởi động tà thuật...!đã vậy còn đẩy hổ vào nhà nàng...!
Mặc Vũ tuy chết không thấy xác, nhưng ắt hẳn y phục và đồ đạc vẫn còn sót lại dưới đó, nên Thiên Giới mới dễ dàng điều tra như vậy.
Cố Trầm bơ phờ, thẫn thờ đi qua Ỷ Lan, hắn là muốn tới gặp phụ thân nàng đúng chứ, vậy là nàng liền dụng ý nhắc nhở hắn:
“Cố Trầm huynh, ta hy vọng chuyện này, tốt nhất huynh không có dính dáng cũng đừng nhúng tay vào cuộc sống của ta.”
“...”- Hắn dừng bước chân lại, lặng thinh không đáp nàng.
Đây là lần đầu tiên, biểu muội của hắn gọi trực tiếp úy danh của hắn, cũng là lần đầu xưng “ta- huynh” một cách đầy xa lạ.
Nói rồi, Ỷ Lan liền cất bước một mạch đi tới Cửu Trùng Thiên, tất nhiên là nàng có ý muốn thăm Thiền Huy đầu tiên, trước khi điều tra rõ mọi chuyện...!tránh để có kẻ thích giá họa, hàm oan cho người khác như năm nào.
Vừa hay Bạch Uyển đi qua, mặt nàng hồng hào, phấn khởi, thấy Ỷ Lan thì liền mừng rỡ:
“Thập Tứ! Tỷ tới sao?”
Đang ở Cửu Trùng Thiên, lại ngay cửa Trường Thiên Điện, lễ nghi chắc chắn không thể thiếu, Ỷ Lan cúi người:
“Diện kiến Yên Vương Phi nương nương.”
Bạch Uyển liền giật hoảng, nàng vội đỡ Ỷ Lan:
“Ôi chao khách sáo quá, tỷ cứ coi lính canh của Trường Thiên Điện tàng hình cũng được, họ không trọng lễ tiết vậy đâu.”
“...”- Vì sao ư, vì vương phi của họ năm nào theo đuổi Yên Vương còn to gan hơn nhiều, lễ tiết gần như là phù du.
Họ quá quen rồi.
Bạch Uyển cười tươi:
“Cũng không cần gọi ta là Yên Vương Phi xa cách như vậy, ta không phải người trọng lễ tiết và danh phận, cứ gọi ta Bạch Uyển là được.”
Ỷ Lan cười tươi rói, họ bất giác trở nên thân thiết rất nhiều:
“Vâng, ta cũng đã rút khỏi Thuỷ Kính Các từ lâu, tỷ cũng không cần gọi ta là Tiểu Thập Tứ nữa, Tiểu Lan hay Ỷ Lan, đều được.”
“Vậy Tiểu Lan, muội tới cũng không hẳn chỉ làm khách thôi nhỉ?”
Ỷ Lan bị nhìn thấu liền ngập ngừng:
“Thần...!Muội muốn tới thăm Thiền Huy, chàng ở phủ của tỷ, đúng chứ?”
“Theo ta.”
Bạch Uyển cười tươi, nàng thấy dáng vẻ gượng gạo cố gắng thay đổi ngôi xưng của Ỷ Lan rất thú vị, rất đáng yêu.
Nắm lấy tay Ỷ Lan, nàng bước những bước sải chân lớn, như thể đứa trẻ được quà, mà cũng vô cùng hoan nghênh khách quý.

Nhưng đi tới cửa hậu viện, Ỷ Lan lại đứng khựng lại, nàng lúng túng:
“Ta, đột nhiên không có ý định vào đó, chỉ muốn hỏi tỷ rằng, chàng ổn chứ?”
Bạch Uyển cười nhẹ:
“Hắn ổn, có Mộc Bạch túc trực bên rồi, muội thực sự không định vào thăm hắn sao? Cất công lên tận đây.”
Ỷ Lan lắc đầu:
“Muội lo muội sẽ không nỡ rời xa chàng mất.
Và cũng chỉ là cái cớ thôi, muội có chuyện quan trọng hơn muốn hỏi...”
Hơn nữa nếu nàng gặp hắn, nhìn thấy hắn, nàng liền nóng lòng muốn kề bên chăm sóc hắn để biểu lộ tư tình, gặp hắn rồi nàng cũng liền không còn tâm trạng đâu mà tập trung vào việc điều tra nữa, và cả...!bức thư cuối cùng mà cha hắn để lại, nàng phải thực hiện cho bằng xong sự ủy thác này đã.
