Nhặt Được Sức Mạnh Của Thần

Chương 55: Y Phục





Ba người dừng chân trước một quán trọ biển hiệu “Hồng Quán”.
Bước vào trong, kinh ngạc trước khung cảnh, quả nhiên giống như tên gọi của nó, các gian phòng đều được sơn hồng, kể cả những loài hoa được trưng bày trong sân cũng ngập tràn sắc hồng.
“Trời đúng là Hồng Quán.” Vũ Tuyết Lam nói.
“Nàng thích những bông hoa kia không, tí ta canh không có người hái cho nàng.”
“Huynh toàn nghĩ điên thôi, hái xong người ta phát hiện đập cho ra bã.”
“Hì, ta đùa thôi, ý nghĩa sâu xa chính là gặp bông hoa nào cũng muốn bẻ tặng cho nàng dù là nguy hiểm vạn lần.”
“Huynh là muốn phá hoại thì đúng hơn, mượn Tuyết Lam tỷ ra để làm cái cớ tàn phá chúng sanh thì có, đệ thừa biết huynh.”
Vũ Tuyết Lam và Võ Phong tiến lại chỗ tên chủ quầy, Võ Thần theo sau vừa lẩm bẩm: “Ta không biết mình tệ thế từ khi nào?”
“Ông chủ, cho bọn ta thuê hai phòng.” Võ Phong nói.
Chủ quầy dẫn đường, ba người về phòng của mình, Vũ Tuyết Lam một phòng riêng, Võ Thần và Võ Phong một phòng riêng.
Giờ này cũng gần trưa nên ba người chưa định đi đâu, Võ Thần ghé qua phòng Vũ Tuyết Lam, gõ cửa: “Nương tử, ta vào được không?”
“Được, huynh vào đi.” Võ Thần đẩy cửa bước vào: “Nàng đang làm gì đó?”
“Ta chỉ sắp xếp chút đồ thôi, huynh có chuyện gì à?”
“Không có, qua chơi thôi.” Hắn thò tay vào áo lấy ra bông hoa màu hồng, chẳng biết hắn hái từ khi nào.
Đưa cho Vũ Tuyết Lam hắn nói: “Tặng nàng.”
Vũ Tuyết Lam nhìn hắn ánh mắt đầy nghi hoặc, nàng ngập ngừng chưa dám cầm bông hoa kia, hắn nói tiếp: “Cái này nàng không phải lo, ta đã xin phép tên chủ quầy rồi.”
Vũ Tuyết Lam cầm bông hoa: “Hoa đẹp thật.”

“Nàng còn đẹp hơn hoa nữa.”
Vũ Tuyết Lam cười: “Huynh quá khen, mà huynh qua đây chỉ để tặng hoa cho ta thôi à?”
“Ta qua chính là để tặng hoa, tiện thể báo cho nàng chiều nay chúng ta sẽ đi dạo phố mua y phục mới nhé.”
Vũ Tuyết Lam vẻ mặt miễn cưỡng: “Ta nghĩ ta không cần mua y phục mới đâu, mặc như này ta thấy rất ổn.”
“Nhưng ta muốn mua cho nàng.” Nhìn ánh mắt khẩn thiết của Võ Thần, Vũ Tuyết Lam không nỡ từ chối: “Được rồi, ta sẽ đi, huynh còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì về đi ta muốn nghỉ ngơi.”
“Nàng lúc nào cũng đối xử với ta lạnh nhạt.
Ta về phòng đây, chiều gặp.” Hắn trở về phòng, nằm trên giường có chút gì đó buồn rầu.
“Ca, sao thế, ngân phiếu đầy người rồi sao vẫn không vui?”
“Phong, ta không hiểu tại sao đi đường dài như vậy rồi mà nương tử vẫn lạnh nhạt với ta.”
“Thì đơn giản là tỷ ấy không thích huynh thôi.
Đường còn dài còn nhiều mỹ nữ, tỷ ấy không thích huynh thì huynh kiếm người khác, đơn giản vậy mà nghĩ nhiều làm gì cho mệt đầu.”
Hắn trở mình: “Đệ không hiểu được đâu, nói chuyện với đệ chán quá.”
Chiều lại ba người cùng nhau đi dạo phố mua y phục, ngắm nhìn cảnh đông đúc người qua lại, ngắm nhìn những quầy hàng đù màu sắc khiến tâm trạng ai cũng vui vẻ, thích thú.
Đi một đoạn gặp một cửa hàng bán y phục, vào trong xem, Võ Thần cố ý lựa một bộ y phục nữ mà hắn cảm thấy đẹp đưa cho Vũ Tuyết Lam.
“Ta thấy bộ này đẹp nè, nàng thay thử đi.” Vũ Tuyết Lam vốn dĩ không quan trọng chuyện y phục nên hắn đưa bộ nào thì nàng thử bộ đấy.

