Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện

Chương 84:




Dù bị phũ nặng nề nhưng Quý Huyền vẫn không bỏ cuộc.
Đến tối, anh vẫn vào phòng livestream của Tiêu Vũ. Tối nay, Tiêu Vũ ăn mặc giản dị hơn, khi bắt đầu livestream, cô nói lời cảm ơn mọi người rồi  bắt đầu chơi piano.
【Đúng là cô ấy kìa!】
【Đúng là cổ thiệt! 】
【Wow, mị không ngờ luôn!】
【Cô ấy cái gì zợ??】
【Nữ chính của phốt lừa đảo quyên góp hai tháng trước đó! Mọi người không biết sao? Vụ đó ồn ào lắm đấy!】
Tiêu Vũ đàn rất nghiêm túc nên không chú ý. Quý Huyền cau mày, lần này anh khôn hơn trước, không dám đập quá nhiều tiền, nên đã tặng 10 đóa hoa hồng xanh, tặng không ngừng để đẩy mấy cái bình luận đó đi.
【Fuck, thổ hào xuất hiện rồi kìa, thổ hào cầu ôm một cái. 】
【Ôm đùi. 】
【Đát-đì, mau nhìn con này. 】
Chẳng bao lâu,『Dùng cái gì thanh thuần』cũng xuất hiện, liền tặng 99 thiên thần độc quyền. Ngay lập lức, thông báo tặng quà lại bay khắp server, phòng livestream lại nhao nhao hẳn lên.
Quý Huyền nhướng mày, sao thằng này cứ đưa tiền cho vợ anh hoài vậy? 
Vì thế, Quý Huyền cũng tặng ngay 99 thiên thần độc quyền, đẩy tặng quà trước đó xuống dưới, 『Dùng cái gì thanh thuần』cũng không hề nhường nhịn, tặng ngay 99 thiên thần độc quyền. 
【ĐM, ĐM, hết sức tuyệt vời, tin trên Weibo không hề chém gió! Đúng là mỗi lần tặng 10 vạn (35,745,908 Vnđ) lận!】
【Hahahahaha, chủ bá cũng y hệt như trên Weibo nói, không hề nói cảm ơn lúc đánh đàn. 】
【233333333】
【Người ta tặng quà để show tồn tại, còn hai bạn ngốc này chính là đua xem ai nhiều tiền hơn. 】
【Có liên quan cái rắm đến mày đâu! Người ta có tiền thì sao, đát-đi, nhìn con này, con yêu daddy. 】
【Ah ah ah ah ah, rất nhiều thiên thần độc quyền đó!!!】
【Chủ bá, nhìn nhìn nhìn đi, cô lại có thêm thật nhiều tiền. 】
【E hèm, tôi chính là chủ bá, thay mặt chủ bá cảm ơn hai vị thổ hào đã tặng thiên thần độc quyền. Cho tôi một cái cũng được! Một cái cũng bằng lương mấy ngày của tôi đó….】
【Chắc mị cũng mở phòng livestream, haha】
【Đồng râm, Weibo đúng là toàn nói điêu thôi. 】
【Cái hot search hôm nay chắc chắn là do bên Thanh Trúc Xà mua, chắc chắn là để lừa chúng ta mở phòng livestream. 】
【Hahahahaha….. Mở phòng livestream không cần tấu hài, tuy rằng tôi đã mở. 】
Phòng livestream của Tiêu Vũ rất náo nhiệt, cô cũng không thấy sai sai chỗ này, hoàn toàn không biết các phòng livestream mới mở thì vắng vẻ như thế nào.
Tiêu Vũ đàn xong rồi, phát hiện không ai trong phòng livestream nghe cô đàn, toàn nói chuyện dóc ở không! Dùng tiếng đàn của cô làm nhạc nền, Tiêu Vũ nhìn mấy món quà, liền biết hai thổ hào kia lại đập tiền. 
