Nhất Kiếm Thành Ma

Chương 23: Không được




Cách đó không xa, Lâm Tuyết Nghiên cảm thấy vô cùng lo lắng nhưng nàng ta không tiện đứng ra phản đối trước mặt đông người như vậy.
“Mộng Dao đang nghĩ gì vậy, sao lại đồng ý chứ?
“Không được! Đợi cuộc khảo hạch của Thất Phong kết thúc, mình phải nói chuyện đàng hoàng với nàng ấy. Tuyệt đối không thể đồng ý chuyện hôn ước này được." Lâm Tuyết Nghiên nghĩ thầm trong lòng.
Sau đó, ánh mắt nàng ta nhìn sang Tô Uyển Nhi: “Có lẽ mình có thể khai thác được chuyện gì đó về Phương Thần từ chỗ nàng ta”
Cuộc khảo hạch của Thất Phong vẫn còn đang diễn ra, vòng ba của cuộc khảo hạch bắt đầu sau tin tức chấn động này.
Mông Dao nói: “Qua được vòng thứ hai thì coi như đã chính thức gia nhập nội môn rồi, thử thách thứ ba này có thể chọn tham gia hoặc không, nếu ai không tham ga thì mời bước ra”
Tổng cộng có 86 đệ tử qua được vòng hai
La Ngạo bước tới chỗ Phương Thần thì thầm: “Đồ c.hó đẻ, †a khuyên ngươi nên đi khỏi đây đi. Nếu ngươi gặp phải ta trên võ đài, nhất định ta sẽ khiến ngươi sống không bãng chết”
“Ở trên võ đài, hạng ch.ó đẻ chỉ biến trốn sau lưng đàn bà như ngươi sẽ chết chắc”

Trông thì có vẻ như La Ngạo đang uy hiếp Phương Thần không tham gia vòng ba nhưng thực ra là đang kích hẳn, để hẳn nóng máu.
Chỉ cần Phương Thần bước lên võ đài thì La Ngạo có cả trăm cách để giết chết Phương Thần.
Phương Thần nhìn La Ngạo, hiểu thấu ý đồ của hẳn ta Hần cười khấy một tiếng: “Phép khích tướng à? Ngươi không cần phải rắc rối vậy đâu, nếu gặp nhau, chưa biết chắc ai là người phải chết đâu”
La Ngạo liên tục làm nhục hắn hết lần này tới lần khác. khiến hân rất tức giận.
Đối phương mong muốn giết hản, hẳn không phải không muốn.
Thấy Phương Thần đã mắc câu, La Ngạo cười: “Vậy thì cứ xem thử xem, đừng để bị loại sớm quá đấy. Mà cũng chẳng sao, dù ngươi có bị loại thì ta cũng vẫn sẽ giết ngươi. Hạng ch.ó đẻ như ngươi không xứng với Mộng sư tỷ."
Cuối cùng, trong số 86 người, có 21 người chọn không tham gia.
Hoặc là bọn họ không hứng thú với vòng này hoặc là đã hao tốn quá nhiều sức lực ở vòng hai nên buộc phải bỏ vòng đấu võ đài thứ ba.
Cuối cùng, chỉ có 65 người tham gia vòng thứ ba.
Mộng Dao không hề bất ngờ khi thấy Phương Thần vẫn tiếp tục tham gia, nàng ấy tuyên bố: “Nếu không còn ai bước ra ngoài nữa thì vòng đấu võ đài xin phép bắt đầu. Lần đâu võ đài này áp dụng quy tắc đấu loại trực tiếp, do số người tham gia là số lẻ nên sẽ có một người nhận được phiếu trằng”
xin hãy bắt đầu rút thăm” Mọi người lũ lượt bước tới xếp hàng, rút thăm.
Phương Thần rút thăm xong, nhìn số của mình, số 1, không tồi.
Đợi mọi người bốc thăm xong, Mộng Dao nói: “Hiện tại bắt đầu đấu võ đài, phiếu trắng lần này là số 1, không biết ai là người bốc được phiếu trắng?”
“Ai mà may mắn vậy nhỉ?”
“Mẹ nó! Ta là số 2”

Mọi người tò mò nhìn quanh, muốn xem thử xem ai là số
Ban đầu Phương Thần ngẩn người, sau đó hản chậm rãi giơ lá thăm lên: “Ta, ta là số 1”
Nháy mắt, mọi người đổ đồn lại nhìn Phương Thần.
Thấy đối phương là Phương Thần, mọi người đều ngẩn ra người.
“Lại là hãn?” “Tên này may mắn vậy sao?” “Không phải là Mộng sư tỷ cố ý đấy chứ?”
“Chớ nói lung tung, phiếu trằng là do các trưởng lão trên đài cùng quyết định, không phải do một người chọn."
Mộng Dao cũng hơi ngạc nhiên nhưng nàng không hề giúp Phương Thần, phiếu trảng này là do một trưởng lão đề các trưởng lão khác không có ý kiến gì nên mới chọn nó, chỉ có thể nói rằng vận may của Phương Thần thực sự khá tốt.
“Thật may mắn nhưng như vậy cũng tốt, xác suất gặp. được hẳn ở trận sau lại cao hơn rồi
La Ngạo không hề đế tâm, cho dù Phương Thần vào tới vòng mấy thì cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Mộng Dao hoàn hồn tuyên bố: “Vậy đệ tử này sẽ được phiếu trảng ở vòng đầu tiên, không cần tham gia đấu loại”
“Những người khác lần lượt lên võ đài thi đấu, số 2 đấu với số 3, cứ thế tiến hành luận võ."

Mọi người đều nhìn Phương Thần bãng ánh mắt hâm mộ. nhưng không mấy ai đế tâm, chỉ có thế nói là hẳn may mắn mà thôi.
Sau đó, vòng đấu võ đài bắt đầu.
Quảng trường võ đài có tổng cộng 10 võ đài, môi lượt tiến hành đồng thời 10 trận.
Phương Thần không hề đứng không, hắn chạy đi xem cách chiến đấu của những vị đồng môn sử dụng kiếm, cố gắng quan sát cách thức của bọn họ để ngộ đạo.
Thế nhưng, điều làm hẳn thất vọng là kiếm đạo của các đồng môn này khá thô sơ, chỉ vừa mới học bập bẹ, không có nhiều điều đáng đế học hỏi.
Hăn quên mất rắng, mình là người ngộ ra Đạo văn chữ: Kiếm, dù những đệ tử kia có thiên phú cỡ nào cũng không thể so với tên yêu nghiệt như hắn
Vòng so tài này nhanh chóng kết thúc, sau một nén nhang, tất cả các trận đấu đều đã xong.
Cuối cùng, 65 người loại còn 33 người vào vòng trong.
Mông Dao chu đáo cho mọi người nửa canh giờ đế nghỉ ngơi hoặc chữa trị vết thương, sau khi hết giờ, nàng ấy tuyên bố: “Giờ sẽ bắt đầu rút thăm vòng so tài thứ hai, lần này vẫn có phiếu trắng”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.