Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện

Chương 118: Lần đầu gặp mặt




Khi thi đậu vào trường cấp 3, cô nhóc Quý Du đã là thiếu nữ tuổi 15. Cô bé có mái tóc xoăn tự nhiên, đôi mắt hoa đào. Là một mỹ nhân nhí khi tuổi còn nhỏ, đương nhiên dung mạo khi lớn cũng không hề kém đi. Hơn nữa Quý Du còn có một người cha đam mê trưng diện cho mình, có thể nói mỗi ngày cô bé đều được sống cuộc sống xa xỉ như công chúa, mặc các kiểu đồ công chúa. Bởi vậy, cô bé đã không kìm được mà hình thành thói quen làm đẹp.
Vào ngày nhập học, Quý Du mặc bộ quần áo theo mùa xinh đẹp mà cha mới mua cho cô bé, đeo cặp sách, xong xuôi sẵn sàng ra ngoài. Còn Văn Liệt thì đã sớm chuyển về lại nhà bên cạnh lúc tốt nghiệp tiểu học rồi, nhưng dù khác chỗ ngủ thì những chuyện khác chẳng thay đổi bao nhiêu.
Bao gồm việc Văn Liệt xuất hiện tại Quý gia vào giờ ăn cơm, thậm chí có lúc cậu tắm táp ở Quý gia luôn. Do đó, Văn Liệt và Quý gia vẫn giữ mối quan hệ thân thiết với nhau.
Quý Du cúi đầu buộc lại dây giày, trong lòng đột nhiên nghĩ đến chuyện mới xảy ra tại Văn gia, nghe nói gần đây Văn gia bỗng nhiên có đứa con hoang rơi từ trên trời xuống. Quý Du cúi đầu tự hỏi, không biết bây giờ cô Y và phu nhân Lâm thế nào rồi nhỉ?
“Con gái! Hôm nay con đi học à?” Tiêu Vũ ngậm kẹo mút, đi theo sau cô bé.
Quý Du đứng dậy, gõ mũi giày xuống sàn, gật đầu đáp lại: “Vâng ạ! Từ hôm nay con sẽ là học sinh lớp 10, đã là người lớn rồi.”
Tiêu Vũ lấy ra cây kẹo mút trong miệng ra, nhìn con gái rồi cực kì nhạnh nhùng nói: “Mẹ không thèm để ý con có phải người lớn hay không. Mẹ chỉ muốn nói rằng, đến trường mà thấy bạn nào đẹp hơn mình thì đừng ghen tị hay đố kỵ nhé. Mọi thứ đều là mây bay, con chỉ cần nhớ kỹ, nhà mình giàu! Cần sắc đẹp làm gì?”
Quý Du cau mày nhìn mẹ, không chịu thua mà đưa tay sờ mái tóc xinh đẹp mình và nói: “Sao có người xinh đẹp hơn con chứ ạ? Cha luôn nói con đẹp nhất thế giới mà.”
Tiêu Vũ nhìn cô con gái xinh đẹp của mình, đầu tiên tự nói thầm một câu: “Hôm qua cha con cũng nói vậy với mẹ đấy.” Sau đó lớn giọng nói: “Mẹ thấy có nhiều bạn xinh đẹp hơn con nhiều, Vương Tiểu Hoa nhà kế bên xinh hơn con đấy.”
Quý Du che mặt nói: “Sao có thể thế ạ? Mặt Vương Tiểu Hoa toàn vết rỗ mà mẹ. “
Tiểu Vũ lại ngậm kẹo mút trong miệng, hàm hồ nói: “Nhưng Trương Tiểu Cường nhà bên bên cạnh nữa thích Vương Tiểu Hoa chứ không thích con!”
Quý Du lại nói: “Cha nói, đó là bởi Trương Tiểu Cường tự hiểu bản thân, biết con sẽ không thích cậu ta.”
Tiêu Nhược Quang đeo cặp sách đi ra cửa. Hôm nay là cũng là ngày khai giảng của cậu. Bây giờ cậu nhóc vẫn chưa dậy thì, chỉ là một chú lùn cao 1m5. May mà cậu được thừa kế nhan sắc từ cha, có thể thấy một chút nét tuấn tú qua dáng vẻ thanh tú của cậu.
Cậu liếc nhìn Quý Du, nói: “Chị à, chị phải tin những gì mẹ nói, những gì mẹ nói luôn thành sự thật hết á.”
