Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 1: Của đổ anh chàng đeo kính cấm dục (1)




“Thu Niệm Niệm, tôi nói rồi, tôi chắc chắn sẽ tìm thấy cô.”
Trong con ngõ tối đen, người đàn ông tuấn tủ quyến rũ nhẹ nhàng thốt ra một câu như thần chú của ma quỷ, khiến người ta hoảng hốt. Anh ta chống một tay lên vách tường, khuỷu tay còn lại nhốt chặt cô gái vào trong lòng mình. Gương mặt cô gái kia đỏ ửng trông càng thêm phần đáng yêu. Vì khoảng cách giữa hai người quá gần, chỉ cần người đàn ông khẽ cúi đầu là có thể hôn lên môi cô gái.
Tuy động tác ám muội khiến người ta đỏ mặt nhưng cô gái vẫn tỏ vẻ hung dữ, mạnh miệng nói: “Tống Mạch, tiền tôi đã đưa cho anh rồi, giữa hai chúng ta chắc hẳn đã không còn liên quan gì tới nhau nữa, tại sao anh nhất quyết không để tôi đi!”
“Ồ!” Khóe miệng người đàn ông cong lên: “Dùng một nghìn tệ để mua một đêm của tôi? Thu Niệm Niệm, cô nghĩ giá của tôi quá bèo rồi.”
Nhớ lại tối hôm đó, gương mặt Thu Niệm Niệm thoắt cái nóng bừng, nói chung, đều là lỗi của ngày hôm ấy.
Cái ngày Thu Niệm Niệm tròn mười tám tuổi, nghe lời bạn bè xúi giục, để chúc mừng cổ trưởng thành, lần đầu tiên cổ đến quán bar. Chính trong lần đầu tiên ấy cô đã gây ra chuyện lớn. Cô không thể uống rượu, hễ uống vào là buồn nôn, cho nên khi lảo đảo ra khỏi nhà vệ sinh, vì trong người có men rượu nên không biết cô làm thế nào mà vào được gian phòng ấy, còn... ngủ cùng với người đàn ông kia...
Đương nhiên, xưa nay cô ta vốn là người rất có tinh thần trách nhiệm, vì bồi thường, cô còn để toàn bộ tiền trên người lại. Đến khi về nhà xem tin tức thấy tổng giám đốc công ty “Trát Nam” trên tivi, cô thật muốn chết đi cho rồi. Cứ tưởng đại gia sẽ không nhớ tới dân thường nhỏ bé như mình, tuyệt nhiên không ngờ tổng giám đốc đại nhân còn đặc biệt sai người điều tra về chỗ ở và trường học của cô.
Thật đáng ghét!
Thu Niệm Niệm nhìn Tống Mạch trừng trừng: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Ngủ với anh là lỗi của tôi, nhưng tôi cũng bị thiệt, được chưa?”
“Cô bị thiệt?”
“Cái thái độ nghi ngờ của anh là sao đây? Đó là... là lần đầu tiên của tôi đó!”
Tống Mạch cười giễu cợt: “Với cái cơ thể gầy đét này của cô, cũng chỉ thằng nào không tỉnh táo mới có thể tặng cho cô lần đầu tiên!”
“Này!”
“Thu Niệm Niệm, cô có biết bóng ma cổ để lại trong cuộc sống của tôi lớn cỡ nào không? Muốn bồi thường cho tôi...” Ngón tay mảnh khảnh của anh nâng cằm cố lên, dùng giọng điệu ghét bỏ: “Vậy thì cố mà làm nô lệ của tôi đi.”
Thu Niệm Niệm tức giận, đệch mợ! Xã hội chiếm hữu nô lệ đã qua từ lâu lắm rồi biết không hả?
Trong con hẻm, tư thế của hai người họ khiến người khác suy nghĩ xa xôi bởi bầu không khí mập mờ.
Ở đối diện con hẻm là một quán cà phê tràn ngập ánh sáng ấm áp, Phong Quang đặt tách xuống, hơi nhếch khóe môi, thật sự là cuộc đối thoại trong con ngõ kia... mang đậm phong cách ngôn tình tổng giám đốc.
Đúng vậy, cô có thể ngồi đây nhưng vẫn nghe thấy âm thanh mình muốn trong vòng năm mươi cây số, đây không phải là năng lực đặc biệt gì, chỉ là bàn tay vàng hệ thống chủ cấp cho cô, muốn trà trộn vào những thế giới khác nhau, luôn cần phải có một ít bàn tay vàng.
“Cục cưng nhỏ bé của tổng giám đốc”, cái tên đã nói lên nội dung bộ tiểu thuyết, tổng giám đốc bá đạo và nữ chính ngốc nghếch ngây thơ luôn là couple không bao giờ hết hot. Đôi nam nữ đứng trong ngõ nhỏ chính là nam nữ chính của bộ tiểu thuyết này, còn tại sao Phong Quang lại ở đây, thật ra cô cũng không biết, chỉ mới ngủ một giấc dậy, trong đầu đã xuất hiện một hệ thống “cua nam phụ” không biết chui ở đầu ra. Muốn về thế giới của mình, cô phải hoàn thành nhiệm vụ ở các thế giới khác nhau, từ từ tích điểm, đến khi được một trăm điểm cô có thể đổi vé về nhà.
Đây là thế giới thứ bảy Phong Quang tới, cô đã tích được năm mươi sáu điểm. Số điểm đạt được sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mỗi thế giới có thấp có cao, thấp thì ba bốn điểm, cao thì mười mấy điểm. Điểm thưởng của thế giới tổng giám đốc này lên tới tận mười điểm, cô không thể bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.