Nhặt Được Một Chú Chó Lưu Lạc

Chương 8:




Dư Ninh nhìn thanh niên ngồi xổm trên sàn, hết sức chuyên chú chơi quả táo, thốt lên hỏi, “Bổn cẩu, gần đây có phải cậu lại cao hơn không?”
Thanh niên duy trì tư thế ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn Dư Ninh, nghi hoặc hỏi lại, “Cao hơn?”
Cậu đứng lên, trước mắt Dư Ninh là một bóng người. Thanh niên vậy mà đã cao hơn hắn một cái đầu, ánh đèn phía sau đều bị cậu che khuất. Thanh niên ngờ vực sờ sờ đầu mình, lại nhón chân lên, lẩm bẩm tự nói, “Cao?”
Dư Ninh nhìn áo thun trên người thanh niên, vốn là bộ quần áo rộng thùng thình hiện tại đã hơi chật. Đó là vì hắn không thể cứ nhìn thanh niên trần trụi chạy loạn khắp nơi nữa mà cố ý chặn lại bắt cậu mặc quần áo. Ban đầu thanh niên có điểm không quen, cậu không thích ứng được với việc có đồ vật ở trên người. Dư Ninh nói với cậu con người không thể trần truồng. Cậu hỏi lại vì sao cánh tay vẫn có thể lộ ra, Dư Ninh nói đó là bởi vì cánh tay thì hầu hết mọi người đều có. Cậu chỉ vào vật mềm oặt dưới háng mình, hợp tình hợp lý nói, “Nơi này ngài cũng có nha! Vì sao lại muốn che đi?” Dư Ninh thiếu chút nữa đem cậu đánh chết.
Sáng hôm sau Dư Ninh rời giường đi vệ sinh, bổn cẩu liền ghé vào phòng tắm, hứng thú bừng bừng nhìn hắn đi tiểu. Lúc Dư Ninh kéo khóa quần xong mới kịp phản ứng lại, nhớ tới một đống lù lù dưới háng thanh niên tối qua, không hiểu sao đột nhiên thấy khó chịu. Hắn giật nước bồn cầu, xua chó ra khỏi phòng tắm.
Không rõ vì lí do gì đột nhiên Dư Ninh lại bạo nộ, cẩu cẩu ủy khuất bám lấy cửa phòng tắm, ư ử kêu to.
Lúc đến bệnh viện thú cưng tái khám, bác sĩ kích động liên tục nói, “Trời ạ, khôi phục rất tốt! Cẩu cẩu còn béo lên, cư nhiên còn trưởng thành!”
Y kích động vạn phần dò hỏi hằng ngày Dư Ninh chăm sóc nó thế nào, Dư Ninh trả lời căn bản cũng không có gì đặc biệt, hắn ăn cái gì thì nó ăn cái đó. Dư Ninh oán giận kể bổn cẩu luôn muốn dính vào người hắn, buổi tối xem TV thì muốn nằm bên cạnh chân, lúc hắn ngủ thì muốn nằm bên mép giường, dù cưỡng chế ra lệnh trở về ổ của mình như thế nào nó cũng sẽ trộm nằm trước cửa phòng; lúc sáng dậy càng một tấc không rời, thậm chí lúc hắn đi vệ sinh cũng phải ngồi xổm ở bên cạnh, nếu đuổi đi thì nó kêu la phiền muốn chết.
Dư Ninh thở dài, “Thói xấu này làm thế nào để bắt nó bỏ được?”’
Bác sĩ nghe xong hai mắt đều đỏ, cảm động nào, “Cái này sao lại gọi là thói xấu? Trời ơi, đây là vì nó hi vọng được ở bên cạnh anh nhiều hơn. Chó là động vật quần cư, chúng rất sợ cô đơn. Anh phải dành thời gian để làm bạn với nó, coi nó là một thành viên trong gia đình. Anh xem, ban ngày anh phải đi làm rất sớm, buổi tối mới có thể trở về, một ngày thực tế có rất ít thời gian chơi đùa với cẩu cẩu. Ban ngày nó chỉ có một mình, nhất định rất tịch mịch.”