Vì vậy, cô lấy điện thoại ra search tìm kiếm, 『Dùng cái gì thanh thuần』 nói không nên lời: 【.....Đừng có kiếm mấy câu cảm ơn nữa, bạn vừa cầm điện thoại là tôi nghẹn cả họng. 】
Mọi người 【???】 
Đàn mạc với khu vực bình luận bên cạnh load quá nhiều tin nhắn, Tiêu Vũ không nhìn thấy bình luận của 『Dùng cái gì thanh thuần』, chỉ thấy được một đống dấu chấm hỏi.
Tiêu Vũ "???"
Vì vậy cô lấy điện thoại ra và bắt đầu nói "Cảm ơn rất nhiều vì sự đồng hành lâu dài của các bạn. Nếu không có bạn thì sẽ không có tôi bây giờ…..Quên đi, tôi tự nói còn hơn. "
Mọi người: 【.....】
Tiêu Vũ ném điện thoại sang một bên, rồi nói liền tù tì: "Vô vô vô vô vô cùng cảm ơn sự ủng hộ mạnh mẽ của 『Dùng cái gì thanh thuần』 và 『Cha của hồ lô oa 』, hai người đã cho đi rất nhiều mà không cần nhận lại. Tặng hoa là okela rồi! " Tiêu Vũ không phải là người có lòng tham không đáy, tuy rằng cô thích tiền nhưng tối nay được cho nhiều như vậy, cô cũng chột dạ lắm. 
Mọi người:【.....Chủ bá đúng một dòng suối trong giới stream! 】
Vì vậy, hoa đã nở điên cuồng trên màn hình.
- ----
Ngày hôm sau, khi Tiêu Vũ xuống nhà, Quý Huyền ngồi đối diện Tiêu Vũ, nhìn cô. 
Quý Huyền nghĩ đến những gì Quý Yến nói: “……. nói lý tưởng khát vọng với tương lai…..”
Vì vậy, Quý Huyền nhìn Tiêu Vũ, đột nhiên nói: “Anh đã có sự tự tin từ khi còn nhỏ…...”
Tiêu Vũ ngơ ngác: “???”
Quý Huyền không quan tâm mà tiếp tục." Mặc dù khi bé anh rất nghịch ngợm, nhưng anh luôn làm những trò nghịch ngợm nhất trong những trò nghịch ngợm. "
Tiêu Vũ: ".... "
Quý Yến: "....." Đó là khát vọng hả?
Ông nội Quý cũng nói theo: "Đúng vậy, hồi đó ông vì đánh nó mà gãy những 17 cây gậy, mà cũng không ngăn nó thành trùm được. "
Quý Huyền liếc nhìn ông nội Quý, nói tiếp: " Nhưng giờ anh đã dần trưởng thành, anh của hiện tại có khát vọng cao cả hơn. "
Tiêu Vũ chấm hỏi nhìn anh, nhưng vẫn hỏi "Khát vọng gì vậy?"
"Tuy anh không có thời gian đọc sách với sáng tác, nhưng những người bạn anh kết thân đều là những người sâu sắc, nên anh đã sửa được các thói xấu, thậm chí còn trưởng thành, hiểu chuyện với học được cách kiên nhẫn và bao dung. Vì gia đình mà không ngừng đấu tranh, không ngừng học hỏi và không bao giờ bỏ cuộc. " Nói tới đây, anh nhìn Tiêu Vũ một cái rồi nói:" Lý tưởng và ước mơ của vợ anh cũng là của anh, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp cô ấy thực hiện. ”
Tiêu Vũ cám thán: “Tuyệt vời.” Sau đó cúi đầu ăn cơm.
Quý Huyền khẽ mỉm cười, trầm mặc quay lại nhìn Quý Yến.
Quý Yến: "....." Tui bị oan quá oan.  
- ---
Vì sắp khai giảng nên Tiêu Vũ chuẩn bị đưa hai con đi ăn đi chơi một chút.
Quý Huyền đã thức trắng cả đêm qua để làm xong hết mọi việc trên công ty nên ngày hôm sau, liền đeo theo một đôi mắt gấu trúc xuống lầu, nói với  Tiêu Vũ: “Hôm nay tình cờ anh được rảnh rỗi, chúng ta cùng đi.”
Tiêu Vũ nhìn anh, hỏi với sự không chắc chắn, “Anh có thể đi chung không?”
