Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện

Chương 2:




"Mẹ ơi, con về rồi" Giọng bé trai vang lên, cậu cầm theo một ly sữa đậu nành cùng với hai chiếc bánh bao đặt ở trên chiếc bàn cạnh giường.
Sau đó cậu chạy đến cuối giường, lấy một bàn dọn ra ở trên giường, bởi vì thân hình quá nhỏ, cho nên phải cố gắng hết sức. Những người nhà của bệnh nhân khác cùng lúc đó mang theo bữa sáng tới thăm bệnh, thấy đứa nhỏ đang cố gắng xếp bàn lên giường, liện thuận tay giúp cậu.
"Tiểu Quang, mấy chuyện này về sau có thể nhờ hộ lý giúp đỡ" Người đàn ông mang bữa sáng tới nói.
"Cảm ơn chú Tôn, không sao đâu ạ, cháu có thể tự mình làm được" Chị hộ lý rất bận, cậu muốn tự mình làm.
Người đàn ông lạnh nhạt liếc Tiêu Vũ một cái, rồi nói với cậu nhóc: "Có việc gì thì cứ nói với chú Tôn" Sau đó liền xách theo bữa sáng đi vào giường bệnh ở trong cùng, từ đầu đến cuối không hề nói một câu gì với Tiêu Vũ.
Cậu nhóc tên Tiểu Quang lại đem bữa sáng lên chiếc bàn, sau đó nỗ lực nhấc đầu giường lên, Tiêu Vũ từ từ đem nửa người dựa vào giường, nhìn ly sữa đậu nành cùng hai cái bánh bao trước mặt,ngẩn người.
Cậu nhóc lại bò lên giường, ngồi đối diện với Tiêu Vũ, lấy ống hút cấm vào ly sữa đậu nành, duỗi thẳng cánh tay ngắn ngủi đưa tới trước mặt Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cúi đầu uống một ngụm, sữa đậu nành rất ngọt, cô thấy yết hầu cậu nhóc khẽ nuốt một cái, cô dừng lại, hỏi: "Con đã ăn gì chưa?"
Cậu nhóc không hề nghĩ rằng mẹ mình sẽ hỏi thế, nhất thời ngẩn người. Cậu mở tròn đôi mắt nai con Bambi của mình,nhìn Tiêu Vũ,há miệng thả dốc, cuối cùng vẫn không nói cái gì, ngậm miệng lại.
Chú Tôn ở chiếc giường trong cùng cười nhạo nói:" Hiện tại mới chịu quan tâm đến con cái cơ đấy, biết nó đói mấy ngày rồi không?"
Tiêu Vũ quay đầu nhìn cậu nhóc hỏi: "Sao con không mua gì mà ăn?"
Cậu bé cúi đầu lấy cái bánh bao ra, sau đó khẽ nói: "Con không có tiền ạ."
"Con cầm mấy thứ này ăn đi! Mẹ không đói bụng,mẹ muốn nghỉ ngơi một lát." Tiêu Vũ hất đầu về phía đồ ăn trên bàn.
Cậu nhóc lại nhìn cô, có chút không thể tin được, nhưng vẫn nói: "Mẹ ăn đi, mẹ đang bệnh mà, phải ăn mới tốt lên được."
Tiêu Vũ lắc đầu, sau đó nhắm mắt lại. Cậu nhóc nhìn chằm chằm vào cô, xác định Tiêu Vũ thật sự không muốn ăn, rồi mới lấy bánh bao ăn từng miếng lớn.
Tiêu Vũ liền tiếp tục cùng 404 nói: "Thiên kim tiểu thư mà mi đó hả?"
404 thiếu chút nữa thì khóc, nói: "Tôi không có lừa cô đâu! Tiêu Vũ thật sự là thiên kim tiểu thư đó."
"Thiên kim tiểu thư mà ở cái phòng bệnh kiểu này? Ăn bánh bao? Con trai sắp chết đói?"
404:" Ấy, Thật ra.... chính xác từng là thiên kim tiểu thư."
Tiêu Vũ ngẩng đầu cười to, sau đó lành lùng nói: "Nói đi! Bà đây còn bao nhiêu cái hố chưa giẫm? Từng là thiên kim tiểu thư, người chồng giàu có là quá khứ, cả người bị liệt vì tai nạn, còn cái gì nữa?"
