Nhất Kiếm Thành Ma

Chương 4: Thiếu nữ quyến rũ từ tận xương cốt




“Hôn ước của ta?” Đôi mắt quyến rũ của Mộng Dao ngập tràn thắc mắc.
Lâm Tuyết Nghiên thấy vậy không còn cách nào khác đành phải nói: “Lúc trước ta đã nói với ngươi rồi nhưng ngươi không để tâm. Ngươi mau mau nghe lời ta đi từ hôn đi, tên Phương Thần kia đúng là hạng phế vật hèn nhát. Nếu như chậm trê, đề hắn bám lấy ngươi thì ngươi hối hận không kịp đâu.”
“Phương Thần.”
Nhắc đến cái tên này Mộng Dao mới thấy có đôi chút ấn tượng.
Khi còn bé, hai người từng gặp nhau một lần. Lúc đó, Phương Thần bảy tuổi nhưng đã chững chạc như người lớn, lưu lại ấn tượng sâu đậm với nàng ấy.
“Thật thú vị.” Mộng Dao cười quyến rũ: “Ta lại muốn đi xem xem vị hôn phu này tròng như thế nào”
Nàng ấy ngồi dậy, mặc cho chăn trượt khỏi làn da trắng ngần của mình, không hề để tâm tới bộ ng/ực đầy đặn của mình bị lộ ra ngoài, ôm lấy vòng eo nhỏ của Lâm Tuyết Nghiên, dịu
dàng mà cám dỗ cắn tai nàng ta nói: “Ái phi, đi xem với ta nhé.”
Lâm Tuyết Nghiên cảm nhận được mùi hương dìu dịu từ người Mộng Dao phả vào tai mình nhưng nàng ta vẫn lắc đầu đầy ngay thẳng: “Thôi, ta không muốn nhìn thấy hắn thêm Lân nào nữa”
Nàng ta đã hoàn toàn thất vọng về Phương Thần rồi.
“Đừng vậy mà, đi với ta đi, vừa hay ta phải đi lấy đan dược, lẽ nào ngươi không sợ ta giữa đường không nhịn được bị sao đó hay sao?” Mộng Dao làm nũng.
Lâm Tuyết Nghiên rất bất đắc dĩ, đương nhiên nàng ta không tin Mộng Dao lại dễ bị thất thân như vậy, nếu không thì sao có thề nhịn được tới tận bây giờ.
“Được, ta đi cùng ngươi.”
Mộng Dao nghe vậy mới nhoẻn cười: ‘Vậy mới đúng chứ. Cho dù thất thân ta cũng chỉ thất thân cho ngươi thôi, những người khác không xứng.”
‘Vừa khéo cũng có thể đi gặp vị hôn phu của ta”
Một bên khác, ở Phong thứ hai của nội
môn.

Sau khi Tô Uyển Nhi bị Phương Thần đuối đi, nàng ta ấm ức chạy tới chỗ La Vân kể tội hắn.
Thấy hai má Tô Uyển Nhi sưng đỏ, sắc mặt La Vân lập tức lạnh giá.
“Tên phế vật đó vẫn chưa chết à. Chưa chết cũng được thôi, cứ ngoan ngoãn làm rùa rụt cổ là được, vậy mà lại còn dám đánh nữ nhân của ta. Đúng là tự chui đầu vào chỗ chết.”
Hắn ta sầm mặt lại, quát to gọi người ở bên ngoài: “Hà Tu”
Một nam tử mình đầy cơ bắp hấp tấp chạy vào trong.
“Lão đại! Có gì dặn dò?”
La Vân lạnh lùng nói: “Ngoại môn có một gã tên là Phương Thần. Ta muốn hắn phải chết.”
Hà Tu nghe vậy mỉm cười: “Lão đại yên tâm, nhất định ta sẽ xử lý thật gọn gàng.”
Cùng lúc này, Phương Thần thu xếp ổn thỏa cho sư nương xong, lập tức rời khỏi phủ đệ, tới Vô Tự phong.
Vô Tự phong bao gồm hơn mười dãy núi.
Mặc dù nơi này không bằng Thất Phong
của nội môn nhưng cũng cực kỳ lớn và đồ sộ.
Vô Tự phong là phong mà đệ tử ngoại môn hay lui tới nhiều nhất, bởi vì nơi này có Tàng Thư Các, Lỉnh Khí Các, Thần Đan Các dành cho ngoại môn.
Đây đều là những tài nguyên không thể thiếu đối với đệ tử ngoại môn.
Phương Thần vẫn còn chưa nhận bổng lộc tháng này, mặc dù chỉ là hai linh thạch và một viên Dưỡng Lỉnh Đan cấp một nhưng đối với một người không có đồng nào như Phương Thần lúc này thì chúng cực kỳ quan trọng.
Phương Thần tới Thần Đan Các báo tên của mình.