Quý Huyền gật đầu, thế là một nhà bốn người đi ra ngoài. Quý Yến ở phía sau làm động tác cố lên với anh, ông nội Quý cũng nhìn họ đầy ẩn ý.
Lúc gọi món, Quý Huyền nhìn thực đơn và nói với Tiêu Vũ: “Anh rất thích ăn cay.”
Tiêu Vũ gật đầu nói: “Em cũng vậy.”
Quý Huyền liền cười nhìn Tiêu Vũ, nói: “Chúng ta khá hợp nhau đấy.”
Tiêu Vũ mỉm cười nhìn Quý Huyền đáp: "Anh nghĩ nhiều rồi, con người vốn chỉ phân thành loại ăn cay với loại không ăn cay thôi."
Quý Huyền "....." 
Sau khi Tiêu Vũ gọi món cho mình với hai con, người phục vụ đã viết đơn xong, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Quý Huyền.
Quý Huyền vẫn bình tĩnh nhìn Tiêu Vũ, nói: “Trong các loại thịt, anh thích thịt bò hơn.”
Tiêu Vũ gật đầu đáp lại: “Em thích hết.”
Quý Huyền lại nói, “Anh thích rượu nho, loại hơi ngọt, và mang lại vô số dư âm. Nhưng vào mùa đông, anh lại thích uống rượu trắng, còn mùa hè thì thích uống bia lạnh.”
Tiêu Vũ gật đầu, Quý Huyền tiếp tục nói: " Phim thì anh thích xem phim hành động, anh đã xem gần hết các bộ phim bom tấn của Mỹ. Vào buổi tối, anh thường xem thời sự một lúc trước khi đi ngủ. Đúng rồi, lúc tắm anh thích xà bông vị cam quýt, quần áo thì thích đồ khó bị bẩn…. "
"Thưa anh…." Người phục vụ thực sự không thể đợi lâu hơn được nữa, vội ngắt lời, "Anh có thể gọi món rồi xem mắt được không ạ?"
Quý Huyền quay lại nhìn cô phục vụ, tức giận nói: "Con mắt nào của cô thấy tôi đang tới xem mắt?” Tôi đang theo đuổi bà xã đó nhé? Tôi đang làm bà xã thêm hiểu tôi hơn.
Người phục vụ “Hài, Vâng ạ, anh có muốn gọi món không ạ?”
Tiêu Vũ cười nói: “Lấy cho anh ấy một phần bò bít tết đi, không phải khi nãy anh ấy có nói mình thích ăn thịt bò sao?”
Lúc này, người phục vụ ghi đơn rồi hài lòng rời đi.
Tiêu Vũ quay lại nhìn Quý Huyền và nói: “Ờ….., anh còn muốn nói gì nữa không?”
Quý Huyền lắc đầu, Tiêu Vũ nhìn anh hỏi: “Hai ngày nay anh làm gì vậy?”
Quý Huyền lắc đầu, Tiêu Vũ nói không nên lời, "Nếu anh không muốn làm gì nữa thì ăn thôi!"
Quý Huyền cầm đũa lên ăn món khai vị, vừa ăn vừa nhắn cho Quý Yến:【 Em chết chắc rồi.】
Quý Yến: "......" Liên quan gì tới tui, tự mà theo đuổi vợ anh đi, cái ông anh thẳng nam này.
- ----
“Còn cái gì trăn trối không?” Quý Huyền nhìn Quý Yến hỏi, anh làm theo từng điều mà Quý Yến nói, kết quả là bị coi như là thằng khùng.
Quý Yến trên mặt nở cười, trong lòng lại thấy chột dạ: “Anh, theo đuổi vợ đâu có đơn giản như vậy! Thể hiện bản thân mới chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp, anh còn phải làm nhiều bước nữa." Cho đến khi anh với chị dâu ở bên nhau, ta đây có thể nghĩ ra n bước.
Quý Huyền cau mày, hỏi: "Bước thứ hai là gì?"