Quý Du cau mày nhìn Tiêu Nhược Quang rồi nói lại: “Không đâu, chị nhất định là người xinh đẹp nhất.” Cô bé xoay một vòng, nói: “Nhìn xem, quần áo của chị cũng đẹp nhất. “
Tiêu Vũ tỏ vẻ ‘à, mẹ hiểu rồi‘, nói: “À, đúng đúng đúng, đến lúc thấy bạn xinh hơn con, con cứ nghĩ thế này đi, quần áo của tôi đẹp hơn cậu. Ừm ~ cái này cũng tốt. “
Quý Du giậm chân, giận dữ hét lên: “Hai người đều nói bậy bạ, con đi tìm anh tiểu Liệt đây.”
Tiêu Vũ còn hét với bóng lưng con gái: “À, nếu anh tiểu Liệt không thích con thì đừng buồn, đừng khổ sở đâu nhé. Nhà mình vẫn có tiền mà~!!!”
Vậy nên, Quý Du càng buồn hơn nữa.
Tiêu Nhược Quang nắm quai đeo cặp sách, ngơ ngác hỏi mẹ: “Mẹ, chị quên con rồi ạ?”
Tiêu Vũ rất bình tĩnh đáp: “Không sao đâu, lát nữa con đi với mẹ.”
Tiêu Nhược Quang liền nhìn cô, hỏi: “Mẹ…. cũng đến trường trung học 13 ạ?”
Tiêu Vũ nở nụ cười ngọt như mật, trả lời con: “Mẹ muốn xác định vị trí của kẻ địch trước, sau đó chuyển chỗ cho anh chị con.”
“Anh tiểu Liệt, đi học thôi!” Quý Du hét lên trước cửa Văn gia, trong lòng hoàn toàn không tin mình còn có thể gặp được người đẹp hơn mình, đó là chuyện không thể nào. Hơn nữa, ngay cả khi có ai đẹp hơn mình, nhất định không có chuyện anh tiểu Liệt thích người đó chứ không thích mình.
Văn Liệt mở cửa, bốn cái đuôi đi theo sau cậu, một cậu bé 8 tuổi, một cô bé 8 tuổi, một cậu bé 6 tuổi và một cô bé vẫn đang bò trên mặt đất. Từ khi Y Lam Nhã sinh con gái, chưa tới mấy năm đã sinh ra một bé trai để củng cố địa vị của mình. Lâm Hồng thì tự nhận mình đã có con trai kề cận nên không vội, cho đến dạo gần đây mới sinh thêm một bé gái.
Có 4 đứa trẻ, Văn gia rất xôm, hơn nữa cả 4 đứa nhóc đều rất thích Văn Liệt, chỉ cần Văn Liệt trở về là nhất định phải bám theo. Cho dù Văn Liệt xua đuổi thế nào thì bọn trẻ vẫn làm dáng vẻ: “Anh hai, anh đang nói cái gì zợ? Em không hiểu.” Dùng vẻ mặt ngây ngô nhìn cậu, rồi tiếp tục đi theo sau..
Lúc này Văn Liệt vừa ăn xong cái bánh mì trong tay, cậu hỏi Quý Du: “Bây giờ mới 7 giờ mà! Em đi sớm vậy?”
Quý Du cực kì sốt ruột chạy tới, nói: “Không còn sớm nữa, giờ đã 7 giờ rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên, không thể để ấn tượng xấu với giáo viên chứ.”
Đương nhiên Văn Liệt không có gì không đồng ý, Quý Du muốn đi sớm, thì cậu xuất phát sớm thôi. Vì vậy, cậu xoay người cầm cặp sách đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến bốn ánh mắt trông mong phía sau.
Bởi vì Văn Liệt học cùng trường với Quý Du, đương gia chủ mẫu Lâm Hồng rất không biết xấu hổ, hàng ngày vẫn để Văn Liệt đi xe của Quý gia đến trường, trực tiếp lấy tài xế của Văn Liệt xài.
Khi đến trường, Văn Liệt cùng Quý Du đến bảng thông báo để tìm lớp của mình. Văn Liệt ưa nhìn, vừa cao vừa trông ngầu, ngoại hình rất thu hút sự chú ý. Quý Du rất xinh đẹp, không ít cậu trai nhìn lén cô. Nhưng mà, Văn Liệt rất tận tâm trừng lại mấy ánh mắt đang nhìn trộm, sau đó nhanh chóng đưa Quý Du đến lớp học.
