Nhặt Được Sức Mạnh Của Thần

Chương 25: Rừng Sương Độc 2





Cả ba đang im lặng thì nghe tiếp “bụp” là vật gì đó rớt trước hốc cây, Võ Thần cố đưa mắt ra chỗ hở nhỏ của tấm lá quan sát.
“Ca, chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ là một con chim chết thôi, chắc là nó trúng độc khi chưa kịp bay ra khỏi khu rừng.”
“Sương độc trong rừng này đúng là không đùa được.” Vũ Tuyết Lam nói.
“Yên tâm đi không sao đâu, chúng ta đừng nghĩ gì, cố nhắm mắt ngủ, không thì mai không lên đường nổi.” Võ Thần trấn an mọi người.
Vũ Tuyết Lam tựa đầu vào tường gỗ bên cạnh để ngủ, Võ Thần cố ngồi thẳng người, nhiều lần hắn có ý tựa vào người Vũ Tuyết Lam để cảm nhận thân thể cô nhưng hắn lại có chút ăn năn: “Mày là thằng biến thái hả, đã muốn lợi dụng người ta còn muốn làm cho người ta mệt mỏi, mày tự hỏi bản thân đi, mày dựa nàng ấy như vậy, trong không gian chật hẹp như này liệu nàng ấy có chịu nổi không, suy cho cùng nàng ấy cũng là thân nữ nhi yếu hơn mày.”
Suy nghĩ hồi lâu, hắn cứ khó ngủ nên chẳng thể chợp mắt, đợi cho Vũ Tuyết Lam ngủ say, hắn nhẹ nhàng đỡ đầu nàng tựa vào vai mình: “Như này cũng được nè, chắc mai tỉnh dậy nàng ấy cảm động lắm đây.” Vừa nghĩ hắn vừa cười khoái chí.
Chưa thỏa mãn, một lúc sau hắn xoay người một tí để Vũ Tuyết Lam dựa vào ngực hắn, giờ thì hắn chẳng muốn ngủ nữa, chỉ muốn ngắm nhìn khuôn mặt nàng.
Ngắm đã rồi có chút mệt nên hắn cũng ngủ thiếp đi.
Nhanh chóng trời sáng, Vũ Tuyết Lam tỉnh dậy thấy bản thân nằm trong lòng Võ Thần, cùng lúc này hắn cũng tỉnh dậy, có chút cử động nhẹ thân thể.
Vũ Tuyết Lam cảm thấy ngại ngùng nàng ngồi bật dậy nép sát tường, mặt nàng có chút ửng hồng, trong giọng nói nàng có chút bối rối vì nghĩ bản thân là tự xà vào lòng hắn: “Ta,… ta xin lỗi, huynh chắc là mỏi lắm.”
Võ Thần chưa vội trả lời, hắn nghĩ: “Không ngờ nàng ấy lại có mặt xấu hổ này, nàng ấy muốn gây mê mình sao, đáng ra phải đập mình chứ nhỉ, còn xin lỗi mình, rốt cuộc là chuyện gì? Sao mình chẳng thể hiểu được nàng ấy.”
Hắn cười nói.

“Ta không mỏi, chỉ là cánh tay lúc này tê cứng không cử động được, chắc là tí nữa sẽ khỏi.”
“Ta không cố ý.” Vũ Tuyết Lam nói.
“Nàng không phải xấu hổ, cũng không cần cảm thấy có lỗi, một người có sức hút như ta thì việc nàng chủ động như thế là chuyện bình thường.” Vừa nói hắn vừa cười trông rõ đáng ghét.
Vũ Tuyết Lam không nói thêm được gì, nàng khom nười định đi ra khỏi hốc cây, Võ Thần đưa tay nắm lấy tay nàng kéo lại: “Đừng ra đó, giờ mới sáng sương chưa tan đâu, đợi thêm tí trời nắng gắt hơn tí thì ta đi.” Vũ Tuyết Lam không nói gì, chỉ quay lại chỗ ngồi của mình.
Võ Phong mơ màng tỉnh dậy, bộ dạng chưa tỉnh hẳn cậu nói: “Đệ nghe hết rồi đấy nhé, đừng tưởng đệ ngủ mà không biết gì.”
“Thế đệ nghe được gì?” Võ Thần hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“Thì đệ nghe huynh điên cuồng tung hô bản thân, xém bật cười nhưng nể tình huynh đệ nên đệ thôi.” Cậu đưa tay nải cho Võ Thần: “Nước và lương khô, ăn no mới có sức lên đường.” Võ Thần cầm vội vàng lấy nước và lương khô đưa cho Vũ Tuyết Lam: “Nàng ăn đi, đừng xấu hổ nữa, chuyện ấy bình thường thôi.
Nàng mà đói ta sẽ đau lòng lắm đấy.” Vũ Tuyết Lam không nhìn vào mắt hắn, nàng chỉ đưa tay cầm đồ ăn.
“Chuyện gì thế?” Võ Phong hỏi.
Võ Thần đưa cục lương khô nhét vào miệng Võ Phong: “Đệ cũng ăn đi, đừng có nhiều chuyện, chuyện người lớn đệ không biết đâu, đừng hỏi nhiều.”
“Huynh hơn ta có tí tuổi mà nói như đúng rồi ý.” Võ Thần nhét thêm một cục lương khô khi Võ Phong chưa kịp nuốt cục kia.
“Ăn nữa đi.”
Võ Phong đưa tay lấy cục lương khô ra khỏi mồm, đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn Võ Thần: “Muốn giết đệ thì nói trước một tiếng nha.”
Vũ Tuyết Lam im lặng, chỉ có hai huynh đệ nói qua nói lại, thoáng chốc mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu mạnh xuống khu rừng làm tan sương.

