Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 58: Cua đổ thế tử mù (10)




Vị phu nhân kia nở nụ cười đoan trang: “Nhìn tuổi tác của cô nương, không muốn cầu một mối lương
duyên sao?”
“Nghe cha ta nói, một người ngay từ ngày sinh ra, đã định sẵn nhân duyên, dù có cầu hay không cũng không được, nếu là của mình ai cũng không cướp được, không phải của mình, mình cũng không nên giữ.”
Vị phu nhân kia ngẩn người như suy nghĩ gì đó rồi cười nói: “Cô nương thật cởi mở, nếu ai cũng được như cô nương, trên đời chỉ e là bớt đi rất nhiều đôi nam nữ si tình.”
“Ta cũng tùy miệng nói thôi.” Trước đây, mọi người đều chỉ khen cô xinh đẹp, lần đầu tiên có người khen tính tình của cô, hiếm khi Phong Quang e lệ rụt rè: “Phu nhân nghe thôi, đừng xem là thật.”
“Nếu mục đích của cô nương không phải là cầu thẩn bái Phật, vậy sao lại đến Linh Cảm Tự?”
“Vì để yên lòng phụ thân, thật ra, ta thắp nhang cũng không phải không có tâm nguyện, nếu như thần Phật thực sự có thể phù hộ cho người nhà ta hạnh phúc bình an thì tốt rồi.”
“Chẳng phải cô nương nói rồi sao? Tâm thành ắt linh, Phật Tổ sẽ phù hộ người thân của cô nương.”
Tuy Phong Quang che mặt, nhưng đôi mày lá liễu cũng đủ thu hút người khác, cô cười nói: “Đa tạ lời chúc phúc của phu nhân.”
Vân Nhi nhắc nhở: “Tiểu thư, trụ trì đang đợi chúng ta.”
“Đúng rồi, ta với phu nhân có duyên gặp gỡ, vừa gặp mà như đã thân quen, ta quên là có hẹn với đại sư trụ trì. Phu nhân, ta xin cáo từ.”
“Đi đi, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
“Phu nhân, cáo từ.” Phong Quang gật đầu, dẫn theo Vân Nhi đi vào trong nội điện.
Ma ma bên cạnh vị phu nhân kia nói: “Đại sư trụ trì ở đây hiếm khi gặp khách. Phu nhân, xem ra thân phận của cô nương này không tầm thường.”
“Cô nương này rất thú vị, lý luận mà nàng nói về cầu thần bái Phật, y như con trai nhà ta.”
“Mẫu thân lại nói xấu con rồi.” Nam tử tuấn tú bước vào đại điện, liền thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô nương, đến nỗi họ quên cả thắp nhang. Hắn như không nhìn thấy, đi thẳng đến bên mẫu thân mình.
Quách ma ma cười nói: “Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện ngay, phu nhân mới nhắc Thế tử, Thế tử liền xuất hiện”
Người đến không ai khác, chính là thế tử Tiểu Vương phủ - Tề Mộ, và phu nhân xinh đẹp này, chính là Tiêu Vương Phi.
Tiểu Vương Phi cười rất dịu dàng: “Mẫu thân vừa gặp một cô nương rất thú vị, dù nàng ta đeo khăn che mặt, mẫu thân cũng biết là một đại mỹ nhân, mà thái độ cầu thần bái Phật của nàng ta, không khác gì con.”
“Sao? Có cơ hội con cũng phải diện kiến cô nương này, vậy mà lại có thể khiến mẫu thân vui như vậy.” Tề Mộ cong đuôi mắt, như đúng là có chút hứng thú.
Tiểu Vương Phi nói: “Không nói chuyện khác nữa, Mộ Nhi, sao con lại đến đây?”
“Con đến đón mẫu thân về.” Hắn giấu đi vẻ bay bướm nho nhã bình thường, trước mặt mẫu thân mình hắn lại trở thành một đứa con trai ngoan.
“Con biết mẫu thân ở Linh Cảm Tự mới cảm thấy tâm hồn bình yên.”
“Mẫu thân yên tâm, con đã sắp xếp lo toan tất cả ở Tiểu Vương phủ, con cũng cho người xây Phật Đường ở trong phủ. Mẫu thân thích lễ Phật, sau này trong phủ có Phật Đường là được rồi, không cần đường xa tới đây.”
“Mộ Nhi...”
“Mẫu thân.” Tiêu Vương phi vẫn muốn từ chối, nhưng bị Tề Mộ cắt ngang lời của bà, giọng Tề Mộ pha chút đáng thương: “Không còn bao lâu là ngày sinh thần của mẫu thân rồi, con mới trở thành Thế tử không lâu, nếu mẫu thân không dự định mừng sinh thần ở phủ, mẫu thân muốn con mang thêm một tội bất hiếu sao?”
“Đúng đó, phu nhân.” Quách ma ma nói: “Sinh thần của phu nhân là chuyện lớn thứ nhất sau khi thiếu gia đăng ngôi Thế tử, nói sao cũng không nên để người khác có ấn tượng không tốt với Thế tử, phải cho mọi người biết, Thế tử nhà ta, mạnh hơn so với tên đang ở trên núi hoang.”
Tiêu Vương Phi tay nắm Phật chầu, hồi lâu, bà gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, ta không ở Vương phủ cũng không đúng, thế thì làm theo lời Mộ Nhi, hôm nay hồi phủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.