Nhất Kiếm Thành Ma

Chương 1: Năm năm canh mộ chi vì hôm nay




Đông Thần Vực, cách Thiên Vũ Thần Tông hai mươi dặm có một đỉnh đồi.
Trước một căn nhà gỗ có một chiếc bàn đá, một đôi nam nữ đang ngồi sát nhau.
Thiếu niên có diện mạo anh tuấn, thiếu nữ thanh tú nghiêng nước nghiêng thành, quả là một đôi trai tài gái sắc.
“Phương ca ca, muội có đẹp không?”
Tò Uyển Nhi dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn Phương Thần, đôi mắt đẹp chỉ phản chiếu bóng hình hắn, đôỉ tay trắng như ngọc không ngừng di chuyển qua lại trên ngực Phương Thần.
Phương Thần mỉm cười hạnh phúc: “Uyển Nhỉ mãi mãi xỉnh đẹp nhất”
Năm năm trước, sư tôn của Phương Thần, cũng chính là phong chủ Phong thứ bảy – Thiên Dương Tử đột nhiên vác một thân trọng thương trở về.
Khỉ sắp chết, ông ấy phớt lờ câu hỏi của Phương Thần, ép hắn tự phế đan điền, thủ mộ ông ấy năm năm.
Sau năm năm, tất cả câu trả lời sẽ được công bố.
Sư tôn có ân với Phương Thần, cho dù hắn thấy khó hiểu nhưng vẫn đồng ý không chút do dự, tự phế đan điền của mình trước mặt sư tôn.
Lúc này Thiên Dương Tử mới nhắm mắt xuôi tay.
Hắn an táng sư tôn tại đỉnh đồi cách Phong thứ bảy hai mươi dặm về phía Tây Nam và dọn đến đây thủ mộ đã được khoảng năm năm.
Trong năm năm qua, hắn từ thiên kiêu trọng tâm của Phong thứ bảy trở thành đệ tử ngoại môn, trở thành tên ngốc phế vật trong lời người đời.
Nhưng đạo lữ của hắn và cũng là sư muội của hắn – Tô Uyển Nhì không rời không bỏ, năm nám này thường xuyên tới đây bầu bạn với hắn.
Tô Uyển Nhỉ cười ngọt ngào, sau đó tò mò hỏi: “Phương ca ca, Thiên Đạo Cốt của huynh vẫn chưa thành hình sao? Nếu thành hình rồi thì có lẽ đan điền của huynh sẽ được chữa trị.”
Người có Thiên Đạo Cốt có nghĩa là thiên kiêu, là độc nhất trong vạn người.
Nó được thiên nhiên sinh ra, người sở hưu
nó sẽ có tiềm lực trở thành cường giả đứng đầu trên đại lục.
Là thần cốt mà vô số tu sĩ mơ ước.
Phương Thần khẽ mỉm cười, bí mật này hắn chỉ nói cho mình Tô Uyển Nhi và sư tôn của hắn.
Hắn nói: “Tối qua nó đã thành hình, hôm nay là ngày cuối cùng thủ mộ cho sư tôn. Đợi ta trở về khởi động Thiên Đạo Cốt, nhất định sẽ có thể đúc lại đan điền.”

“Đến khi đan điền được đúc lại, ta nhất định có thể vượt qua khảo hạch của Thất Phong và trở về Thất Phong.”
“Đã thành hình ư?”
Nghe vậy, Tô Uyển Nhỉ mỉm cười vui vẻ, nhưng sau đó trong mắt nàng ta xuất hiện một tia nham hiểm.
‘Vậy ta không cần tiếp tục diễn nữa.” Giọng điệu của nàng ta lập tức trở nên lạnh lùng.
Bang.
Ngay sao đó, Tô Uyển Nhỉ đột nhiên ra tay, một chưởng trực tiếp đánh vào ngực Phương Thần.
Phương Thần trở tay không kịp, trực tiếp bị
Tô Uyển Nhi đánh bay ra ngoài, giữa đường phun một ngụm máu tươi rồi đập mạnh xuống đất.
“Ha ha ha.”
Phương Thần còn chưa phản ứng lại sau cơn đau đớn, một giọng cười man rợ vang lên.
Một thiếu niên từ xa đi tới, trong mắt tràn đầy trêu chọc và hưng phấn.
“Phương Thần, Uyển Nhi bầu bạn với ngươi tầm năm năm, ngươi thật sự tưởng nàng ấy thích phế vật như ngươi ư? Nàng ấy làm vậy chỉ vì chờ Thiên Đạo cốt trong cơ thể ngươi nuôi dưỡng thành hình mà thôi.”
Nghe vậy, Phương Thần như bị sét đánh trúng, thậm chí quên mất nỗi đau trên người, nhìn Tô Uyển Nhỉ với vẻ khó tin.
“Tô Uyển Nhi, nói cho ta… tất cả đều là giả đi.”
Hắn gào lên, muốn nghe chính miệng Tô Uyển Nhỉ nói là đã lừa hắn.
Nhưng trên mặt Tô Uyển Nhi chỉ có khinh miệt và chế giễu, nàng ta đi thẳng đến bên cạnh thiếu niên kia, ôm cánh tay hắn ta, còn hôn một cái lên mặt hắn ta.
“Phế vật, biết người này là ai không? Người
này là La sư huynh – La Vân, là thiên tài nội môn của Phong thứ hai. Sáu tuổi tu luyện, mười lăm tuổi đã là Tụ Lỉnh đỉnh phong, hiện giờ đã là Hậu Thiên Cảnh tầng thứ sáu. Mạnh hơn tên phế vật như ngươi vô số Lân.”
Cảnh giới của tu sĩ được chia thành: Tụ Lỉnh, Hậu Thiên, Tiên Thiên, Chu Nguyên, Vấn Đạo, Lỉnh Hải, Ngộ Thần.
Mười lăm tuổi đã là Tụ Linh đỉnh phong, đúng là rất lợì hại.
“Nếu không phải vì trên người ngươi có Thiên Đạo cốt, sao ta lại phải lãng phí thời gian với ngươi chứ” Nàng ta cười khay.

