Nhật Ký Chăn Dắt Ảnh Đế Hồ Ly

Chương 3:




7.
“Em vẫn là đến rồi” Trang Bạch không quay đầu lại noi.
Trong giọng nói tràn đầy vẻ cam chịu.
“Anh, rốt cuộc là ai?”
Tôi len lén tự véo vào chân mình.
Không phải là mơ.
Đêm đó trong thùng xe tôi đã thật sự nhìn thấy.
Không phải lóa mắt.
“Xem ra em thật sự một chút cũng không nhớ ra tôi.” Anh cười khổ nói.
Lắc đầu kèm với tiếng thở dài.
Tấm rèm của khẽ đong đưa.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào trong phòng.
Vừa cô tịch, vừa bi thương.
Tôi không tiếp tục hỏi nữa.
Tuy rằng có chút sợ, nhưng lý trí nói với tôi, hiện tại điều quan trọng nhất trước mắt là giúp anh băng bó vết thương. Tôi bật đèn và mang hộp đồ sơ cứu đến.
Lúc nhìn thấy hình xăm đầu hồ ly nho nhỏ trên vai anh, thân thể tôi vô thức trở nên cứng đờ.
Dường như có một đoạn ký ức mơ hồ đang kêu gào muốn bật ra khỏi tâm trí thôi.
Thoáng qua trong nháy mắt, mơ hồ không thể bắt được.
Cảm giác này, thật là kỳ quái.
“Có cần tôi giúp anh một chút không?” Tôi lắc lắc đâu
“Xin lỗi.”
Băng bó được một nửa, anh đột nhiên lên tiếng.
“Đang tốt đẹp mà sao anh lại nói xin lỗi?”
“Việc hotsearch có thể cho tôi chút thời gian không, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết.”
Anh nghiêng đầu, đôi mắt tím chăm chú nhìn tôi không chớp mắt.
Xinh đẹp đến nghẹt thở.
“Viết thương này của anh, là bị khi đến gặp Liễu Miên Miên à?”
Không phải nói là họ đi hẹn hò sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà anh lại bị thương đến độ này?
“Em làm sao biết được…”
Xem ra anh vẫn chưa đọc được hotsearch ngày hôm nay rồi. Anh dường như không muốn kể cho lắm.
Tôi có chút thất vọng, dán miếng gạc lên vết thương của anh.
Cổ tay liền bị giữ lại.
“Du Du, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu. Tóm lại, Liễu Miên Miên rất nguy hiểm. Lần sau gặp lại cô ta, em nhất định phải đứng xa một chút…”
Lời còn chưa nói xong, anh đã mất đi ý thức.
Cả người đổ về phía trước, ngã vào trong lòng tôi.
“Trang Bạch, anh sao rồi?”
Giây phút tiếp theo, toàn thân anh đã bị bao phủ bởi một luồng ánh sáng trắng. Thân thể ngày càng biến nhỏ, cuối cùng biến thành một con hồ ly nhỏ mềm mại, cuộn tròn thân thể trên sofa.
Tôi hoang mang đứng yên tại chỗ.
8.
Sợ rằng nửa đên anh xảy ra chuyện, vì vậy tôi quyết định đưa anh sang phòng ngủ của mình.
“Ha ha ha”。
Sau khi tắm xong, anh đã tỉnh dậy rồi.
Lúc này, đôi mắt hồ ly ướt át của anh đang mở to, nhìn vào con gà mập mạp trước mặt.
Tôi rùng mình.
Trang Bạch không ngừng li3m miệng hồ ly. Anh nhe răng nhìn con gà nhỏ mũm mĩm trước mặt.
"Trang Bạch, bình tĩnh." Tôi nhẹ giọng khuyên nhủ.
Con gà béo này thế mà còn không biết trời hồ ly đất dày.
Trang Bạch nhảy dựng lên, lao về phía gà nhỏ béo ú trên chiếc tủ cạnh cửa sổ.
Con gà này thế mà còn dám giương cánh ra để khiêu khích anh.
"Đừng mà--" Tôi bước nhanh về phía trước, bảo vệ tiểu Béo ở sau lưng.
Ủa?
Trước mặt lại lóe lên ánh sáng trắng. Con hồ ly trước mặt đâu rồi?
Trước mặt chỉ còn lại khuôn mặt đẹp trai của Trang Bạch. Anh ấy đặt tay lên chiếc tủ phía sau tôi. Cách tôi rất, hơi thở dần trở nên hòa quyện.
Quan trọng nhất - anh ấy không mặc quần áo!! Toàn thân không có một mảnh vải nào!
Khi ánh mắt tôi vô tình chạm vào chỗ nào đó của anh. Tôi hoàn toàn bùng nổ! Xấu hổ tới nỗi đầu ngón chân cũng co lại.
Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi một lúc rồi lại biến trở về hình dạng hồ ly.