"Vui vẻ, anh phải làm chị dâu vui vẻ khi ở bên anh! Cho nên, anh phải có khiếu hài hước. Bây giờ anh phải học, học cách nói chuyện khôi hài, học cách lãng mạn ra sao, rồi nói chuyện thế nào. Sau đó, anh phải học cách tôn trọng chị dâu, học cách hẹn hò, học cách quan tâm đến chị dâu, v.v. " Quý Yến nói hết những thứ mà anh ta nghĩ, anh ta có thể thấy EQ của anh trai mình thấp đến mức nào. Lần trước, anh ấy thế mà lại làm theo những gì anh ta nói một cách có thứ tự. Cho nên lần này, Quý Yến nói nhiều hơn một chút, chắc chắn sẽ có chiêu dùng được. 
Quý Huyền biết lời thật khó nghe nhưng lại tốt cho hành động, cho dù anh không thích đứa em trai này, cảm giác tình anh em cũng rất phù phiếm. Nhưng anh cũng biết, em trai anh có nhiều kinh nghiệm hơn ở phương diện này, anh nên khiêm tốn tiếp thu.
Cho nên, hôm sau đi làm, Quý Huyền nói với Ban Trinh Diệp: "Mua cho tôi một cuốn bách khoa truyện cười."
Ban Trinh Diệp: “...." Quý tổng, anh sao vậy???
Lúc về vào buổi tối, Quý Huyền thấy vợ con anh đang ngồi xem sói và cừu trên TV như thường lệ. 
Anh nhớ Quý Yến đã nói rằng: “anh phải làm chị dâu vui vẻ khi ở bên anh! Cho nên, anh phải có khiếu hài hước..., học cách nói chuyện khôi hài,” vì vậy Quý Huyền để cặp sang một bên, kéo cà vạt và ngồi bên cạnh con, cùng xem phim hoạt hình với Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ liếc nhìn anh một cái, cũng không quan tâm lắm, người đàn ông này rất yêu con, khi rảnh thì mỗi ngày anh xem TV với hai con khi tan làm.
Khi đến cảnh hài hước, hai đứa trẻ cười lớn hahahaha, Tiêu Vũ không thể hiểu sao lại mắc cười, nhưng thấy hai con vui, cô cũng nở một nụ cười trên môi.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng cười "hahahahaha" siêu to từ Quý Huyền ngồi cạnh cô.
Ba mẹ con cùng nhau quay đầu nhìn Quý Huyền: “.....”
Cười xong, Quý Huyền cũng thấy quê một cục, vì thế nhìn ba mẹ con bên cạnh: “......”
Quý Yến ngồi ở bàn không nói nên lời, che mặt bỏ chạy, nếu không sẽ bị ánh mắt của anh trai đâm chết.
Tiêu Vũ nghẹn lời, hỏi: “Anh ăn chưa?” 
Quý Huyền lắc đầu, Tiêu Vũ nói: “Vậy anh ăn cơm trước đi.”
Quý Huyền im lặng đứng dậy ăn cơm, Tiêu Nhược Quang nhìn bóng lưng hiu quạnh của cha mình, cảm thấy cha quá đáng thương dù nhóc cũng không biết vì sao. 
Ăn cơm xong, Quý Huyền vẫn cầm tạ ngồi cạnh TV tập luyện, tiếc là cả hai đứa nhóc và mẹ tụi nhỏ đều đang xem TV  chứ không muốn xem người sống sờ sờ là anh, hài, ngay cả Tiểu Quang cũng không chịu để ý tới anh. Nhớ lúc thằng bé mới về, ngày nào cũng bám lấy anh, thương thương anh.
Quý Huyền chán nản, ngẫm lại thấy mình lớn lên cũng không tệ mà. Đẹp trai? Có. Tinh thần trách nhiệm? Cũng có. Cơ thể cường tráng? Chắc chắn có, thân hình tam giác ngược tiêu chuẩn, là móc áo di động. 
Không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, cũng rất tôn trọng phụ nữ, sự nghiệp xem như thành công, số dư trong thẻ chắc chắn đủ cho cô tiêu.  Cao - giàu - đẹp chắc cũng chỉ đến thế này thôi! Với tư cách là một cao - giàu - đẹp, anh còn rất nhiều ưu điểm khác, tại sao anh lại có cảm giác trong mắt Tiêu Vũ, mình chỉ là cha đứa nhỏ thôi?
