Nhặt Được Một Chú Cún Con Mông Vểnh

Chương 10:




20
Ở trước mặt người khác, Đổng Khoa Diệp cố gắng không thả lỏng vì cậu sợ để lộ giấu vết. Có điều khi đối mặt với Kim Mậu, cậu liền giải phóng thiên tính, hết thảy ngôn hành cử chỉ đều dựa vào bản chất vốn dĩ của mình.
Liếm má trái Kim Mậu còn chưa đủ, cậu lại liếm bên má phải, thậm chí còn định liếm chóp mũi và cằm của Kim Mậu.
Kim Mậu nhanh chóng lấy lại tinh thần ngăn Đổng Khoa Diệp lại, bản thân anh cũng lui về phía sau.
Ba ngày tiếp theo Kim Mậu đều không gọi Đổng Khoa Diệp vào thư phòng, cũng không tiếp tục tự mình dạy cậu viết chữ nữa.
Đổng Khoa Diệp hoàn toàn không rõ nguyên nhân, cậu nghĩ có phải mình đã làm gì sai khiến thầy tức giận hay không.
Chẳng lẽ thầy không thích bị liếm mặt?
Lúc trước khi cậu vẫn giữ hình dạng của chó, thường xuyên cọ hai chân và mắt cá chân của Kim Mậu, còn liếm cả mặt anh.
Đây là phương thức biểu đạt cảm xúc của loài chó, Đổng Khoa Diệp càng thích liếm anh chứng tỏ càng thân thiết tin cậy anh, về điểm này Kim Mậu vô cùng rõ ràng.
Nhưng dẫu biết Đổng Khoa Diệp không có ý tứ nào khác nhưng trong lòng Kim Mậu lại sinh ra một vài rung động khác thường, nỗi lòng khó có thể giãi bày.
Anh lo mình sẽ bị tâm trạng này ảnh hưởng, sẽ dần dần phức tạp hóa rồi phát triển thành một kiểu tình cảm khác nên quyết định tĩnh tâm vài ngày trước, phải giữ khoảng cách với Đổng Khoa Diệp.
Đổng Khoa Diệp chẳng làm sai chuyện gì cả, Kim Mậu đương nhiễn sẽ không trách móc. Thấy cậu mấy ngày nay cứ cúi đầu ảo não, lúc nói chuyện với mình cũng rất cẩn thận, Kim Mậu mềm lòng vươn tay xoa đầu Đổng Khoa Diệp: “Tiểu Khoa.”
“Em đây ạ!” Hai mắt ảm đạm của Đổng Khoa Diệp lập tức sáng lên, “Thầy ơi, có phải em làm gì sai không ạ? Thầy nói cho em biết, em sẽ sửa ngay tức khắc và sẽ nhận mọi lời phê bình của thầy.”
Kim Mậu nhẹ nhàng lắc đầu, một câu nặng lời cũng không có, ngữ khí của anh bằng phẳng dịu dàng, kiên nhẫn nói Đổng Khoa Diệp hiện tại đã làm người, có vài thói quen nên sửa lại, về sau nên đổi sang phương thức biểu đạt khác.
“VÍ dụ như là?” Đổng Khoa Diệp lại hỏi.
“Ví dụ như cười, bắt tay hay ôm chầm, hôn mu bàn tay hay trán đều được.”
Lời Kim Mậu còn chưa dứt, Đổng Khoa Diệp ngay tức khắc nắm tay anh, cúi đầu hôn mu bàn tay, sau đó lại ôm lấy Kim Mậu.
Kim Mậu: …
Thật ra nếu không phải Kim Mậu cao một mét tám, chênh lệch với Đổng Khoa Diệp một khoảng mười centimet, Đổng Khoa Diệp có nhón chân cũng rất khó để thơm tới trán anh, không thì nụ hôn cuối cùng của Đổng Khoa Diệp sẽ rơi xuống trán của Kim Mậu.
21
Buổi chiều hôm thứ bảy, Kim Mậu có việc ra ngoài, dặn dò Tiểu Hạ trông Đổng Khoa Diệp. Tiểu Hạ quá mức nhàm chán liền mở phim truyền hình ra xem, Đổng Khoa Diệp thấy thế cũng bu lại.
Đổng Khoa Diệp căn bản không biết nam nữ chính trong phim chỉ là diễn viên, Tiểu Hạ nghe xong thì hoảng sợ, vô cùng hoài nghi cậu là tên hai lúa từ chỗ nào tới? Trong thôn mới lắp mạng à?
Miệng Tiểu Hạ mấp máy không ngừng, bắt đầu phổ cập khoa học. Đây là phim thần tượng siêu hot gần đây, nguyên tác là bộ tiểu thuyết kiệt tác bán rất chạy, fan nguyên tác có cả tá, mà nam chính là học sinh do Kim Mậu dạy, hiện nay rất được yêu thích, khi thành idol đình đám, fan nhà này cũng rất kinh người.
Về phần nữ chính, từ lúc cô xuất đạo cho đến nay vẫn luôn cố gắng nhưng khá điệu thấp, người không chỉ đẹp tính đẹp nết, diễn xuất so với các sao nữ cùng tuổi thì nằm trong top ba.
Tiểu Hạ nói cả buổi với Đổng Khoa Diệp, Đổng Khoa Diệp liên tục gật đầu, cuối cùng chỉ nhớ nam chính là học sinh của Kim Mậu còn nữ chính lại là nữ thần của Tiểu Hạ.
