Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 127: Cua anh chàng hacker (15)




Hạ Thiên đăng nhập vào game trước, sau khi đến Khu rừng Sương Độc, cô ấy thoát khỏi game rồi thông báo cho Phong Quang biết ở đó không có ai.
Phong Quang xoa đầu Hạ Thiên: “Làm tốt lắm.”
Sau đó, cô ấy vào một buồng game khác, cùng Hạ Thiên đăng nhập vào game, sau ba ngày mới nhìn thấy phong cảnh trong trò chơi, Phong Quang hít sâu một hơi, cảm thấy tinh thần sảng khoái, mặc dù bây giờ cô vẫn đang ở trạng thái “đo đất.”
Bởi vì thời gian công hiệu của Đoạn Mạch Đan vẫn chưa hết.
“Phong Quang...”
Hạ Thiên ngồi xổm bên người cô với nét mặt ôn hòa, sau đó thốt lên bằng vẻ không tin nổi: “Chị mà cũng bị người ta cho uống Đoạn Mạch Đan á?”
Một đại tiểu thư chuyên dùng tiền để tung hoành ngang ngược lại có ngày trở thành xác chết nằm im thế này!!! Phong Quang thầm khinh bỉ trong lòng: “Em la lối thế làm gì?”
“Không phải, Phong Quang, ai dám cả gan cho chị ăn Đoạn Mạch Đan vậy? Nói cho em biết, em chắc chắn sẽ thành tâm quỳ bái...
không không không, em chắc chắn sẽ giúp chị báo thù rửa hận!”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hạ Thiên đã nhanh chóng đổi câu sùng bái bị buột mồm thành một câu sục sôi căm phẫn, nhưng cô ấy đã hiểu tại sao Phong Quang lại bảo mình đến Khu rừng Sương Độc thăm dò trước, vì Phong Quang không chỉ bị hạ Đoạn Mạch Đan, cơ thể cô còn bị theo dõi chằm chằm.
Phong Quang không muốn nhắc lại chuyện ức chế ấy, cô hung dữ gõ một hàng chữ: “Chị còn gần nửa tiếng nữa mới xong, em đứng ở đây bảo vệ chị.”
Cô muốn đề phòng Nhậm Ngã Hành đột nhiên xuất hiện cho cô ăn thêm một mớ Đoạn Mạch Đan.
“Này, chị, nói cho em biết đi mà, là ai làm chị nằm đo đất vậy?”
Phong Quang không thèm để ý đến cô ấy.
Dù Hạ Thiên hỏi liên tục, nhưng Phong Quang như đang nằm ngủ, không trả lời bất cứ câu hỏi nào.
Hạ Thiên bó tay, đành phải bảo vệ “thi thể”
của Phong Quang, chờ đến khi cô hồi sinh.
May mà hơn một tiếng đồng hồ này không có ai xuất hiện, thời gian đến, Phong Quang chọn quay về thành hồi sinh.
Hạ Thiên không đi theo cô, cô ấy truyền âm từ vạn dặm đến: “Chị, bạn của em tìm em có chút chuyện, em rời khỏi đội trước để tìm cậu ấy đây.”
Phong Quang còn chưa kịp hỏi là bạn nào, tìm em có chuyện gì, Hạ Thiên đã rời khỏi đội ngũ không biết đi đâu.
Hạ Thiên không phải là một nữ hiệp độc hành như cô, cô ấy có nhóm bạn bè của riêng mình.
Trong lòng Phong Quang cảm thấy hơi cô độc, cô bĩu môi, bạn bè nhiều hay ho chỗ nào chứ, một mình tự do tự tại vẫn hơn.
Địa điểm hồi sinh chính là một thị trấn ở gần đấy, Phong Quang tìm một cửa hàng tạp hóa sửa lại trang bị, cô đến cổng thị trấn để chuẩn bị đến thành chính, nhưng màn tranh chấp trước mắt đã hấp dẫn cô.
Một cô gái bị thương nặng đang nằm dưới đất, một nam một nữ đứng xung quanh cô ta.
Thoạt nhìn người đang nằm là người bị vây đánh, không, không chỉ đơn giản là vây đánh, cô ta còn bị chặn đánh ở địa điểm hồi sinh, nói cách khác chỉ cần cô ta hồi sinh thì sẽ bị người xung quanh đánh chết lần nữa.
Chuyện này không hiếm gặp, không phải ai cũng dùng Đoạn Mạch Đan để đối phó với kẻ thù, dùng cách chặn đánh ở điểm hồi sinh này càng làm người ta cảm thấy ghê tởm.
“Thế nào? Không phải mày cướp sủng vật của tao vui vẻ lắm sao? Bây giờ có bản lĩnh thì đứng dậy cướp tiếp với tao đi.”
Cô gái mặc quần áo lụa màu trắng có vẻ vô cùng tức giận, cô ta vốn xinh đẹp, hiện giờ đứng bên cạnh một chàng trai lại càng thêm nhỏ nhắn đáng yêu.
Chàng trai cũng mặc quần áo màu trắng, eo dắt con dao, nghiêm nghị nói: “Được rồi, Tiểu Mộng, em đừng tức giận nữa, tức giận làm hại đến mình thì sao? Chúng ta giết cô ta nhiều lần đến vậy, em còn chưa trút hết giận ư?”
Cô gái khăng khăng đáp: “Không hết, không hết! Em muốn chính mồm cô ta nói xin lỗi.”
“Được được được.”
Chàng trai giống như người giảng hòa nói với thi thể đang nằm trên đất: “Này, chỉ cần cô nói xin lỗi, chúng tôi sẽ để cô đi, thế nào?”
Người nằm trên đất rất yên tĩnh, cô ta không có bất cứ phản ứng nào, làm người ta cảm thấy cô ta kiên cường, cũng cảm thấy cô ta thật lẻ loi cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.