Quý Huyền tập tạ tay, bắt đầu tự ngẫm xem mình nên làm gì để cho Tiêu Vũ biết, mình chính là sự lựa chọn tốt nhất trong cuộc đời cổ.
Tiêu Vũ nhìn động tác tập tạ của Quý Huyền càng lúc càng nhanh. "....." Cô nhớ mang máng tạ không phải dùng như thế.
(Edit khúc này cười lăn lóc luôn. 😂😂😂😂)
- ----
Hai đứa nhóc cần phải lên trường đăng kí. Để thu phục Tiêu Vũ trong vòng ba tháng, Quý Huyền đã giao công ty cho ông nội Quý trông coi.
Quý Huyền lái xe đến trường Quý Du trước, Quý Du bây giờ càng ngày càng vui vẻ, cho dù cô bé có hơi kiêu nhưng bạn bè vẫn chiều theo cô bé.
Quý Huyền xuống xe,mở cửa cho Tiêu V. Tiêu Vũ nói lời cảm ơn rồi ôm Tiêu Nhược Quang xuống xe. Quý Du tự mình nhảy xuống, nắm lấy tay   Tiêu Vũ nói: “Mẹ ơi, nhanh lên, nhanh lên, bạn của con nhất định đều tới rồi.”
Tiêu Vũ bình tĩnh nói: “Không vội, còn sớm mà con.”
Hai mắt Quý Huyền sáng lên, nghĩ tới cuốn bách khoa truyện cười đọc mà không thấy buồn cười đêm qua, bởi vậy anh nói với Tiêu Vũ: “Anh kể cho em cái chuyện cười này, có một ngày giáo viên hỏi Tiểu Minh: “Sao hôm qua em không làm bài tập?”, Tiểu Minh đáp: “Hôm qua cha em đánh bài với bạn nên không có thời gian làm.” Có buồn cười không, ha ha ha ha ha…..”
Quý Huyền cười xong, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của ba mẹ con, giật giật cà vạt nói: “Cha cũng không thấy buồn cười.”
Tiêu Nhược Quang thật sự không muốn tổn thương cha nhóc, nên nhóc đã nói:"Nó thực sự khá buồn cười, chỉ là con chưa kịp cười thôi ạ.” 
Quý Du trợn mắt lên trời, hỏi: “Sao cha lại bắt đầu kể chuyện cười thế ạ?”
Quý Huyền liền nói: “Cha nghĩ, trước đây cha quá nghiêm túc nên muốn trau dồi khiếu hài hước.”
Tiêu Vũ nói với vẻ mặt khó có thể chịu được nữa: "Anh có nên nghe thử mấy câu chuyện hài nhạt không?"
Quý Huyền ngạc nhiên, chuyện hài mà có nhiều loại vậy à. Vì vậy, anh ấy hỏi "Chuyện hài nhạt là gì vậy?"
"Ví dụ, hành vi khi nãy của anh, tựa như một câu chuyện hài nhạt vậy.” Tiêu Vũ lạnh lùng nói.
Quý Huyền: “……”
Đăng ký thông tin là ở tại lớp học, Quý Du rất thất vọng vì mấy người bạn của cô bé không có tới.
Giáo viên vừa nhận tiền, vừa nhớ đọc tên Quý Du, tiện thể đưa cho Tiêu Vũ hai tờ giấy thông báo, nói rằng: “Đây là giấy thông báo an toàn và giấy thông báo việc chuẩn bị đồ dùng khai giảng.”
Tiêu Vũ cầm lấy tờ thông báo đọc, hỏi lại: “ Sách giáo khoa sẽ được nhận lúc khai giảng sao? "
"Vâng, thứ hai tuần sau sẽ bắt đầu đi học, lúc đó nhà trường sẽ phát sách cho học sinh, phụ huynh nên mua bìa sách trước. "Cô Vu nói xong, nhìn Tiêu Vũ, muốn nói lại thôi.
Tiêu Vũ thấy thế liền hỏi: "Cô giáo còn chuyện gì sao?"
Cô Vu nhìn xung quanh thấy không có ai, liền nói: “Tôi nghe nói Cô Y đã từ chức.”