Vừa vào đến phòng học, thế mà đã có rất nhiều bạn đến rồi, Văn Liệt nhìn xung quanh, chỉ vào một góc rồi bảo với Quý Du: “Tiểu Du, mình ngồi đó đi.”
Quý Du gật đầu, đi theo Văn Liệt. Văn Liệt chọn chỗ ngồi bên cửa sổ, ngồi trước cậu là một cô gái tóc dài, mặc áo khoác trắng và quần jean bó sát màu xanh nhạt.
Quý Du không thể không liếc nhìn cô gái đó nhiều hơn, cô chỉ cảm thấy kinh vi thiên nhân. Bạn nữ đó mắt ngọc mày ngài, thiên kiều bách mị, bế nguyệt tu hoa, quả thật như tiên nữ từ hạ phàm. Lúc này tiên nữ thấy đôi mắt Quý Du lóe sáng, nở một nụ cười như thiên thần nói: “Chào bạn.”
Kinh vi thiên nhâný chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
* Thiên kiều bá mị: xinh đẹp tuyệt trần
*Bế nguyệt tu hoa: Hình dung sắc đẹp đến nỗi khiến mặt trăng phải che lại, hoa phải hổ thẹn. Tức là rất đẹp.
Quý Du không biết trong đầu mình đang nghĩ gì, có lẽ lời nói lúc sáng của Tiêu Vũ đã phát huy tác dụng, Quý • bị một nữ sinh khác đè bẹp mặt nhan sắc • Du hô to một câu: “Quần áo của mình đẹp hơn cậu.”
Nữ sinh: “Ờ…”
Văn Liệt: “…”
Khi ấy, cả lớp đều sửng sốt, ai nấy đều quay lại nhìn Quý Du, không biết câu vừa rồi như có bùa mê thuốc lú thế nào mà làm cả lớp bơ đi nhan sắc của hai cô gái, hoàn toàn nhìn vào trang phục của hai người, cuối cùng không thể thừa nhận: “Đúng là quần áo của bạn kia đẹp hơn thiệt.”
Nữ sinh đó: “…” Vì quá nghèo, Liêm Tử Huyên đang mặc áo lông vũ mua trên phố xấu hổ ôm mình.
“Cậu…..cậu….hừ!” Tất cả suy nghĩ trong bụng của Liêm Tử Huyên đều chết từ trong bụng mẹ, cuối cùng cô ta nặng nề khịt mũi rồi nói lớn: “Nông cạn.” Sau đó quay đầu úp mặt xuống bàn để lê hoa đái vũ nhỉ.
* Miêu tả dáng vẻ khi khóc một cách kiều diễm của người con gái.
Nhất thời, mọi người trong lớp lại nhìn Quý Du, có nữ sinh so sánh, nhan sắc của Quý Du tự nhiên tụt dốc không phanh. Nhìn bạn nữ đang nằm đó lê hoa đái vũ, bọn họ đều chỉ vào Quý Du bàn tán, như thể Quý Du đã phạm phải tội lớn, bắt nạt thiên thần ngay ngày nhập học đầu tiên.
Liêm Tử Huyên tự đau khổ một hồi rồi ngẩng đầu lên, lén liếc nhìn Văn Liệt, thấy cậu không có bất cứ biểu hiện gì, thậm chí còn không có vẻ sốt ruột, thì chỉ có thể tự mình hỏi: “Cậu là bạn cô ấy sao?”
Văn Liệt nhíu mày nhìn Liêm Tử Huyên, cậu chỉ cảm thấy bạn nữ trông quen quen, nhưng mà cậu không có hứng thú, vì vậy lạnh nhát đáp lại: “Anh trai em ấy.”
Liêm Tử Huyên nói: “Cậu là người tốt.”
Quý Du đương trường* kinh ngạc: “Vì sao?” Anh tiểu Liệt chưa nói gì mà!
*Ở ngay nơi xảy ra việc gì
Đáng tiếc, Quý Du nhất định không biết nhận được lời giải thích của Liêm Tử Huyên, bởi vì cô ta làm thế chỉ để thu hút sự chú ý từ Văn Liệt thôi. Đương nhiên cô ta biết Văn Liệt không phải người tốt, nhưng, chuyện đó không quan trọng.