404: "Ấy, còn tiền bồi thường cũng xài sắp hết rồi, sẽ xuất viện nhanh thôi."
Tiêu Vũ: "......." Mi được lắm, mau đem việc sắp xuất viện nói rõ ràng, chính xác là xuất viện hay bị tống cổ ra khỏi bệnh viện.
404 lại nói:" Ký chủ, cô còn vấn đề gì nữa không?"
"Này,mi có bàn tay vàng đúng không?" Tiêu Vũ hỏi.
404 ngay lập tức kiêu ngạo hẳn lên! Cao hứng mà nói: "Đúng vậy! Tôi có bàn tay vàng đó nha!"
Tiêu Vũ liền nói: " Vậy thì tốt, mau dùng bàn tay vàng chữa khỏi cho tôi đi."
404 lập tức phát ra tiếng máy móc hoạt động, sau đó nói với Tiêu Vũ: "Ký chủ ơi, chữa xong rồi đó."
Tiêu Vũ thử cử động, phát hiện vẫn không nhúc nhích được như cũ, liền hỏi: "Sao không có tác dụng vậy?"
404 lập tức giải thích: "À, để phù hợp với trình độ phát triển khoa học hiện nay, không thể phục hồi ngay lập tức được, như vậy sẽ dọa đến người khác."
Tiêu Vũ: "Cho nên?"
"Cho nên, bàn tay vàng này chỉ cho ký chủ một cơ hội có thể thoát khỏi việc tê liệt, nhưng ký chủ phải nỗ lực tập phục hồi chức năng mới trở lại như cũ được."
Tiêu Vũ quẫn bách hỏi lại: "Vậy nếu không thực hiện thì sao?"
"Vậy đương nhiên không được!" 404 sung sướng trả lời: " Không sao đâu ký chủ, chúng ta đã dùng bàn tay vàng trị liệu, chỉ cần luyện tập phục hồi chức năng là có thể khỏi hẳn."
Tiêu Vũ rống giận: "Mẹ nó, bà đào đâu ra tiền đi phục hồi chức năng? Bà sắp bị đuổi khỏi viện rồi đó đại ca!!!"
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Vũ lại nhàn nhã mà nói: "Nguyện vọng của nguyên chủ là trở thành nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng trên thế giới à? Nhanh lên, mau buff kỹ năng dương cầm cho tôi đi."
404: "..."
404: "Âý! Là như thế này..... tôi chỉ có đúng một cái bàn tay vàng thôi."
Tiêu Vũ: "........"
Vì thế, phòng bệnh 506 chớp mắt truyền tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Vũ: "A~~ ông trời ơi, cái số gì vậy, toàn gặp chuyện gì đâu không!!!"
Tiêu Nhược Quang, cũng chính là con trai nguyên chủ, cậu nhóc mới ba tuổi đầu, ngậm bánh bao trong miệng nhìn Tiêu Vũ khẽ gọi: "Mẹ, mẹ ơi?"
"Mẹ, mẹ,... con trai!" Tiêu Vũ lệ rơi thành sông mà kêu lên, lại hỏi thầm trong đầu: "Tôi có thể khiến con trai mình trở thành nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới không? Coi như hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ được không?"
404: "........Không, không thể đâu nha~."
Tiêu Vũ: "Mẹ nó, chuyện mi chỉ có một bàn tay vàng sao trước đó không nói rõ cho bà hay?"
404 chỉ biết an ủi rằng: "Thật ra, kỹ năng của thân thể này, cô cũng có thể thừa kế lại một ít. Không sao cả, vốn...."
Sau đó, Tiêu Vũ liền nghe thấy tiếng máy móc kêu ầm ĩ trong đầu mình, tiếp theo là một tiếng động chói tai, cuối cùng 404 khóc lóc nói: "Ký chủ à, tôi chữa khỏi.... chữa khỏi cho cô mà..... năng lượng..... của tôi......... bụp...."
Sau tiếng "bụp" này, trong đầu hoàn toàn an tĩnh, Tiêu Vũ ngơ ngác ra, chuyện này là sao?
