Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 125: Cua anh chàng hacker (13)




Nhậm Ngã Hành không trả lời câu hỏi hai người có thù oán gì của Phong Trần Nhất Thương.
Hắn quỳ xuống trước mặt Phong Quang, nhờ góc độ, cuối cùng Phong Quang cũng nhìn thấy đôi mắt ẩn dưới vành mũ của hắn.
Đôi mắt màu đen huyền bí như màn đêm giống hệt Phong Quang tưởng tượng, nhưng trong màn đêm của hắn không có ánh sao cũng không có vầng trăng, bị hắn nhìn chằm chằm, sống lưng cô chợt buốt lạnh, cảm thấy vô cùng không ổn.
Quả nhiên, dự cảm của cô rất chuẩn.
Nhậm Ngã Hành hỏi Phong Trần Nhất Thương: “Có bút Tú Thần không?”
“Có, sao thế?”
Phong Trần Nhất Thương lấy một cái bút trong túi ra đưa cho hắn.
“Cậu nói xem, nếu tôi vẽ một con rùa lên mặt cô ta thì thế nào nhỉ?”
Phong Quang vội nói, “Nhậm Ngã Hành, anh dám!”
“Cô thấy tôi có dám không?”
Bút Tú Thần không phải là loại bút bình thường, nó xuất hiện trong hoạt động mùng một tháng sáu của game, chỉ cần dùng nó vẽ lên người chơi, nét vẽ có thể giữ được ba ngày, làm thế nào cũng không xóa đi được.
Phong Trần Nhất Thương không nhịn được lên tiếng: “Làm trò này với một cô gái thì quá đáng quá.”
Dù sao với con gái thì gương mặt rất quan trọng, kể cả trong game cũng vậy.
Nhậm Ngã Hành nhìn Phong Trần Nhất Thương, “Cậu thương hoa tiếc ngọc à?”
Phong Trần Nhất Thương gật đầu, Phong Quang nhìn hắn, dường như nhìn thấy hi vọng.
“Vẽ linh tinh lên mặt một cô gái là một chuyện rất quá đáng.”
Phong Trần Nhất Thương nói nghiêm túc, có điều sự nghiêm túc đó nhanh chóng bay biến, “Nhưng tôi chưa từng làm chuyện này, hình như rất kích thích, cho tôi vẽ với.”
Hắn lại lấy một cây bút Tú Thần trong túi ra, ngồi xổm bên cạnh Phong Quang, lần đầu tiên Phong Quang cảm thấy muốn phát điên.
Không thể logout! Không thể logout! Logout là thừa nhận mình đang sợ! Đây không phải là phong cách của cô.
Đầu bút của Nhậm Ngã Hành vừa mới chạm vào gương mặt cô, hệ thống thông báo: Kẻ thù của bạn Vãn Dương đã logout.
Phong Trần Nhất Thương giơ bút ra, người trước mặt bỗng nhiên biến mất, hắn bất ngờ nổi giận: “Cô ta logout rồi à! Tôi còn chưa vẽ gì mà! Không phải đã nói sẽ không logout sao?”
Nhậm Ngã Hành cười nhẹ một tiếng.
Phong Trần Nhất Thương vội vàng nhìn trước ngó sau, nhưng chỉ thấy gương mặt uể oải biếng nhác, tiếng cười vừa ban nãy mới nghe thấy hình như chỉ là ảo giác.
Anh ta đã nói mà, tên này sao có thể cười vui vẻ thế được, hắn vốn chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì.
Nhậm Ngã Hành không thèm để ý đến sắc mặt từ ngạc nhiên chuyển sang quả nhiên của Phong Trần Nhất Thương, hắn vứt bút lại cho anh ta, tiêu sái xoay người đi.
Phong Trần Nhất Thương vội vàng gọi: “Lát nữa có hoạt động bang hội, cậu có tới không?”
“Không có hứng thú.”
Giọng nói lười biếng của hắn biến mất, hắn đã bước vào hố không gian không biết đi tới chỗ nào.
Đây mới là Nhậm Ngã Hành mà Phong Trần Nhất Thương quen biết, lù đù uể oải, lạnh nhạt vô tình, hoàn toàn không có hứng thú với bất cứ thứ gì, còn lúc nãy hắn cãi nhau với nữ thần Vãn Dương, chỉ có thể giải thích rằng đầu óc hắn bị chập.
Mặc dù khả năng đầu óc hắn bị chập còn khó hơn cả chuyện mặt trăng đụng vào trái đất.
...
“Nhậm, Ngã, Hành!”
Ra khỏi buồng game, Phong Quang gằn từng chữ một, cô gọi hệ thống chủ trong đầu: “Tại sao tôi phải đi con đường oan gia hoan hỉ* với hắn? Bây giờ oan thì có, nhưng hỉ thì không thấy đâu!”
(*) Oan gia hoan hỉ: Chỉ những cặp đôi bình thường hay cãi nhau, đến cuối cùng lại phát hiện mình yêu đối phương.
“Khổ trước sướng sau.”
Hệ thống lạnh lùng nói xong thì bổ sung thêm một câu: “Đây là kịch bản.”
Phong Quang khựng lại: “Mi là hệ thống chủ sao? Hôm nay mi lạ nhỉ?”
“…”
“Này, hệ thống chủ, mi còn ở đó không?”
“Cơ quan phục vụ đang ưu hóa thăng cấp, ba giây sau sẽ tạm ngừng hoạt động, mong kí chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.”
“Này này này! Mi đừng đột nhiên tạm dừng thế chứ!”
Phong Quang nổi điên, “Hệ thống chủ… hệ thống chủ? Đệch, mi ngừng hoạt động luôn thật đấy à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.