La Vân cười ha ha: “Phương Thần, ngươi có biết không? Từ sau khi ngươi trở thành phế vật, Uyển Nhi đã sớm thành nữ nhân của ta, còn cho ta Lân đầu tiên của nàng ấy. Năm năm này, nhìn ngươi như một con chó liếm đeo bám nữ nhân bị ta ngủ không biết bao Lân, ta đều thấy buồn cười. Đặc biệt là vừa nãy, ta cười muốn chết. Ngươi quả nhiên giống như lời đồn, không chỉ là phế vật mà còn là một tên ngốc.”
“Tại sao? Ta yêu muội như vậy mà? Tại sao lại đối xử với ta như vậy?”
Phương Thần hét lên, lao về phía hai người kỉa.
Nhưng hắn chỉ là một kẻ tàn phế, sao có thể là đối thủ của bọn họ.
Vừa tới gần đã bị La Vân đạp xuống dưới chân.
La Vân rút một con dao găm từ sau lưng ra, dao găm phản xạ ánh sáng, gân mạch ở tứ chi của Phương Thần lập tức bị chặt đứt.
A…
Tiếng la hét thảm thiết của Phương Thần lập tức vang vọng khắp ngọn núi.
“Được rồi, đến lúc rút xương rồi. Chờ lát nữa tiếng la hét thảm thiết của ngươi chắc chắn rất du dương.”
La Vân cười dữ tợn. Hắn ta vung con dao găm, lột bỏ từng tầng thân thể Phương Thần.
A…
Cơn đau kịch liệt lan tràn toàn thân Phương Thần. Tiêhg gào thét đau đớn đầy tuyệt vọng, tức giận và hận thù.
Cuối cùng, hắn bị kéo vào bóng tối bởi nỗi đau không thể chịu đựng được này.
Nhưng không ai chú ý tới, ánh sáng vàng từ trong mộ Thiên Dương Tử phía xa hiện lên, trong nháy mắt tiến vào cơ thể Phương Thần.
Nhưng cho dù là Tô Uyển Nhi hay La Vân dều không phát hiện.
“Uyển Nhi, ta coi ngươi như người yêu, vậy mà ngươi lại đối xử với ta như vậy.”
Phương Thần hét lớn, ngồi phắt dậy, phát hiện mình đang nằm trong vũng máu, còn La Vân và Tô Uyển Nhỉ đã rời đi từ lâu.
“Vết thương của ta đã lành hết rồi ư?”
Phương Thần kỉnh ngạc giơ bàn tay đầy máu của mình lên.
Gân mạch bị La Vân chặt đứt đã được chữa trị, tuy lưng vẫn còn hơi nhói đau nhưng cũng đã hồi phục như cũ.