Tiêu Vũ: "......"
Cái kiểu hệ thống củ chuối gì vậy? Xài được cái gì đâu? Dùng bàn tay vàng hoàn thành nguyện vọng, nhưng vẫn tê liệt toàn thân, cuộc đời này còn nghĩa lý gì nữa? Cho dù cô có thân thể này, mẹ nó nếu cô không thể hoàn thành nguyện vọng, thì thân thể cũng không phải của cô,dù cô có luyện tập phục hồi chức năng thì cũng chẳng dùng được? Vậy nên, chết sớm hay chết muộn có khác gì nhau?
"Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, con không ăn nữa, mẹ ăn đi" Tiêu Nhược Quang đưa cái bánh bao mà cậu đã cắn mấy miếng đưa cho Tiêu Vũ, giọng trẻ con mềm mại, ai nghe cũng phải mềm lòng.
Tiêu Vũ lắc đầu nói: "Con trai, con ăn đi! Mẹ không đói, mẹ chỉ nhớ cha con thôi!" Tiêu Vũ hai mắt rưng rưng, nhìn Tiêu Nhược Quang.
Con trai à, chắc chúng ta có thể,lại liên lạc với cha con nhỉ???
Tiêu Vũ nghĩ đến tương lai u ám của mình thì suýt nữa hộc máu, phục hồi chức năng cần tiền, ăn uống cũng cần tiền, đàn dương cầm lại cần có tiền, chỉ có tiền mới có thể giúp cô hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ để có một cuộc sống mới.
Chính là, cô bây giờ cái gì cũng có, chỉ là không có tiền......
Dựa mình vào gối, Tiêu Vũ thê lương mà nghĩ: Sao cô lại gặp phải cái hệ thống không đáng tin đến thế chứ? Nếu cô sớm biết nó chỉ có một bàn tay vàng, cô sẽ suy xét kỹ lưỡng xem nên dùng như thế nào cho phải.
Không đúng, ngay từ đầu đây đã là một cái hệ thống củ chuối rồi. Chỉ có một bàn tay vàng, chỉ có một nguyện vọng, dù thế nào thì cũng phải dùng để phục hồi thân thể như cũ đúng chứ? Chỉ có như thế, mới có thân thể khỏe mạnh để đàn dương cầm.
Tiêu Vũ sửng sốt, nghĩ đến chuyện nguyện vọng này chỉ có thể thực hiện sau khi thân thể phục hồi, Tiêu Vũ càng tức giận hơn.
Nếu ngay từ đầu chọn một thân thể khỏe mạnh có phải tốt không chứ? Chọn việc phục hồi kiểu này thì có bàn tay vàng hay không có khác gì nhau? Cuối cùng chẳng phải đều phải dựa vào chính mình à?
"Mẹ ơi, để con, con đi tìm cha xin tiền nha!"
Tiêu Vũ nhìn cậu, Tiêu Nhược Quang nói: "Hôm qua con thấy mấy đứa trẻ khác cũng tìm cha mình xin tiền, để con đi tìm cha xin tiền cho mẹ khám bệnh nha!"
Tiêu Vũ nhìn cậu nhóc,miệng lộ ra một nụ cười dịu dàng nói: "Con trai, ý này của con được đó, nhưng mà, chuyện đầu tiên là chúng ta phải có cha đã."
Tiêu Nhược Quang: "..........." Con không có cha sao?
*****Tác giả có lời muốn nói:*****
Cùng tiến hành viết hai truyện, chỉ có thể rút bớt từ lại!
Tối nay lại phát Chao lì xì đó nha! Chao lì xì mừng truyện mới, tiền không nhiều, tâm ý nho nhỏ 2333. Cảm ơn các độc giả thân yêu đã duy trì, vô cùng cảm tạ (^U^)ノ~YO
🐍🐍 Đôi lời từ editor: 🐍🐍
Cảm ơn mọi người đã đọc truyện.Nếu thấy hay thì hãy comment và nhấn cho mình một sao nhé.( ͡°❥ ͡°)
Ấy, hôm qua edit xong rồi mà quên đăng, xin lỗi mọi người nhé ٩ʕ◕౪◕ʔو٩ʕ◕౪◕ʔو

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.