Cảm thấy ổn Võ Thần gỡ tấm lá chắn phía trước hốc cây, hắn bước ra trước, quan sát một lượt thì gọi hai người kia: “Ổn rồi, chúng ta lên đường thôi.”
Vũ Tuyết Lam và Võ Phong bước ra, cả ba người tiếp tục lên đường, đi một lúc thì Vũ Tuyết Lam hỏi: “Võ Thần, huynh định sau khi có được điều mình muốn rồi sẽ làm gì tiếp theo?”
“Ta hả, thì tìm một nơi yên bình sống hạnh phúc cùng với Tuyết Lam nàng đấy, hoặc là về lại ngọn núi năm xưa cùng với nàng sống vui vẻ.”
“Ta đang nghiêm túc hỏi huynh.”
“Tỷ đừng có nói hai từ nghiêm túc với huynh ấy, đến chết huynh ấy cũng chẳng biết nó là gì đâu.”
“Đệ lại xem thường ca của đệ rồi, ta chỉ là trong khu rừng vắng lặng này muốn làm cho Tuyết Lam vui thôi.”
“Huynh làm cho bản thân mình vui thì có, ngụy biện.” Võ Phong nói.
“Ta đùa thôi, mà Tuyết Lam này, còn nàng thì sao? Sau khi có được thứ mình muốn nàng định làm gì?”
Vũ Tuyết Lam ngập ngừng một lát: “Ta thì chắc là tìm một trấn nhỏ nào đấy, mở một quầy hàng buôn bán, mà tốt hơn hết là sau chuyến đi này có thật nhiều tiền để cả đời khỏi phải lo cơm áo gạo tiền là được rồi.
Phong đệ, còn đệ thì sao?”
— QUẢNG CÁO —
“Đệ thì cũng chẳng có mơ ước cao sang, chỉ muốn cùng người mình yêu đàn hát, sống cuộc đời bình yên thôi.”
“Xem ra đệ là một vị công tử tốt, chắc chắn sẽ tìm được một vị cô nương vừa xinh đẹp lại dịu dàng.”
“Đệ cũng mong là vậy.”
Võ Thần tiến sát bên cạnh Vũ Tuyết Lam: “Ta cũng là một công tử tốt, nàng nên cân nhắc từ bây giờ không thì không kịp mất.” Nói rồi hắn đưa lên một bông hoa đỏ thẳm chẳng biết hắn hái được từ khi nào: “Tặng nàng.”
Vũ Tuyết Lam ánh mắt ngập ngừng nhìn Võ Thần rồi nhìn bông hoa, nàng cảm thấy nó thật quá đẹp, đưa tay nàng cầm: “Cảm ơn huynh, huynh quả thật là chuyên gia sát hại hoa dại, nó đẹp lắm.”
Võ Thần đưa hoa cho Vũ Tuyết Lam nhân lúc nàng cầm hắn lợi dụng nắm tay nàng, nàng cố lấy bông hoa rồi giật tay ra, phải dùng một lực mạnh hắn mới chịu buông ra, vừa nói: “Vì nàng không chỉ hoa dại, ngay cả chó dại ta cũng có thể sát hại.”
Vũ Tuyết Lam cười nhẹ: “Ta không ăn thịt chó.”
“Huynh bị sao thế hả? Xem cái đoạn biểu đạt của huynh vừa rồi đi, chả ra cái toi gì, cảnh rừng lãng mạn, lại có hoa đẹp nhưng huynh thì sao…” Võ Phong nói rồi cười nhếch mép tỏ ra khinh miệt người ca ca.
“Ta thì sao? Có đệ là cái đứa chuyên đi phá ta mới đúng, có ngày cũng cho đệ câm họng đấy.”
“Nhìn hai huynh đệ huynh vui thật, ta nhiều lúc cũng muốn có nhưng chắc là phải đợi kiếp sau.” Vũ Tuyết Lam nói, vừa cười, nàng là đang cười cho số phận của chính mình.
Võ Thần cảm thấy có chút bầu không khí tâm trạng nên nhanh mồm: “Giờ nàng có rồi mà, chẳng phải nàng là chị dâu của Võ Phong còn gì, hơn nữa còn có tướng công với tướng mạo vẹn toàn như này nữa.”
Vũ Tuyết Lam không nói gì chỉ lén cười không để Võ Thần và Võ Phong nhìn thấy, vừa nghĩ: “Huynh đúng là vô phương cứu chữa, ta trước giờ chưa gặp ai như huynh.”
“Sao? Không nói gì tức là ngầm thừa nhận, ngầm vui trong lòng rồi chứ gì.” Võ Thần nói.
“Huynh thôi ảo tưởng đi, huynh không thấy mệt à? Huynh không mệt nhưng tỷ ấy mệt đấy, thấy tỷ ấy chả buồn nói không.
Làm người thì phải biết khiêm tốn.” Võ Phong đưa tay hướng về luồng ánh sáng màu vàng trước mặt đang rọi xuống khu rừng: “Phải như ánh mặt trời kia kìa, chẳng cần gì cả mà đẹp rực rỡ tự nhiên, điều kiện đủ thì tự ắt sẽ đẹp thôi.”
Võ Phong nói xong thì nhận ra bản thân đã lùi lại phía sau và chục mét và dĩ nhiên chả ai nghe được những lời cậu vừa nói.
— QUẢNG CÁO —
“Đợi đệ, hai người sao thế, ghen tị với tài năng văn học của đệ, không chịu nổi mà tính để đệ bỏ xác trong rừng sâu à.” Võ Phong vừa la vừa chạy lên phía trước để kịp hai người kia.
Khung cảnh càng ngày càng sáng rõ hơn, nhìn về phía trước cách vài chục mét là ra khỏi khu rừng, cả ba vui mừng, bước chân càng nhanh hơn.