Tiêu Vũ sửng sốt, “Từ chức? Cô ấy trực tiếp từ chức sao?” 
Cô Vu Vu gật đầu, nói: “Hình như cô ấy sống gần khu biệt thự nhà chị, nghe nói còn đang mang thai.” Lúc này, Cô Vu mới liếc nhìn Quý Huyền.
Tiêu Vũ cười nói: “À, cô yên tâm, không phải của anh Quý nhà tôi đâu.” Cô cũng không nói đứa bé là của cha Văn Liệt, dù sao Văn Liệt vẫn còn đang học ở đây! Nhưng mà, nghĩ lại, chắc cô Vu cũng có thể đoán được.
Cô Vu không hỏi thêm nữa, cô ấy gật đầu nói: "Hôm nay Văn Liệt chưa đến đăng ký, nếu lúc chị về mà có thấy trò ấy thì phiền chị nhắc một tiếng."
Tiêu Vũ gật đầu, lúc đi ra ngoài cùng với Quý Huyền còn nói với anh: “Văn Thiên Lãng sẽ không thực sự đưa Y Lam Nhã đến nhà bên cạnh ở, đúng không?”
Quý Huyền gật đầu nói đúng, sau đó cả nhà nhanh chóng đi đến trường mẫu giáo ở trung tâm thành phố.
Về trường mẫu giáo này, cuối cùng Quý Huyền cũng không quyên góp gì, hiệu trưởng cũng chỉ cho rằng anh nói đùa thôi.
Có rất nhiều người đến đăng ký, trung tâm thành phố có rất nhiều ô tô ra vào, trường mầm non không phải nơi đông đúc nhất.
Nhưng gần trường lại có không ít khu đô thị và có không ít cửa tiệm ở tầng 1 các tòa nhà. Khuôn viên trường mẫu giáo nằm ở tầng 2 của một tòa nhà,không có sân chơi và chỉ có thể đi cầu thang bộ.
Trường được ngăn cách bằng cổng rào sắt, do hôm nay là ngày đăng ký nên cổng rào sắt được mở toang ra, có rất nhiều phụ huynh bên trong xếp hàng chờ đóng tiền.
Quý Huyền nhìn nhìn, trường mẫu giáo thuê hết tầng hai, còn có cầu thang dẫn lên tầng ba chứ không có cửa tiệm nào khác. Có một số phụ huynh lần đầu đến đây được các cô đưa đi tham quan.
Quý Huyền lớn lên “đập” trai, nhìn cũng có khí thế, vừa bước vào liền thu được không ít ánh nhìn từ các phụ huynh.
Hiệu trưởng nhìn thấy anh liền mỉm cười bước tới chào hỏi: “Anh Quý, anh đến rồi, Tiểu Quang à ~”
Tiểu Quang thấy hiệu trưởng cũng rất vui vẻ, lớn tiếng gọi: “Con chào cô hiệu trưởng.”
Vì dòng người xếp hàng còn rất dài nên Tiểu Quang dắt Quý Huyền đi thăm thú xung quanh, Tiêu Vũ không muốn đi nên đứng xếp hàng một mình. Quý Du lần đầu tiên đến một trường mẫu giáo nhỏ như vậy, nên đương nhiên cũng chọn phương án thăm quan trường em trai. 
Trường mẫu giáo không thuê nguyên tầng 3 mà chỉ thuê một vài chỗ để các bé học sinh ngủ trưa.
Lớp của Tiểu Quang là lớp chồi 2, phòng học không lớn, chỉ lớn bằng tủ quần áo của Quý Huyền. Trang thiết bị đều là đồ mới, bàn ghế sạch sẽ, ngăn nắp.
Tiêu Vũ đăng ký xong, đi tới gọi ba cha con: "Quý Huyền, xong hết rồi, chuẩn bị về thôi."
Kết quả là cô nhìn thấy Quý Huyền đang đứng trước cửa lớp chồi 2 với bóng dáng hiu quạnh, nhữ thể sẽ bị gió thổi đi vậy. 
Tiêu Vũ: ".....”
Quý Huyền quay đầu nhìn Tiêu Vũ với vẻ mặt bi thương: "Con trai anh phải học trong tủ quần áo của anh….."