Ỷ Lan nói tiếp, ánh mắt khẩn khoản:
“Bạch Uyển tỷ biết tư trang của Mặc Vũ còn sót ở đáy vực được để đâu không?”
Bạch Uyển cười, dường như nụ cười là thứ không khắc nào thiếu trên gương mặt của nàng:
“A, ra là chuyện này, mọi việc điều tra danh tính Thiên Giới đều giao cho Minh Ty, muội chỉ có thể tìm nó ở Thập Điện Diêm Vương mà thôi.”
Nếu ở Minh Ty, cũng vừa hay nàng tiện đường muốn điều tra từ sổ sinh tử ở dưới đó, nhưng trước tiên, phải làm cách nào có lệnh bài thông hành đã, mới được phép bước qua Quỷ Môn Quan, Quỷ Giới vốn là nơi không phải muốn đến là được.
Bạch Uyển liền vô cùng hiểu ý, nàng ra ý chờ một lát, rồi chạy qua thư phòng của Yên Vương, lục đục một hồi liền trao cho Ỷ Lan tấm kim bài to, được rèn bằng bạc- “Quỷ Lệnh”, mặt sau còn khắc dấu của Thập Điện Diêm Vương.
Ỷ Lan nhận lấy, nàng ngơ ngác, không ngờ tấm lệnh bài lại nặng đến thế:
“Cái này...”
Bạch Uyển tưởng nàng sinh nghi, bèn chắc nịch nói:
“Đồ thiệt đó, ta lấy của phu quân mà!”
Khóe miệng Ỷ Lan giần giật, còn Bạch Uyển lại vỗ ngực đầy uy tín:
“An tâm, chàng sẽ không trách cứ gì muội đâu, tay ta lấy, tay ta trao, chàng nào dám nặng lời."- Bạch Uyển đột nhiên sắc bén vô cùng, nàng hỏi trúng phóc- " Mà không chỉ mỗi tên phụ tá đâu nhỉ, là chuyện của cả Trần tướng quân nữa đúng không, nên muội mới vội vã như vậy, đó là người từng rất thân thiết với muội mà.”

“Vâng.”
“Vậy thì cứ tự nhiên thôi, là chuyện vì công bình, vì Thiên Giới, nếu Tiểu Lan cần, ta cũng liền có thể cho tỷ mượn nhờ uy danh của phu quân cho dễ dàng.”
Nói rồi, Bạch Uyển liền đưa ra tấm lệnh bài môn khách của Trường Thiên Điện, Ỷ Lan nhìn mà trợn mắt há mồm, nàng bị dọa cho hóa đá.
Thiên hạ đồn Yên Vương Phi là người to gan lớn mật, bá đạo là quá sai rồi, phải là cực kì bá đạo và to gan mới đúng!
Một vương phi thuần khiết, nhiệt tình thế này, bảo sao Yên Vương lại yêu nàng tới mê đắm, tình yêu của họ thậm chí còn khiến bao nữ tử mong ước, sở cầu mà khó được nữa kìa.
Ỷ Lan thở dài, nàng tự cho mình cố chấp to gan, hóa ra vẫn còn chưa là gì với Bạch Uyển.
Nàng từ chối:
“Thôi, tỷ chịu giúp ta là quá đủ rồi, chuyện này quá đỗi phiền hà, ta lại cũng không muốn làm kinh động đến ai.”
Cả hai còn qua lại đôi ba câu nữa, cho tới khi Ỷ Lan ngỏ lời từ biệt rồi gấp gáp đi luôn.
Bạch Uyển nhìn sắc trời hồng cam đầy diễm lệ của Cửu Trùng Thiên, nàng thở dài, đôi mắt ánh lên tia sầu lo, phiền muộn hiếm có:
“Dưới đó có lẽ cũng tối muộn rồi, Mộ Thương chàng đi lâu quá.
Ma Vực, nghe nói cũng đâu còn gì, hồi sinh gì chứ, nực cười quá.
Phượng Ca đã chết rồi, hà cớ phải sầu lo...”
- ---------
Chuyện về Ma Vực, Phượng Ca và Yên Vương, Yên Vương Phi để rõ hơn mọi người có thể qua đọc bộ “Yên Vương Phi Tái Sinh” nhé ạ ( đã hoàn).
Mấy chương sau có lẽ có liên quan nhiều đến bộ trước, nếu được mọi người ủng hộ au nheng, au cũng sẽ viết sao cho dễ hiểu nhất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.