Ra khỏi khu rừng, trời lúc này cũng đã trưa, Võ Thần tranh thủ xem bản đồ, hắn chỉ tay về hướng con đường nhỏ: “Tiếp theo chúng ta đi con đường kia, giờ cố đi thêm chút nữa lại chỗ bóng cây trên đường kia ta nghỉ ngơi một lát rồi hãy đi tiếp.”
Cả ba người tranh thủ đi tới chỗ cái cây kia, vừa tới nơi Võ Phong vứt mớ hành lý và đàn xuống rồi ngồi bài sãi ra đất, thở hổn hển: “Ca, đệ mệt quá lấy cho đệ miếng nước được không?”
“Đệ tự lấy đi, đi có chút mà thở như sắp chết, tự rèn luyện thêm đi.”
“Đệ mệt thật mà.”
Vũ Tuyết Lam cầm bình nước đem lại chỗ Võ Phong: “Nè đệ uống đi.”
“Chỉ có tỷ là tốt với đệ, cảm ơn tỷ.”
Võ Thần cũng hét lên: “Tuyết Lam à, ta cũng khát, cũng muốn uống nước, nàng lấy cho ta đi.”
“Ai vừa bảo là đi có chút cũng mệt, huynh khỏe thế cơ mà, tự lấy uống đi.”
Vũ Tuyết Lam cầm bình nước ngồi chỗ gần Võ Phong, đối diện với chỗ Võ Thần ngồi.
Trông biểu hiện gương mặt hắn lúc này như ai vừa dành đồ chơi của hắn.
Hắn tự lấy nước uống, xong thì hắn tựa lưng vào gốc cây chợp mắt, Vũ Tuyết Lam và Võ Phong cũng chợp mắt.
Cảnh vật xung quanh khá là trống trải nhìn từ phía xa xa thấy tầm năm bảy ngôi nhà nhỏ, còn lại đất đai xung quanh khá là khô cằn, cỏ cây cũng khô trụi, chỉ còn ít cây xanh lâu năm, giống như vùng bị hạn hán nhiều ngày.
Cách chỗ ba người chừng trăm mét có một nhóm người tóc tai rủ rượi, quần áo xộc xệch, người mang đao to đao nhỏ, trông như là bọn cướp mới vào nghề, trong đó có một tên cao to nhưng lại béo ú, chỉ riêng mình hắn là đầu không có tóc, hắn dẫn đầu nhóm kia, đang lùng xục thì dừng lại, hắn hét: “Tiểu Đần, mày có chính xác là thấy người không thế? Chúng đâu, chúng đâu?”
Tên kia dáng vẻ khúm núm bước gần lại chỗ hắn: “Hổ Vằn đại ca, đệ rõ là nhìn thấy có ba người đi ra từ khu rừng kia, chắc là người nơi khác đến, nếu đệ nói sai xin nguyện dâng hiến đôi mắt để huynh có bữa ngon.”
“Tao ăn mắt mày để tao có mắt mà như đui giống mày hay sao, tao đâu có ngu, tiếp tục tìm cho tao.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.