Từ trong buồng thay y phục nàng bước ra, Võ Phong xém tí là nôn: “Trông tỷ như bà cô già ý, ai lựa cho tỷ cái bộ y phục đó thế.”
Chính Võ Thần hắn cũng không chịu được Vũ Tuyết Lam trước mắt mình, hắn lại đẩy nàng vào trong, vừa nói nhỏ: “Chúng ta nên đi chỗ khác thôi.”
Vũ Tuyết Lam thay nhanh y phục rồi ra ngoài, ba người rời đi trong sự khó chịu của tên chủ quán, nhưng ai quan tâm kia chứ, ba người vẫn vui vẻ bước tiếp.
Đến cửa hàng thứ hai, rồi thứ ba điều không có bộ y phục nào ưng ý, lúc này ba người có vẻ khá mệt mỏi, Vũ Tuyết Lam lên tiếng: “Ta thấy cũng mệt rồi đấy, hay vô chọn đại mỗi người một bộ cho rồi, cứ đà này sợ là chủ của tất cả cửa hàng kia hợp lại rồi đập chúng ta mất.”
“Nàng đừng nóng, chúng ta giờ đi một cửa hàng cuối cùng nữa thôi, lần này nhất định sẽ chọn được.”
“Đệ cũng nghĩ vậy, chúng ta nên đi thêm một lần nữa.”
“Được, nghe theo hai người.”
Võ Phong và Vũ Tuyết Lam chỉ chú tâm vào các biển cửa hàng bán y phục để mong tìm được một cửa hàng ưng ý, Võ Thần hắn không hề mệt mỏi nhìn ngắm, quan sát tứ phía.
Đi ngang qua một quầy nhỏ, hắn tinh mắt phát hiện dòng chữ “Thoại bản tình yêu, cảm động lòng người.” Hắn quay qua nói: “Hai người đi đến cửa hàng phía trước đợi ta, ta đi giải quyết tí rồi về liền.”
“Ca, có cần gấp không?”
“Gấp lắm rồi.”
Đợi cho hai người kia đi lên phía trước, hắn tạt vào quầy hàng nhỏ bán thoại bản: “Ông chủ, cho ta thoại bản tình yêu hay nhất, cảm động nhất.”
Ông chủ nở nụ cười niềm nở, cúi xuống ông lục lục lấy cuốn màu xanh dương với dòng chữ màu đen: “Lấy được thê tử đẹp nhất.” Đưa cho Võ Thần ông vừa tấm tắc: “Đây là cuốn hay nhất, đọc nó rồi cậu sẽ thấy được sự đẹp đẽ của tình yêu.
Cậu sẽ cảm thấy không uổng khi sống trên đời.”
“Hay tới vậy sao? Ông có lừa ta không đấy.”
“Cậu cứ yên tâm, không hay không lấy tiền, bao đổi trả.”
Hắn tin tưởng lời ông chủ quầy nên mua một cuốn, tạm thời chưa đọc vội, hắn dấu vào trong áo sau đó nhanh lên trước tìm Võ Phong và Vũ Tuyết Lam.