Đệ tử chịu trách nhiệm chuyện bổng lộc lười biếng liếc nhìn Phương Thần một cái, không nói câu nào thừa thãi, tiện tay ném cho hắn hai linh thạch và một viên đan dược.
Phương Thần cẩn thận nhận lấy, cất ổn thỏa vào trong chiếc túi đeo ở hông.
Hắn ngẩng đầu lên đang định nói “cảm ơrí’ thì lại thấy vị đệ tử này đang ngẩn người nhìn ra sau lưng hắn.
Phương Thần ngẩn người, cũng quay lại nhìn sau lưng mình, tròng thấy một thiếu nữ
đang mỉm cười đi về phía này.
Trông nàng ấy chừng mười lăm, mười sáu tuổi, xinh đẹp e ấp như một đóa hoa, ngoại hình đẹp mắt, nước da trắng ngần. Chiếc váy màu hồng cực kỳ bắt mắt tôn lên trọn vẹn vóc dáng nóng bỏng của thiếu nữ. Đặt kề bên nhan sắc của nàng ấy thì ngay cả gấm vóc cũng bị lu mờ.
Có thể nói thiếu nữ này cực kỳ quyến rũ, ngay cả Phương Thần cũng phải sững sờ trước sắc vóc của mỹ nhân, chỉ có Lâm Tuyết Nghiên mà hắn mới gặp gần đây là có thể phân cao thấp với thiếu nữ này.
Thiếu nữ này chính là Mộng Dao.
Phương Thần tưởng đối phương cũng tới nhận bổng lộc nên đứng tránh qua một bên.
Không ngờ Mộng Dao lại đi thẳng tới chỗ hắn, hai tay chắp sau lưng, chân hơi nhón lên, ngẩng đầu tới gần Phương Thần, cười duyên một tiếng: “Sư huynh, ta vừa mới nhập môn, không quen thuộc Vô Tự phong lắm, ngươi có thể đi dạo cùng với ta được không?”
Theo bản năng, Phương Thần nhìn Mộng Dao một cái, mí mắt hơi giật giật, thiếu nữ này đúng là quyến rũ từ tận xương cốt.
Từng động tác của nàng ấy đều tự nhiên,
thoải mái, vô cùng yêu kiều, không hề có vẻ gì là cố ý ra vẻ.
Mị cốt trời sinh cũng chỉ vậy mà thôi.
Bên ngoài Thần Đan Các, Lâm Tuyết Nghiên lẳng lặng chứng kiến cảnh này.
Vốn hai người bọn họ tới đây để gặp trưởng lão của Thần Đan Các lấy đan dược nhưng không ngờ lại vừa khéo gặp Phương Thần tới đây lĩnh bổng lộc.

Lâm Tuyết Nghiên bèn nói cho Mộng Dao biết thân phận của Phương Thần. Mộng Dao nghe nói người đó chính là Phương Thần thì chợt nảy ra một ý.
Nàng ấy muốn dùng phong thái quyến rũ của mình để mê hoặc Phương Thần hồn xiêu phách lạc, lộ ra bộ mặt háo sắc.
Sau đó, nàng ấy mới nói tới chuyện từ hôn, làm nhục Phương Thần một phen.
Vê phần tới lúc đó sắc mặt Phương Thần sẽ khó coi cỡ nào thì nàng ấy hoàn toàn không quan tâm.
Nhưng thấy Mộng Dao quyến rũ tới gần, Phương Thần lại bất giác lùi lại vài bước, nớỉ rộng khoảng cách.
Sau khỉ bị Tô Uyển Nhỉ phản bội, hắn
không còn dễ dàng tin tưởng nữ nhân nữa, nhất là những nữ nhân xỉnh đẹp.
Hơn nữa, hắn không hề ngốc, hiện tại, hắn không có gì đặc biệt, sao đối phương lại để ý tới hắn chú?
Hắn hờ hững đáp: “Xin lỗi, ta không quen ngươi, người đỉ nhờ người khác đi.”
Nói rồi, hắn định lách qua người Mộng Dao, đỉ khỏi Thần Đan Các.
Mộng Dao sững người, dáng vẻ ngốc nghếch dễ thương pha lẫn quyến rũ của nàng ấy làm tên đệ tử kia nhìn không dời nổi mắt.
Hắn ta chỉ hận không thể la lên: “Ta có thể dẫn ngươi đi”
Nhưng hắn ta không dám, bởi vì hắn ta biết thiếu nữ này là ai.
Người lần trước dám đùa bỡn Mộng Dao đã thành một tên mù lòa tàn phế rồi.
Mộng Dao hoàn toàn không ngờ Phương Thần lại thờ ơ với mình. Điều này khiến nàng ấy đâm ra hoài nghi chẳng lẽ thân thể túng dục của bản thân là hàng giả. Hay là Phương Thần không phải là nam nhân.
Nhưng ngay cả nữ tử cũng không thể chống lại được sức quyến rũ của nàng ấy. Rốt
cuộc Phương Thần làm sao vậy?
Ý đồ vừa rồi của nàng ấy cũng vì thái độ lạnh nhạt của Phương Thần mà bất thành.
Lâm Tuyết Nghiên đứng ngoài cửa cũng không tin nổi chuyện mình vừa nhìn thây, người theo đuổi Mộng Dao có thể xếp thành cả một vòng quanh tông môn.