Ngày hôm sau thức dậy, con hồ ly tôi đặt nằm trên ghế sofa đã biến đâu mất.
"Trang Bạch? Anh đâu rồi?"
"Hả? Đây là đâu thế?"
Dưới lớp chăn, một giọng nói nghèn nghẹt vang lên.
!!! Tôi sốc.
Chàng trai này, sao anh lại chạy vào giường của tôi nằm vậy!
Trang Bạch thò đầu ra ngoài, bịt mắt lại. Nghĩ đến điều gì đó, tôi đứng yên không dám cử động, nghi ngờ hỏi: “Anh, không phải là đang khỏa thân đấy chứ…”
Nghe vậy, sắc mặt Trang Bạch đột nhiên thay đổi, nhanh chóng đắp chăn lên che kín người, vội vàng nói một lời xin lỗi rồi hớt hải quấn chăn rời đi.
Thôi quên đi, đêm qua anh ấy bị thương nặng như vậy, chắc không nhớ ra việc mình đã làm đâu. Đừng bận tâm đ ến anh ấy nữa.
Ngủ một giấc dậy, tôi nhận thấy mình lại lần nữa leo thẳng lên hotsearch. Nhưng lần này hoàn toàn khác lần trước. Lần này mũi nhọn của dư luận lại nhắm vào Liễu Miên Miên.
9.
#Trang Bạch phản dame! #
#Trang Bạch làm rõ. #
# Đời tư của Liễu Miên Miên. #
# Liễu Miên Miên bị leak thông tin chơi đùa cùng đại gia đã có vợ bên bờ biển vào tháng 7#
#Là giả! Fake news! #
Phần bình luận cũng vô cùng ghê gớm. Có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của cư dân mạng sau khi bị dắt mũi.
#ĐM, giúp cô mắng Lâm Du Du hai ngày, kết quả cô lại là người thứ ba! Thật là cặn bã, lương tâm của cô bị chó ăn sao?#
#Vậy là cô ta vừa đu bám kim chủ vừa cố xào CP với Trang Bạch à? Nếu Trang Bạch không chấp nhận, cô ta liền mua hotsearch hắc bẩn #
#Liễu Miên Miên và Lộc Dĩ Minh chia tay vì lúc đó Liễu Miên Miên đang ngoại tình với phú nhị đại!#
#Cái đồ vô đạo đức! Xin hãy rời khỏi giới giải trí!
#Mong Tiểu Trang tìm được tình yêu đích thực, đỡ cho cô ả này lại quấn lên!#
Sau scandal của Liễu Miên Miên, cô ta bị tẩy chay trên mọi mặt trận, không dám ló mặt ra ngoài, trốn chui trốn lủi trong nhà. Bấm vào trang chủ của Trang Bạch, tôi nhìn thấy bài giải thích viết tay của anh.
Hoàn toàn đóng băng rồi! Anh ấy thực sự đã thừa nhận trực tiếp với mọi nguồi rằng anh ấy thích TÔI!!
Về phần Liễu Miên Miên, vẫn luôn là một sự sắp xếp. Buổi đi chơi hôm đó là để thu thập bằng chứng chống lại cô ta.
Liễu Miên Miên vẫn liều mạng chống cự. Trang Bạch trực tiếp công bố đoạn ghi âm ngày hôm đó.
"Đúng vậy, em là người đã mua hotsearch, mua thủy quân, Lộc Dĩ Minh cũng tham gia. Trang Bạch, anh hiểu rõ em mà, thứ em muốn, em nhất định phải có được."
“Anh hiểu chưa, nếu muốn cứu cô ta, vãn hồi chuyện này, anh phải xem xét cẩn thận các điều kiện của em. "
Đoạn ghi âm này đã khiến dư luận cao trào lên đến đỉnh điểm. Lộc dĩ Minh cũng chịu chung số phận. Chính vì thế, Liễu Miên Miên và Lộc Dĩ Minh nằm trên hotsearch tới tận ba ngày sau.
Mấy hôm sau, khi tôi đi ăn tối với Trang Bạch, tôi nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc. Liễu Miên Miên và Lộc Dĩ Minh cũng tới. Trông hai người bọn họ gầy đi trông thấy.
"Nói chuyện chút?"
Lộc Dĩ Minh đi tới trước mặt Trang Bạch.
Trang Bạch cảnh giác bảo vệ tôi sau lưng.
“Vì ngày đó cậu đã thắng nên tôi sẽ giữ lời hứa của mình. Tôi sẽ không làm phiền nữa. Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?”
Tôi không hiểu gì cả. Những gì anh ta nói thật khó hiểu.
Trang Bạch bảo tôi đợi anh ấy, anh ấy đi rồi sẽ nhanh chóng quay lại.
"Xin lỗi, cô có phải là Lâm Du Du, Hà tiểu thư không?" Một người phục vụ bưng khay đi tới trước mặt tôi.
"Là tôi."