Bộ phim này vừa ngọt vừa sủng, nam nữ chính ba ngày là ôm, năm ngày liền hôn, ngọt ngào nhưng không chán ngấy. Người xem ngậm nước mắt ăn cẩu lương, còn ăn rất hăng hái, muốn ăn đi rồi lại ăn lại, ăn cho đến khi không đỡ nổi thì thôi.
Tiểu Hạ vốn xem vì nữ thần của hắn, hắn rõ ràng là một thẳng nam nên khi xem bộ phim quá ư là ngọt ngào này thì hai tay cũng sẽ ôm tim, giống như vừa đánh thức trái tim thiếu nam đã lâu chưa online.
Trong tập mới nhất của hôm nay, nam nữ chính không chỉ ôm ấp hôn hít mà còn cởi quần áo, lăn qua lăn lại trên giường.
Đến cảnh lăn lộn giường chiếu này, Tiểu Hạ đau lòng muốn chết: “A a a! Nữ thần của tui!”
Đổng Khoa Diệp thì đực mặt ra, cậu nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang hôn hít vuốt ve liếm láp cơ thể nhau trên tivi, lúc này như chợt tỉnh ngộ.
Cậu lẩm bẩm: “Hóa ra giữa người với người phải liếm như vậy, ra là thế! Mình đây liếm thầy…”
Tiểu Hạ ngồi cạnh bên chộp được tin tức ngay: “Hả???”
Vì Tiểu Hạ còn đang ngồi bên cạnh, Đổng Khoa Diệp vội vàng ngậm miệng không dám nói nữa.
Nhưng nội tâm Tiểu Hạ đã nổi sóng: Đậu má!!
Cậu ta liếm!
Liếm cái gì của Kim Mậu?
Có phải đã liếm Kim Mậu từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng liếm không!
Lúc này Tiểu Hạ lại nhớ lại hôm bữa, khi đó Đổng Khoa Diệp nhìn như không hiểu sự đời, một kiểu hồn nhiên ngây thơ nhưng hở chút là “lái xe”.
Khẩu vị của Đổng Khoa Diệp quá sức lớn, hầu như bữa nào cũng phải ăn thịt, cậu bảo mình gầy quá nên nhất định phải bồi bổ.
Tiểu Hạ tỏ vẻ lý giải, dù sao cái cơ thể bé xíu yếu đuối này của Đổng Khoa Diệp, thoạt nhìn chỉ cần một đấm là có thể lăn luôn.
“Mấy chỗ khác thì không sao, chỉ là mông em tóp quá, phải mau chóng đắp cho nhiều thịt lên, cố gắng bảo dưỡng mới được! Như vậy sau này thầy sờ thoải mái mới thích.”
Tiểu Hạ:?!!
A a a! Cứu mạng!!
Hắn vẫn còn độc thân đó, vì sao phải tra tấn hắn như vậy!
Hiện giờ Đổng Khoa Diệp đã ghi nhớ lời dạy bảo ân cần của Kim Mậu, không dám nói nhiều khi ở trước mặt người ngoài, chỉ sợ nói nhiều sai nhiều. Cậu có tâm cảnh giác, cũng biết cách thu liễm và khống chế.
“Em… Câu em mới nói, anh đừng hiểu lầm nha Tiểu Hạ.”
“Ừ, tôi hiểu mà.”
Tiểu Hạ nở nụ cười “hiền lành”, nội tâm lại phun tào: Hừ! Cái đồ tiểu yêu nam mông vểnh xấu xa không biết xấu hổ!
22
Đêm đó khi Kim Mậu vừa về nhà liền cảm thấy có hơi không thoải mái, cơm ăn chưa được mấy muỗng đã nói về phòng nghỉ ngơi.
Đổng Khoa Diệp nhanh chân pha trà, cậu bưng trà vào phòng Kim Mậu, thấy Kim Mậu hình như đang uống thuốc gì đó, nhưng Kim Mậu không nói gì cả, còn bảo cậu mau về nghỉ ngơi sớm đi.
Qua ngày hôm sau bệnh tình của Kim Mậu hình như lại nặng thêm, anh không đến trường lên lớp cũng không tới bệnh viện khám, chỉ xin phép ở nhà nghỉ ngơi.
Ban đêm, Đổng Khoa Diệp lại nghe thấy động tĩnh trong phòng Kim Mậu, cậu vội vàng chạy bước nhỏ qua thì phát hiện Kim Mậu đang tìm gì đó.
“Thầy ơi anh không sao chứ?” Đổng Khoa Diệp hỏi, bàn tay vừa chạm vào Kim Mậu đã thấy nóng hừng hực.
Cơ thể Kim Mậu nóng quá! Vì sao lại nóng như vậy?
Đổng Khoa Diệp còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Kim Mậu bất chợt kéo vào lòng ôm thật chặt.
Lúc này hai người đều chỉ mặt bộ đồ ngủ mỏng manh, hơi thở Kim Mậu phập phồng, khí nóng khi anh thở ra đều thổi lên cổ Đổng Khoa Diệp hết, Đổng Khoa Diệp sửng sốt, ai ngờ giây tiếp theo lại cảm nhận được một luồng khí nóng ẩm ướt.
Đừng nói… Thầy Kim Mậu thè lưỡi đấy chớ?
Thầy Kim Mậu cư nhiên… liếm cậu?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.