Nhặt Được Một Chú Cún Con Mông Vểnh

Chương 17:




Biên tập: Tinh Vũ
36
“Ngày đầu tiên cậu ấy mắc mưa cảm lạnh, lại phát sốt, nhưng bệnh tới nhanh mà đi cũng nhanh, bây giờ cậu ấy đang rất vui vẻ, huống chi bên cạnh còn có rất nhiều bạn, chắc cậu ấy không cô đơn đâu.”
“Không có ai làm khó cậu ấy chứ?”
“Dạ, tụi em đã dặn dò người phụ trách nơi đó rồi thưa thiếu gia, xin ngài hãy yên tâm.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Đổng Khoa Diệp rời đi một tuần, mặc dù Kim Mậu không tự mình đi tìm cậu nhưng trước sau vẫn luôn lo lắng cho Đổng Khoa Diệp, bèn nhanh chóng phái người đi tìm cậu.
Bọn họ không tiện lộ mặt, vẫn luôn lặng lẽ đứng sau quan sát và bảo vệ Đổng Khoa Diệp.
Cả tuần nay Kim Mậu thường ở dí trong phòng, đêm hôm qua sau khi cúp điện thoại, anh nhìn mấy món đồ ở trước mặt, bất tri bất giác ngồi thừ người.
Cho dù là quả cầu thủy tinh trước mặt hay chiếc quần sịp màu vàng óng, cái khuy măng sét nho nhỏ, chúng đều có thể khiến Kim Mậu nhớ về Đổng Khoa Diệp, nhớ nụ cười tươi roi rói trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. kaifijun.wordpress.com
Dần dà, trong đầu Kim Mậu không khỏi hiện lên hình ảnh Đổng Khoa Diệp trần trụi không mặc quần áo, thậm chí đôi chân thon dài vòng quanh hông Kim Mậu, và còn bờ mông hoàn mỹ kia, rất tròn rất vểnh…
Kim Mậu không dám tiếp tục nghĩ nữa, anh bỗng cảm thấy khô nóng toàn thân, vội vàng cởi nút cổ áo, rồi nhấp một ngụm trà để tĩnh tâm.
37 Lũ reup éo phải người
Ngày đó Đổng Khoa Diệp để lại thư từ biệt, rồi biến thành hình dạng Corgi chạy một mạch về phía trước.
Thật ra cậu hơi sợ Kim Mậu sẽ đuổi theo, cũng sợ mình khó lắm mới hạ quyết tâm, một khi nhìn thấy Kim Mậu, lỡ lại nhịn không được chạy tới dính lấy anh, đến lúc đó thì càng xấu hổ nữa.
Đêm đó trời mưa tầm tã, Đổng Khoa Diệp một lòng muốn rời xa Kim Mậu, nên chẳng chịu tránh mưa, sau đó cậu chạy mệt quá, dẫn đến thể lực chịu không nổi, trực tiếp xỉu ngay trên nền bùn đen.
Chờ lần thứ hai mở mắt ra, bên cạnh cậu đã bị vây quanh bởi một đống Corgi. Chúng nó lắc lắc cái mông bừ bự, dùng bốn cái chân ngắn củn chạy về phía cậu, một đống đầu chó cũng chụm lại gần. Mở mắt nhìn quanh, toàn bộ đều là mấy cục bông mềm mềm ú ụ.
Một đám lắt nhắt hiển nhiên vô cùng tò mò về Đổng Khoa Diệp, vô số con mắt tròn trịa chuyển động không ngừng, còn sủa “gâu gâu” khá to về phía Đổng Khoa Diệp.
Cầm đầu là một con Corgi với bộ lông màu nâu sẫm trên lưng, hình thể của nó hơi lớn, tiếng sủa cũng tương đối tục tằng vang dội: “Gâu! Này cậu, giờ cậu mới chịu tỉnh à! Cậu từ đâu tới đó?”
Đổng Khoa Diệp còn chưa kịp lấy lại tinh thần: “Tôi… Tôi là…”
Hóa ra là sau khi Đổng Khoa Diệp hôn mê, bị người đưa đến một nông trường cỡ nhỏ nằm ở ngoại ô. Nông trường thường chăn nuôi gà vịt trâu bò cừu, nhưng ở đây nuôi cả chó. Đàn chó thường phụ trách trông coi, có khi còn giúp chăn cừu chăn bò, lùa một ít gà vịt ngỗng.