"Anh Trang đang đợi cô ở bể bơi sân sau."
"Anh ấy có nói thêm gì không?"
"Tôi không rõ, anh ấy đang ở cùng với một người khác, hình như hai người họ đang có tranh chấp gì đó.”
Tranh chấp?
Trên người anh vẫn còn vết thương, nếu lại có thêm vết thương nữa …
Tôi không thể ngồi yên được nữa nên đã xách váy bước ra sân sau. Nhưng khi đến nơi thì tôi thấy hồ bơi trống rỗng, chẳng có ai cả.
“Cô thật sự đến.”
10.
Giọng nói của Liễu Miên Miên vang lên từ phía sau. Tôi thầm nghĩ không ổn rồi, tôi đã bị cô ta lừa.
Tôi quay người lại, cảnh giác nhìn cô ta nói:
“Cô dụ tôi tới đây là muốn làm gì?”
"Cô hỏi lạ thật đấy? Cô đã khiến tôi thân bại danh liệt, tôi sẽ khiến cô phải hối hận!"
Liễu Miên Miên chế nhạo. Đôi mắt của cô ta ngay lập tức biến thành con ngươi thẳng đứng màu xanh đậm. Quanh mắt còn mọc ra những chiếc vảy như vảy rắn.
Da đầu tôi ngứa ran. Hóa ra cô ta cũng giống như Trang Bạch, là một con yêu quái.
Liễu Miên Miên chặn đường tôi, áp sát tôi từng bước một.
"CỨU…" Tôi vừa mở miệng kêu cứu, Liễu Miên Miên đưa tay chạm vào người tôi.
Trong nháy mắt, lưỡi, tay và chân của tôi hoàn toàn tê cứng, ngay cả ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ. Liễu Miên Miên phun ra nọc độc, nhẹ giọng nói:
“Cút xuống địa ngục đi.”
Tôi bị cô ta đẩy mạnh xuống hồ nước lạnh băng.
Tay chân yếu ớt không thể cử động, tôi chỉ có thể bất lực nhìn cơ thể mình ngày càng chìm sâu khỏi mặt nước.
Nước lạnh tràn vào phổi, cơn đau đớn tràn ra toàn thân.
Cứu tôi với.
Ai đó cứu tôi với.
Đầu óc dần mơ hồ, chợt tôi thoáng thấy mặt nước rúng động, một bóng người đang bơi về phía tôi. Phía sau hắn, có tám cái đuôi xòe ra, giống như đóa sen nở rộ, trông thật lộng lẫy.
Trang Bạch nhanh chóng bơi chỗ tôi, tay anh quấn chặt quanh eo tôi. Một tay anh ôm lấy sau đầu tôi và cúi xuống hôn lên môi tôi.
Thật thần kỳ, phổi bỗng nhiên được lấp đầy không khí. Một bức tường nước vô hình hình thành xung quanh chúng tôi, tách chúng tôi ra khỏi làn nước.
Trang Bạch đưa tôi trở lại bờ. Lúc này, Liễu Miên Miên đã bị Lộc Dĩ Minh đè chặt xuống đất với vẻ mặt hung hãn.
"Lộc Dĩ Minh! Thả tôi ra! Sao anh dám làm thế với tôi?”
Hắn ta gầm lên với giọng giận dữ:
"Im đi! Tôi đã cảnh hồ ly cô không được khiêu khích bọn họ, hiện tại cô mới là người có lỗi."
"Lộc Dĩ Minh, tên khốn kiếp! Anh lại giúp Trang Bạch đối phó với tôi! Lúc đầu chia tay với cậu quả nhiên là đúng đắn. So với Trang Bạch, cậu thực sự còn tệ hơn cả rác rưởi."
Giọng nói của Liễu Miên Miên lạnh lùng, cố gắng khiêu khích Lộc Dĩ Minh nhưng hắn ta không hề quan tâm.
"Những lời này cô đã sử dụng để ly gián chúng tôi một lần rồi, bây giờ thì nghĩ cũng đừng có nghĩ, nhân viên phòng quản lý yêu quái sắp đến, cô xong đời rồi!"
Liễu Miên Miên oán hận nhìn chằm chằm Trang Bạch và tôi, sau đó nhếch mép cười với tôi:
"Lâm Du Du, xem ra cô thật sự không nhớ tới hắn. Uổng công hắn lại theo đuôi cô nhiều năm như vậy. "
"Câm miệng!"
Trang Bạch cắt ngang lời của Liễu Miên Miên. Chẳng bao lâu sau, những người từ Văn phòng Quản lý Yêu quái mà Lộc Dĩ Minh vừa nhắc đã đến mang Liễu Miên Miên đi.
Một trong số những người bọn họ đi tới gần tôi và nói:
“Theo quy định, ký ức của cô phải bị xóa bỏ.”
"Ký ức gì? Trang Bạch, hắn có ý gì?" Tôi theo bản năng lùi lại một bước. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.