Nếu không phải trên mặt đầy đầy máu tươi và trong cơ thể không còn Thiên Đạo Cốt, hắn còn tưởng rằng những gì xảy ra vừa rồi đều là giấc mơ.
“Có chuyện gì vậy?”
Hắn đứng lên, khó hiểu.
Nhưng dù hắn nghĩ thế nào cũng không đoán được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Mà đúng lúc này, ở nơi xa có hai bóng người xuất hiện.
Phương Thần lập tức cảnh giác, không
nghĩ đến việc mình hồi phục như thế nào nữa.
Hai bóng người càng lúc càng gần, cuối cùng Phương Thần có thế nhìn ra haí người đó.
Đó là một lão già và một thiếu nữ.
Dung mạo thiếu nữ thanh tú lạnh lùng, đôỉ mắt sâu như đầm nước, làn da trắng nõn mịn màng tựa như ngọc từ ngà voi.
Quanh thân lão già có tiên khí phiêu phiêu, dáng người tuy gầy nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác sâu không lường được.
Hai người đến trước mặt Phương Thần, lão giả mở miệng trước: “Ngươi là Phương Thần?”
Phương Thần không hiểu gì nhưng vẫn trả lời: “Ta là Phương Thần”
Thấy Phương Thần thừa nhận, lão giả nhìn thiếu nữ, lùi ra sau một bước.
Thiếu nữ mở miệng, giọng nói du dương lạnh nhạt: “Ta tên là Lâm Tuyết Nghiên. Mười năm trước, phong chủ Phong thứ bảy và gia gia của ta đã tạo một mối hôn ước, hôm nay ta tới để từ hôn.”
“Từ hôn? Mười năm trước?”
Phương Thần sửng sốt, hơi suy tư, hắn nhớ ra rồi.
Lúc ấy, Phương Thần mới chỉ là hài nhi đã lộ ra thiên phú khiến người ta kinh ngạc cảm thán, vì thế gia gia Lâm Tuyết Nghiên coi trọng điều này nên đã đính ước với Thiên Dương Tử.
Lúc đầu Thiên Dương Tử cũng không chịu, nhưng thấy thái độ gia gia của Lâm Tuyết Nghiên rất chân thành, hơn nữa còn hứa tương lai dù thế nào cũng sẽ không hối hôn nên đã đồng ý.
Nhưng hiện giờ xem ra, đối phương không muốn giữ lời hứa.
Bởi vì khi đó Phương Thần mới sáu tuổi, hắn tùy tiện nghe sư tôn nhắc tới rồi không thèm để ý nữa, nhưng không ngờ hôm nay chính chủ đã tìm tới cửa.
Phương Thần không nói gì, Lâm Tuyết Nghiên cho rằng Phương Thần không muốn, giọng nói càng trở nên lạnh lùng: “Ta là đương kim thánh nữ của Phong thứ nhất, ngươi và ta đã không còn xứng đôi nữa, giao hôn thư ra đây đi.”
Thánh nữ của Phong thứ nhất ư?
Phương Thần hơi chấn động trong lòng.
Phong thứ nhất và Phong thứ bảy dều thuộc Thất Phong của Thiên Vũ Thần Tông, mà

Phong thứ nhất vẫn luôn là phong đứng đầu trong Thất Phong.
Danh hiệu thánh nữ chỉ có thể đạt được khi trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ Thiên Vũ Thần Tông.
Nói cách khác, thiếu nữ trước mặt không chỉ là thiên chi kiều nữ của Phong thứ nhất mà còn là đệ tử thân truyền của tông chủ, tương lai tiền đồ vô lượng.
Có điều, sau khỉ hơi kinh ngạc, hắn lấy lại bình tĩnh, chuyện này đối với hắn đã không còn quan trọng nữa.
“Ngươi đỉ theo ta.” Nói rồi, hắn đứng dậy đi vào nhà gỗ.
Lâm Tuyết Nghiên cũng bước vào căn nhà, nàng ta hơi cau mày khỉ nhìn thấy căn nhà gỗ đổ nát này nhưng cũng không nói nhiều.
Nàng ta tới đây để từ hôn, giải quyết nhân quả.
Còn chuyện khác, nàng ta không có hứng thú.
Nhưng đồng thời nàng ta cũng hơi lo lắng, hôn thư này đối với Phương Thần mà nói đều là thứ để hắn trở thành cá chép vượt long mòn, nếu hắn không chịu từ hôn thì nàng ta phải làm
sao đây?
Không lâu sau, Phương Thần cầm một cái hộp gỗ cổ xưa đi ra, nói: “Hôn thư ngươi cần chắc là ở trong này.”
Đôi mắt Lâm Tuyết Nghiên sáng lên, nhưng nàng ta hiểu Phương Thần sẽ không dê dàng giao cho mình, vì thế nàng ta nói: “Chỉ cần ngươi chịu giao cho ta, ta có thể cho ngươi một viên Linh Nguyên đan nhị phẩm..”
Phương Thần cau mày, không khách sáo đưa hôn thư trong hộp cho nàng ta, lạnh lùng nói: “Cầm đi, ta không cần bất cứ thứ gì của ngươi”
Lâm Tuyết Nghiên sửng sốt, nàng ta không ngờ Phương Thần lại giao hôn thư cho nàng ta dễ dàng như vậy.
Điều này khiến kế hoạch trước đó của nàng ta thất bại, có cảm giác như đấm một cú vào bông vậy.
“Còn gì nữa không? Nếu không thì rời đi đi, không tiễn” Lúc này Phương Thần chỉ muốn thủ mộ một ngày cuối cùng cho sư tôn, không muốn nhiều lời với Lâm Tuyết Nghiên.
“Ngươi, tự giải quyết cho tốt đi.”
Lâm Tuyết Nghiên khẽ nhíu mày, nhìn
chằm chằm vào Phương Thần, sau đó rời đi với lão già.
Phương Thần ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đau đớn vô cùng.
Không phải bởi vì Lâm Tuyết Nghiên, mà là bởi vì Tô Uyển Nhi phản bội mình.
“Thôi, hôm nay là ngày thủ mộ cuối cùng sau năm năm. Sau hôm nay lại tính tiếp.”
Vẻ mặt hắn u ám, đầy đau buồn.
Nhưng ngay sau đó, hắn chợt cảm thấy lồ.ng ngực nóng bừng. Khoảnh khắc tiếp theo, một luồnq kim quanq xuất hiện trước măt hắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.