Tiêu Vũ: ".......Bây giờ anh mới hài hước đấy, về thôi.”
Khi quay trở lại khu biệt thự, Tiêu Vũ nhớ tới Cô Vu nói hôm nay Văn Liệt không tới đăng ký. Vì vậy cô bảo Quý Huyền đưa hai đứa nhỏ về nhà trước, còn mình thì đi qua hỏi thăm.
Quý Huyền không yên tâm, để hai con tự về nhà, rồi đi qua đó với Tiêu Vũ.
Cửa nhà Văn Liệt đóng chặt, dù sao cảnh tượng drama mấy ngày trước quá xuất sắc, cho nên gần đây Văn Thiên Lãng luôn đóng cửa nhà.
Tiêu Vũ bấm chuông cửa, vẫn là bà quản gia hồi trước tới mở cửa, vừa nhìn thấy Tiêu Vũ, quản gia nói không nên lời, muốn đóng cửa luôn.
Quý Huyền bám một tay vào thành cửa, bà quản gia không kịp đóng cửa lại, chỉ có thể khô khan hỏi: “Có chuyện gì?”
“Văn Liệt có ở đây không cô?” Tiêu Vũ hỏi.
“Không có, mấy người đi mau đi.” Bà ta vẫy tay.
Đột nhiên từ bên trong truyền đến tiếng gào của Lâm Hồng: "Tao bảo mày bưng mỗi chén canh thôi mà cũng bưng không xong, mày là người chết à??"
Tiêu Vũ: "......" Đây là xé luôn mặt nạ, tự sa ngã sao? Không giả làm bông sen trắng nữa à? Hay là vẫn làm bông sen mà chuyển hóa thành bông sen đen luôn? (Hắc liên hoa)
Sau đó là tiếng tát, Tiêu Vũ không nghe thấy tiếng khóc của Y Lam Nhã, liền cảm thấy có điều gì đó không ổn. Quả nhiên cô thấy Y Lam Nhã vuốt bụng đi từ trên lầu xuống, còn mở miệng nói, "Thằng bé còn nhỏ như vậy, cô đánh nó làm gì?"
Tiêu Vũ tức lên, mặc kệ mọi thứ mà đẩy người quản gia đi vào. Tọc mạch chuyện nhà người ta sao?
Xin lỗi nhé, bây giờ chị đây chính là tọc mạch chuyện nhà người ta đấy, Tiêu Vũ nhìn Văn Liệt bị đổ cả bát canh lên người đang đứng trong phòng khách.
Hai tay Văn Liệt run lên, môi dưới bị cắn đến chảy máu, nhưng cậu vẫn không nói lời nào.
Tiêu Vũ nhìn bát canh đổ lênh láng khắp sàn nhà, còn Văn Liệt đang đứng trên vũng nước canh, hai mắt cô đỏ đậm lên nhìn Lâm Hồng và Y Lam Nhã đang hả hê khi có người gặp nạn.
"Lại là mấy người, mấy người coi bà đây là quả hồng dễ bóp à? Không có chuyện gì mà cứ chạy đến nhà bà, lần này mấy người vào rồi thì đừng hòng ra nữa, bà gọi công an.” Lâm Hồng mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, cười lạnh lấy điện thoại ra.
Tiêu Vũ bước tới nhìn Văn Liệt, chén canh gà mới múc ra khỏi nồi, không ít nước canh đi theo quần áo vào cơ thể cậu. 
Văn Liệt nhìn thấy Tiêu Vũ từ xa, nước mắt cố nén từ nãy không ngừng tuôn rơi.
“Chị Tiêu, em đau.”
Trái tim Tiêu Vũ run rẩy, cô đi tới kéo quần áo Văn Liệt ra, Văn Liệt không hề hét lên, nhưng khi Tiêu Vũ nhìn thấy làn da bong tróc trên lưng cậu do canh nóng đổ vào, chỉ thấy vô cùng khó chịu.
Nếu một người cần phải trải qua những tra tấn này mới có thể lên được đỉnh cao thì….Quá tàn nhẫn.
