Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 44: Cua đổ hoàng thượng nước địch (21)




Tất cả mọi người trong phủ Thừa tướng đều một mực nghe lời Phong Quang, ngay đến Hạ Triều cũng thế. Cô chỉ nói một câu rất hiếu kỳ với quốc yến, Hạ Triều đã chủ động đề nghị đưa cô tiến cung. Phong Quang muốn đi, vậy Vương Từ càng nên đi cùng.
Quốc yến không phải là cung yên bình thường, đại điện nguy nga lộng lẫy, bày đầy những đồ vật hào hoa xa xỉ. Hoa là hoa mẫu đơn danh giá, rượu là mỹ tửu trăm năm thơm nồng, ngay đến nước cũng được vận chuyển từ núi bằng xa xôi tới. Ngoài việc thị vệ canh phòng nghiêm ngặt, thì cung nữ thái giám hầu hạ cũng đều là trăm người chọn một. Buổi quốc yến này không thể xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.
Phong Quang yên phận ngồi bên cạnh Vương Từ, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu. Mặc dù cũng có các tiểu thư khác, nhưng cũng chỉ có mình có thu hút ánh nhìn của các công tử. Những công tử này sau khi bị phụ thân của
mình cảnh cáo đây là vị hôn thê của Quỷ vương điện hạ bèn lập tức thu lại tâm tư ong bướm của mình, không dám liếc nhiều.
Không lâu sau, thái giám thông báo một tiếng, Tiểu Phấn và sứ giả Quảng Lưu quốc đồng thời bước vào. Vị sứ giả này tuấn mỹ tuyệt trần, khuôn mặt với ngũ quan rõ ràng như điêu khắc, đường nét góc cạnh đẹp đến dị thường,
mắt hoa đào hẹp dài, tràn đầy ôn nhu đa tình, nhưng trong mắt vô tình để lộ sự thờ ơ, khiến người ta sau khi lầm tưởng hắn rất dễ gần ngay lập tức tỉnh ngộ ra. Dung mạo này không hề kém với Quỷ vương điện hạ, khiến các cung nữ vốn không được phép nhìn ngang liếc dọc cũng phải trộm ngắm vài lần.
Vẻ ngoài của hắn không chỗ để chế, phong thái phi phàm, tuyệt đối không phải một sứ giả thông thường. Mọi người nhìn chỗ trên cao có thêm một ghế chủ vị, chợt hiểu ra mọi chuyện.
Quả nhiên, Tiêu Phấn và nam tử đó cùng đi tới vị trí cao nhất, cười lớn nói: “Hôm nay quốc vương Quảng Lưu quốc có thể tới Đại Duy của chúng ta, cùng bàn kế hoạch hòa bình, thực sự là phúc của hai nước. Các vị ái khanh, còn không mau bái kiến quốc vương Quảng Lưu quốc!”
Mọi người đồng loạt đứng dậy: “Bái kiển quốc vương Quảng Lưu quốc!”
Hắn mỉm cười khiến khung cảnh sáng bừng: “Hôm nay quá nhân là khách, chư vị không cần đa lễ.”
Vốn tưởng rằng chỉ là sứ giả thông thường, không ngờ Độc Cô Kỵ - quốc vương Quảng Lưu quốc tự mình đại giá quang lâm. Độc Cô Kỵ là vị hoàng đế trẻ tuổi, có tài trị quốc và chiến lược chinh chiến không thua kém bất kỳ nam tử nào. Hắn như một nhân vật thần thoại trong lòng các chàng trai trẻ thời này. Hắn và Tiểu Nhược trở thành mục tiêu theo đuổi của nam nhân hai nước, có ảnh hưởng vô cùng to lớn. Phong Quang trộm nhìn Hạ Khởi Mộng đang ngồi cạnh Tiêu Nhược. Mặc dù Hạ Khởi Mộng đeo mặt nạ, nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được nàng ta đang kinh ngạc. Nói là kinh ngạc thì cũng hơi vô lý vì dù sao nàng ta cũng là nữ tử dù núi Thái Sơn có sụp trước mắt, mặt nàng ta cũng không biến sắc.
Lúc mọi người đều đã ngồi xuống, Phong Quang lập tức cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình chằm chằm. Cô vô thức ngước mắt lên tìm kiếm ánh nhìn ấy, nhưng khi nhìn về phía Độc Cô Kỵ kia cô đã như mất hồn đụng phải cốc rượu trên bàn, may mà Vương Từ ngồi bên kịp thời phản ứng, lấy khăn lau sạch nước vương ra, nếu không cố lại phải chạy ra ngoài của cung thay một bộ y phục khác.
Vương Từ nhỏ giọng hỏi: “Phong Quang, con sao thế?”
“Không... không sao ạ...” Phong Quang vội vàng cúi đầu, nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực ra đầu ngón tay đang nắm chặt lấy đại gấm trên y phục.
Đây là động tác chỉ xuất hiện lúc cô bối rối.
Độc Cô Kỵ nhìn rất rõ, hắn chậm rãi cong khóe môi, nụ cười như có như không rất trêu chọc lòng người. Lúc một bên mặt hắn bị hủy dung, nụ cười của hắn đã đủ khiến người ta mê đắm, bây giờ khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, càng khiến người ta mê mẩn đến thần hồn điên đảo, quên mất bản thân là ai.
Hạ Khởi Mộng không hiểu, chẳng phải hắn vì cứu mình mà bị hủy dung sao? Tại sao hiện tại lại không thấy vết sẹo nào cả?
Bàn tay dưới gầm bàn của Tiểu Nhược nắm chặt lấy tay nàng ta, nàng ta hoang mang nhìn hắn, hắn nhẹ giọng bảo: “Ta từng nói, hắn giỏi nhất chính là lừa dối ngụy trang.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.