Nhất Kiếm Thành Ma

Chương 21: Ý chí cũng vậy




351 bậc thang.
Đám đông ngây người! Không ngờ Phương Thần lại chịu đựng được áp lực gấp 50 lần.
“Không thể nào. Sao tên phế vật này có thể trèo cao như. vậy được” La Ngạo hung dữ gào lên
Trong mắt hắn ta, Phương Thần chỉ là hạng sâu kiến. Phương Thần không thể nào lại mạnh hơn hắn được. Ngay cả
Ý chí cũng vậy.
Thế nhưng tên c.hó đẻ đáng chết này lại leo được tới tận đó.
La Vân cũng ngạc nhiên ra mặt, Phương Thần có tài đức gì chứ?
Thế nhưng, sau đó hãn ta lại lập tức liếc nhìn Mộng Dao, nghĩ ra một khả năng khác.
Phương Thần đang chơi gian lận.
Đúng vậy! Nhất định là Mộng Dao đã giảm bớt áp lực cho hẳn nên hẳn mới có thế leo lên tới tận đó. Chắc chản là vậy!
“Hữ, đợi lát nữa xem ta sẽ vạch trần ngươi như thế nào” Hắn ta cười khẩy nói
Lâm Tuyết Nghiên cũng không tin nổi nhìn Phương Thần leo lên tới bậc thang 351, nhưng nàng ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lắc đầu nói: “Ý chí không thể đại diện cho thực lực, thiên phú mới là yếu tố mấu chốt để đi được xa hơn, dù hắn có cố gắng đến đâu thì cũng không thể bì được với một thiên tài đã cảm ngộ ra Đạo văn được”

Đạo văn là thứ khiến vô số tu sĩ tuyệt vọng.
Nếu không có Đạo văn thì cả đời sẽ mắc kẹt ở Chu Nguyên Cảnh, không thể tiến thêm bước nào nữa.
Phương Thần chật vật tiếp tục bước tiếp.
382.
383.
Mỗi một bước của hắn đều cực kỳ gian nan, cho tới khi lên tới bậc thang 359 thì hản không thể leo lên tiếp nổi nữa.
Đám người đứng bên dưới vẫn im phăng phảc.
Có lẽ 359 bậc thang chẳng là gì so với nội môn nhưng đối với ngoại môn thì đó là độ cao khiến người ta tuyệt vọng.
Mông Dao nở nụ cười vui mừng, bất giác để lộ phong thái quyến rũ làm say đảm lòng người
Thế nhưng đúng lúc này, một giọng nói móe mỉa lại vang lên: “Chắc chắn là người này đang ăn gian, nếu không sao có thể leo lên cao như vậy được”
Mọi người tới tấp nhìn về phía người vừa lên tiếng, hẳn ta chính là Tư Thành Nghiệp,

Hắn ta không tham gia vào kỳ khảo hạch của Thất Phong lần này nhưng đột nhiên lại hô lên như vậy là do La Vân sai bảo,
Đám đông sững người, sau đó cũng nhận ra Phương Thần leo được cao như vậy đúng là khá ngoài sức tưởng tượng,
“Ta cũng cảm thấy rất có khả năng là hẳn gian lận”
“Đúng! Chắc chẳn áp lực hẳn chịu đựng không tới năm mươi lần."
“Đúng vậy, sao một đệ tử ngoại môn lại có thể trèo lên cao như vậy được”
Đám đông tranh cãi ồn ào, bắt đâu chất vấn Phương Thần.
Nụ cười của Mộng Dao lập tức biến mất, hướng vẻ mặt lạnh giá nhìn về phía La Vân.
Không cần phải đoán, nhất định là do La Vân giở trò.
Thấy Mộng Dao nhìn mình, La Vân nở nụ cười, nói: “Mộng sư tỷ, năm năm trước, kẻ này đã tự phế tu vi, hẳn chỉ là một tên phế vật mà thôi. Sao một tên phế vật lại có thể trèo lên cao như vậy được chứ? Xin Mộng sư tỷ minh xét”
Hản ta thầm cười khẩy trong lòng: Không phải trước đó ngươi đòi làm theo lẽ công bằng hay sao? Ta muốn xem xem sau khi chuyện ngươi bao che cho Phương Thần bị lộ thì ngươi sẽ làm theo lẽ công bằng như thế nào.
Trong lòng hản ta đã khẳng định chắc chân là Mộng Dao. lén giảm bớt áp lực cho Phương Thần, nếu không thì cứ cho là Phương Thần có thế chịu được 350 bậc thang đầu tiên nhưng hẳn không thế nào tiếp tục đi cao hơn được nữa.
Thế nhưng, La Vân không hề phát hiện ra ánh mắt Mộng Dao nhìn hẳn pha lẫn đôi phần trào phúng.
La Vân tiếp tục nói: “Mộng sư tỷ, thang Thông Thiên là vật chí bảo, lệnh bài cũng vậy. Nó có thể sửa đổi để người ta chịu
ít áp lực hơn, xin sư tỷ trình nó ra đây để mọi người yên tâm”
Trong lòng hản ta thầm cười khẩy, để ta xem xem ngươi có dám trình nó ra hay không nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.