Đúng lúc thấy hai người vừa bước vào một cửa hàng y phục cũng khá là sang trọng, hắn vộ vào theo.
Một bà chủ xinh đẹp, nàng bước đi vóc dáng mềm mại uyển chuyển, nàng nở nụ cười dịch vụ ra chào đón ba người một cách niềm nở.
Không đợi ai lên tiếng nàng nói thao thao bất tuyệt: “Xin kính chào quý khách, quý khác đã quyết định dừng chân bước vào cửa hàng của chúng tôi là điều vô cùng đúng đắn trong cuộc đời.
Tuyệt Mỹ Quán của chúng tôi tập hợp hơn trăm kiểu y phục với kiểu dáng khác nhau.”
Vừa nói nàng vừa lướt qua giá tréo các bộ y phục: “Bạn muốn xinh đẹp, bạn muốn sang trọng chỉ cần bước vào Tuyệt Mỹ Quán, tại đây chúng tôi sẽ thay đổi bạn thành một con người hoàn toàn mới.”
“Bà chủ, lấy cho ba chúng tôi ba bộ y phục.” Vũ Tuyết Lam nói.
“Thế vị cô nương đây muốn y phục như thế nào?”
“Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào thẩm mỹ của bà chủ, bà hãy nhìn kỹ gương mặt, vóc dáng của từng người trong chúng tôi rồi chọn trang phục mà bà nghĩ là phù hợp với chúng tôi.”
“Rất tốt, ta thích những người tin tưởng ta.” Bà chủ lượn một vòng lấy ra ba bộ, cả ba người đồng loạt vào trong thay y phục.
Vũ Tuyết Lam bước ra trước, nàng trong y phục đỏ kết hợp với họa tiết đen tinh xảo.
Một đôi hoa tai đỏ và một chiếc trâm cài màu đỏ hình hoa tuyết tinh xảo, màu đỏ của y phục làm nổi lên nước da trắng sáng của Vũ Tuyết Lam.
Bà chủ mở to tròn đôi mắt, kinh ngạc trước phong thái, vóc dáng và khuôn mặt của Vũ Tuyết Lam.
Bà không kìm được mà thốt lên: “Quá đẹp, quá hoàn mỹ.”
Võ Thần bước ra, hắn trong y phục vàng đồng, điểm những họa tiết đen sang trọng, kết hợp với thân hình cường tráng tạo nên một vẻ đẹp cao sang quyền quý, pha một chút ngông cuồng.
Đôi mắt Vũ Tuyết Lam dừng chớp, nàng cố dấu đi sự kinh ngạc và say mê của mình nhưng có vẻ bị hắn phát hiện.

Bà chủ cửa hàng nước miếng tuôn trào dữ dội, sự thèm khát mất kiểm soát của bà khiến Vũ Tuyết Lam giật mình.
“Chắc nàng ấy giờ đang mê mệt ta rồi, chắc là đang muốn ăn ta.” Võ Thần nghĩ.
Hắn nhìn qua bà chủ giật mình khi thấy biểu hiện thèm khác của bà chủ.
Võ Phong bước ra, y phục trắng tinh, chất liệu mềm mại, chẳng cần hoa văn, khắc họa nét thư sinh một cách mãnh liệt.
Nhìn cậu như đang phát sáng trong bộ y phục, có cả khí chất thần tiên toát lên.
Bà chủ quán không còn đứng nổi, bà hai mắt trợn tròn ngồi tựa lưng xuống ghế, dòng nước dãi vẫn trào ra như thể bà đang ăn Võ Phong trong tư tưởng.
Võ Thần nhìn sang Vũ Tuyết Lam, vẻ đẹp của nàng khiến hắn rung động, hắn cố trấn an mình: “Bình tĩnh, bình tĩnh nàng ấy vỗn dĩ đẹp như thế mà, chỉ là một bộ y phục mới thôi, nhưng nàng ấy quả là đẹp quá.” Nghĩ rồi hắn lãng ánh mắt đi không nhìn thẳng vào nàng.
“Huynh sao thế?” Vũ Tuyết Lam hỏi.
“Nàng đẹp quá, ta sợ nhìn lâu sẽ mất khống chế mà làm điều xằng bậy mất.”
Vũ Tuyết Lam cười nhẹ, nàng nghĩ: “Ta cũng sắp mất khống chế với huynh đây.”
Nàng cố đổi chủ đề: “Phong, đệ đẹp lắm, khí chất thần tiên đang trào ra mãnh liệt từ đệ đấy.”
“Tỷ khen vậy ta thấy ngại nhưng cảm ơn tỷ đã dũng cảm nói lên sự thật.”
“Ta thì sao, nàng thấy ta sao?” Võ Thần hỏi.
“Huynh cũng đẹp lắm.” Vũ Tuyết Lam nói với giọng điệu bình thường như một lời khen cho có lệ.
Võ Thần ánh mắt thất vọng, hắn lại thanh toán tiền.
Ba người rời đi trong sự tiếc nuối vô bờ bến của bà chủ quán..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.