“Chị à, sáng nay chị quên đợi em đi cùng này.” Quý Du không đợi được câu trả lời từ bạn nữ, mà thay vào đó là lời chất vấn của Tiêu Nhược Quang. Tiêu Vũ đi theo Tiêu Nhược Quang, cô vẫn rất bình tĩnh đi vào lớp với cây kẹo mút trong miệng.
Tiểu Vũ đi thẳng tới bàn Quý Du, nhìn thoáng qua nữ sinh ngồi bàn trước Quý Du, thầm nghĩ: Mấy năm không gặp, thế mà thật sự lớn lên như tiên nữ rồi.
“Mẹ.” Quý Du đứng dậy, gọi Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ vừa ngậm kẹo que vừa hỏi: “Sao vậy? Sáng ra con không đợi em nên mẹ đưa nó tới trường, tiện thể đến nghía con luôn.”
Tiêu Nhược Quang nhìn cô gái bàn trước, cảm thấy kinh vi thiên nhân rồi nói: “Mẹ, thật sự có một chị trông đẹp hơn chị gái con này.”
Nữ sinh vừa nghe xong thì mặt đỏ ửng lên, cúi đầu chào: “Chào cô, cháu là Liêm Tử Huyên ạ.” Sau đó, cô ta lại đỏ mặt, nhìn Tiêu Nhược Quang, như thể có tình cảm vấn vương vậy.
Tiêu Vũ cau mày, trong lòng có suy đoán không tốt lắm.
Quý Du sửng sốt, cái tên này nghe quen tai quá!
Mẹ của Liêm Tử Huyên qua đời từ lâu, cha cô ta cưới mẹ kế, với Liêm Tử Huyên không đánh thì mắng. Trong tiểu thuyết, Tiêu Nhược Quang và Liêm Tử Huyên vô tình quen nhau ở trại trẻ mồ côi, cả hai tương thân tương ái, cùng nhau lớn lên.
Liêm Tử Huyên vì muốn thoát khỏi gia đình nên đã lấy thành tích ưu tú để dành suất học bổng miễn phí toàn phần của trường này. Tiêu Nhược Quang cũng theo chân cô ta vào trường này. Đồng thời, cô ta cùng Văn Liệt với Quý Du trở thành bạn cùng lớp.
Theo lẽ tự nhiên, Văn Liệt và Quý Du trong sách không thể trở thành thanh mai trúc mã có tình cảm tốt đẹp như bây giờ, nhưng đúng là cả hai đã lớn lên cùng nhau. Văn Liệt trong sách luôn không thích Quý Du.
Tất nhiên, cậu cũng không thích gái bánh bèo (bạch liên hoa) Liêm Tử Huyên, thế nhưng cuối cùng cậu lại cảm động trước tấm chân tình của Liêm Tử Huyên … Đương nhiên, trên đây chỉ là tình tiết trong tiểu thuyết, Tiêu Vũ sẽ không để mọi chuyện tiếp tục như thế, cô đến đây để bóp chết những chuyện có xảy ra từ trong trứng nước.
Tiêu Vũ quay đầu lại, nói với Quý Du và Văn Liệt: “Vừa này mẹ tình cờ gặp hiệu trưởng trường, cùng ông ấy nói chuyện một lúc rồi đổi lớp cho 2 đứa luôn.”
“Dạ?” Văn Liệt và Quý Du đều nhìn Tiêu Vũ với vẻ kinh ngạc.
Liêm Tử Huyên thì càng hoảng sợ hơn, cô ta tròn mắt, nhìn Tiêu Vũ với ánh mắt đầy sợ hãi.
Tiêu Vũ nở một nụ cười có thể nói là dịu dàng với Liêm Tử Huyên, hỏi cô ta: “Sao vậy cháu?”
Liêm Tử Huyên kinh hãi nhìn khắp nơi, sau đó nói: “Đây, đây là lớp tốt nhất khối đó ạ.”
Tiêu Vũ gật đầu nói: “Cô biết, cô sợ hai bạn phải chịu áp lực lớn nên quyết định chuyển cả hai sang lớp thường.”
Lúc tâm trạng Liêm Tử Huyên như sét đánh giữa trời quang, hoảng sợ nghĩ: Tất cả mọi chuyện …… không giống với giấc mơ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.