“Chị Tiêu đưa em đi.” Tiêu Vũ vừa dứt lời, liền nghĩ tới, cô vốn ăn nhờ ở đậu, lấy đâu ra quyền cho người khác vào ở chứ, huống chi còn đi kèm với đống rắc rối. 
Tiêu Vũ quay lại nhìn Quý Huyền, Quý Huyền nhìn ánh mắt của Tiêu Vũ, những lời của Quý Yến vẫn văng vẳng bên tai anh: “......Phải học cách lãng mạn,........Học cách tôn trọng chị dâu…….Học cách quan tâm chị dâu.
Cơ hội trời cho đây rồi! Đây không phải lúc anh thể hiện sao? Hơn nữa, đứa trẻ này thực sự rất đáng thương, giúp đỡ là điều bình thường.
Quý Huyền nhìn Tiêu Vũ, dùng vẻ mặt trìu mến nói những gì anh nhớ đêm qua: "Chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có."
Tiêu Vũ: “……”
Lâm Hồng: “???”
Văn Liệt: “???”
Tiêu Vũ phát hiện số lần cạn lời của cô đã tăng lên dạo gần đây. Cô nhìn Quý Huyền nói," Lúc này, không cần kể chuyện cười đâu."
Quý Huyền: "???" Chuyện cười???
Tiêu Vũ nói: "Em muốn đưa Văn Liệt về, anh không đồng ý cũng không sao. Em có thể đi vay một ít tiền rồi ra ngoài thuê nhà. Chính là đêm nay Văn Liệt đi theo em trước, anh xem….”Quý Huyền: "Em còn có thể vay tiền à?"
Tiêu Vũ: “Vay tín chấp đó*"
(Vay mà không cần tài sản thế chấp)
Quý Huyền ngay lập tức nghiêm túc lại, nói với vẻ mặt chính nghĩa: " Em nói gì thế? Văn Liệt còn nhỏ như vậy, hai người ra ngoài gặp chuyện thì sao? Về nhà trước đã! Nhà của anh chính là nhà của em, đừng lúc nào cũng nghĩ dọn ra ngoài. "
Tiêu Vũ sửng sốt, Quý Huyền bước tới, lập tức cau mày: "Nghiêm trọng như vậy? Sau đó nhìn Văn Liệt không rên một tiếng, nói: “Dũng cảm lắm.” Anh chạm vào đầu của Văn Liệt, cậu rên lên.
Quý Huyền sửng sốt, nhìn lại thì thấy da đầu cậu cũng sưng vù, nghĩ tới nước canh chảy từ trên đầu cậu xuống. 
“Độc phụ.” Quý Huyền nghiến răng mắng, anh bế Văn Liệt lên, nói với  Tiêu Vũ: “Về nhà.”
Tiêu Vũ nhìn Quý Huyền đang nắm tay mình, cười nói: “Ừ, về nhà đi..
"Đ*t mẹ, mấy người coi bà đây chết rồi hả? Dám trước mặt bà ôm con trai Văn gia đi, bỏ xuống cho bà!!!" Lâm Hồng hét lên.
Tiêu Vũ quay đầu nhìn Lâm Hồng đang đỡ eo lại đây, Quý Huyền nói: “Em đến ôm đi.”
Tiêu Vũ lắc đầu nói: “Không sao, bọn họ không cần anh ra tay.” Sau đó Tiêu Vũ nhìn Lâm Hồng nói: "Cô đừng gọi người ta nữa, chắc cô cũng biết cô và chị em cô bây giờ đang trong tình trạng giữ thai đúng không? Với cái bụng đó, đừng nói đến việc đánh nhau với chồng tôi, ngay cả tôi cũng xử được cô chỉ với một ngón tay. Kêu Văn Thiên Lãng tan làm thì sang Quý gia, dù sao cũng gần mà.”
Lâm Hồng: "...."
Y Lam Nhã: “.....”
Nhìn bóng lưng ôm Văn Liệt ra ngoài, Y Lam Nhã cảm thấy khó chịu.
🎹🎹Đôi lời của editor: 🎹🎹
#1 Anh Quý cưa vợ như vậy tấu hài dữ 😂😂😂.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.