Đây là lần đầu tiên nàng ta thấy có người lại thẳng thừng từ chối lời bắt chuyện của Mộng Dao, hơn nữa còn không hề khách sáo chút nào.
Mộng Dao hoàn hồn, cực kỳ không phục nhìn theo bóng lưng Phương Thần. Đồng thời cũng cảm thấy tò mò hơn.
Nàng ấy xoay người chạy tới trước mặt Phương Thần một lần nữa.
Vì nàng ấy chạy quá nhanh, Phương Thần không đề phòng nên suýt nữa đã va thẳng vào người nàng ấy.
Mặc dù hắn đã dừng lại kịp nhưng hai người vẫn đứng rất gần nhau, có thể ngửi thấy mùi hương của nhau.
Hiện tại, nhục thân của Phương Thần đã được máu Kiếm Ma cải tạo, mặc dù mùi ma khí đặc trưng rất nhạt nhưng vẫn có.
Mùi hương này là cực dương, không hề ảnh hưởng gì tớỉ hắn nhưng lại có tác dụng kí/ch thích “thân thể túng dục” cực âm của Mộng Dao.
Một giây sau, mặt Mộng Dao lập tức ửng đỏ, hai mắt mơ màng. Sau đó, cơ thề nàng ấy như nhũn ra, toàn thân cũng đỏ lựng lên. Đôi môi đỏ của nàng ấy hơi hé mở, thở dồn dập như thể uống phải xuân dược.
Nhưng Mộng Dao lại nhíu mày, nét mặt lộ vẻ đau đớn. Mặc dù ý chí không ngừng chống cự nhưng lạí phải chịu đựng ngọn lửa d.ục vọng thiêu đốt đau đớn.
Phương Thần thấy Mộng Dao sắp ngã xuống đất, bất giác đưa tay ra đỡ.
Nhưng vì mùi hương Kiếm Ma trên người hắn nên Mộng Dao lại càng thấy khó chịu hơn.
Phương Thần đang định hỏi xem nàng ấy bị làm sao thì một giây sau, một làn gió nhẹ lướt qua mặt hắn, một nữ tử khoảng ba mươi tuổi, mặc trang phục trưởng lão xuất hiện trước mặt hai người.
Lâm Tuyết Nghiên thấy bệnh của Mộng Dao đột nhiên phát tác thì không kịp nghĩ gì nhiều, vội vàng lao tới.
Nhưng nàng ta dùng bí pháp che giấu diện mạo nên Phương Thần không nhận ra nàng ta chính là Lâm Tuyết Nghiên mới từ hôn mình.
Nhìn thấy nữ trưởng lão, nàng ta vộí vàng la lên: “Hồng Vân trưởng lão, xin hãy chữa trị cho nàng ấy”
Hồng Vân trưởng lão cau mày nhìn Mộng Dao, cực kỳ thắc mắc, không hiểu sao đột nhiên Mộng Dao lại phát bệnh.
Nhưng bà ta vẫn nói: “Ngươi dìu nàng ấy vào đây”
Đương nhiên người mà bà ta sai dìu Mộng
Dao vào chính là Phươnq Thần.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.