Nói cũng khéo, chủ của nông trường này có một người thân ở thành phố kinh doanh quán cafe Corgi siêu nổi trên mạng, cho nên ở đây mới nuôi một đàn Corgi. Hơn nữa chân tụi nó ngắn, nhanh nhẹn mà chạy trốn cũng nhanh, khó bị đám trâu bò cừu đá trúng, bản thân cũng là giống chó chăn cừu.
Con Corgi cầm đầu tự xưng là “Hắc Tráng Tráng”, sau đó đám Corgi còn lại sôi nổi bắt đầu giới thiệu bản thân. Đến lượt Đổng Khoa Diệp tự giới thiệu, cậu không thể nói tên người của mình là “Đổng Khoa Diệp”, nên bảo mọi người gọi cậu là “Khoa Khoa”.
38
Đổng Khoa Diệp và hơn năm mươi cậu bạn Corgi nhỏ cùng tộc chạy loanh quanh cả ngày với nhau, vô cùng náo nhiệt.
Ban đầu Đổng Khoa Diệp cho rằng chúng nó là một nhà Corgi tương thân tương ái, ngày nào cũng giống mấy anh chị em chung sống hòa bình với nhau.
Nhưng ở được một tuần, cậu mới phát hiện ra đàn Corgi này không phải tương thân tương ái, mà là “tương ái tương sát”, chúng nó rất thích cãi lộn, ngày nào cũng cà khịa lẫn nhau.
Hắc Tráng Tráng cầm đầu đắc ý nói: “Chân ông đây dài hơn! Dài hơn tụi bây nhiều!”
Nó lập tức khiến mọi con bùng nổ, đám Corgi còn lại chế giễu nó: “Hừ, dài ba centimet, chắc cũng tính là ‘dài’ há?”
“Mặc kệ mặc kệ! Một centimet cũng là dài, huống chi là ba centimet!”
Một đôi vợ chồng Corgi một ngày ba bữa, bữa nào cũng ầm ĩ…
“Heo mập, tui muốn ăn hết thịt của bà! Cho bà không có thịt để ăn!”
“Cái gì! Đồ ông già mất nết, ai mập! Ông mới là heo!!”
Mặc khác, có một vài con Corgi bình thường không có chuyện gì làm liền ham hố phân bì, mà đề tài tranh luận bao giờ cũng xoay quanh “mông”.
“Mông tui vểnh nhất!”
“Mông người ta mới tròn nhất mềm nhất nhiều thịt nhất, chủ nhân thích sờ nhất!”
“Há há, rõ ràng là tui!”
“Là tui chớ!!”
“Đừng quậy nữa, tui mới là Corgi được trời chọn! Toàn bộ chúng chó đều sẽ tâm phục khẩu phục dưới cái mông xinh đẹp của tui!”
Đã rất lâu rồi Đổng Khoa Diệp không ở chung với đàn Corgi, lúc sống ở đây cũng tự do, thậm chí còn không muốn làm người. Khoảng buổi chiều của mười ngày sau, Đổng Khoa Diệp vốn đang nằm sấp ngủ trưa, bỗng nghe thấy tiếng sủa loạn cào cào, chúng Corgi ở xung quanh đều nháo nhào cả lên!
“Cảnh báo! Toàn thể cảnh báo, có kẻ xâm nhập!”
“Có chó bự xâm nhập!”
“Chó… chó bự! Đến rồi kìa!”
Hắc Tráng Tráng dẫn theo một đàn Corgi, nhìn chằm chằm phía trước. Mà ở đằng trước của chúng chó, một con Golden lớn chẳng hiểu vì sao lại nhảy qua vòng bảo hộ cao cao, xâm nhập nơi này.
Đối với Corgi mà nói, Golden vốn đã rất bự, thế nhưng kích thước của con Golden đực này còn lớn hơn rất nhiều so với mấy con Golden khác, bộ lông cũng mềm mại sáng loáng hơn. Ánh mặt trời rọi xuống, khiến nó phủ thêm một màu vàng rực rỡ, mỹ lệ mà tao nhã, nhưng khí chất quanh thân vẫn mạnh mẽ, làm chúng Corgi chân ngắn không dám đến gần.
“Mi… mi là Golden từ đâu tới? Mi muốn làm gì!”
“Muốn… muốn làm gì tụi tui?” Hắc Tráng Tráng ngẩng đầu nhìn Golden lớn, sợ tới mức nói lắp.
“…” Con Golden này không đáp lại, nó lắc lắc cái đuôi, chậm rãi đến gần đàn Corgi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.