“………”
“Anh có dắt nó đi dạo không? Không được nha, cẩu cẩu giờ đang béo lên rồi, anh phải dẫn nó đi vận động nhiều một chút. Mỗi ngày đúng giờ tản bộ, cũng là cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm. Phải mang cẩu cẩu đi ra ngoài nhiều hơn, nếu cứ nhốt ở nhà nó sẽ trầm cảm.”
Bác sĩ lải nhải niệm một đống lớn, Dư Ninh nghe xong đầu muốn phình to. Cho nên hắn mới không thích nuôi thú cưng là như vậy, phiền. Bác sĩ, đồng nghiệp, mỗi người đều thích dài dòng với hắn một núi việc cần chú ý, hắn lại không tính toán thu dưỡng bổn cẩu cả đời. Chỉ là tạm thời không biết phải làm sao với chú chó này, suy nghĩ vài ngày, đến cả ý tưởng lên núi tìm đạo sĩ cũng có, sau đó lại cảm thấy quá ngu ngốc, không chừng người ta còn tưởng hắn là kẻ điên mà đuổi đi.
Liền cứ như vậy một ngày lại một ngày, giữa ý nghĩ ở được chăng hay chớ(ví chỉ thái độ vô trách nhiệm, sao cũng được), thế mà cũng trải qua một đoạn thời gian. Bổn cẩu vốn dĩ ban đầu sa sút tới cực điểm, giờ cũng đã dần dần ra dáng hơn.
Ngoài cửa sổ xe, tia nắng thái dương cuối cùng biến mất khi màn đêm tới, Dư Ninh quay đầu nhìn thanh niên trần trụi ngồi phía sau, tò mò sờ tới sờ lui.
“Làm cái gì? Mau mặc quần áo vào, tùy lúc sẽ có người đi ngang qua!” Dư Ninh quát lớn. Hắn dừng xe bên cạnh một con đường nhỏ yên lặng nhưng cũng không trừ bỏ được khả năng có người đi qua.
Thanh niên phết phết miệng, lấy trong túi ra bộ quần áo cũ của Dư Ninh mặc vào — một kiện áo thun và quần jeans đối với cậu hiện giờ đã có chút chật chội. Áo thun nhanh chóng được thanh niên mặc vào, nhưng quần jeans thì không có biện pháp. Cậu ở ghế sau xe hăng hái chiến đấu nửa ngày, cặp chân dài và quần jeans xoắn thành cái bánh quai chèo. Dư Ninh vừa quay đầu nhìn, máu nóng bốc lên, đơn giản leo xuống ghế sau giúp cậu mặc quần. Hắn cưỡng chế thanh niên không được nhúc nhích, sau đó giúp cậu kéo quần lên. Lúc đang kéo khóa thì vừa lúc có một ánh đèn xe chói mắt xẹt qua, Dư Ninh ngẩng đầu nhìn, một chiếc ô tô đang đi vượt qua họ. Lái xe tay đặt trên vô-lăng, quay đầu sang định ra oai thì bị cảnh tượng bên trong làm cho trợn mắt há hốc mồm.
Máu trên người Dư Ninh đều chảy ngược.
Có một cái tiểu nhạc đệm như thế, dọc đường đi Dư Ninh đều nổi giận đùng đùng. Thanh niên không biết vì sao chủ nhân vừa rồi còn đang tốt, giờ lại đột nhiên nóng giận. Bất quá cậu cũng đã quen rồi, mà phồn hoa náo nhiệt trên đường rất nhanh đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cậu.
Kỳ thật cũng không phải rất dài, mới có một, hai tuần nhưng cậu lại cảm thấy đã rất lâu rất lâu rồi mình không đi ra ngoài. Những cửa hàng sáng long lanh vẫn xinh đẹp như vậy, hiện giờ cậu đương nhiên có thể đứng trước những tủ kính pha lê lấp lánh, nhìn thật kĩ đồ vật đẹp đẽ bên trong, không cần lo lắng bị người xua đuổi, thật sự quá sức tưởng tượng.
“Đi vào!” Khẩu khí Dư Ninh rất xấu hô một tiếng.
Thanh niên đang mê mẩn nhìn đồ chơi búp bê vải vội vàng đuổi theo sau Dư Ninh, cùng hắn đi vào một cửa hàng tinh xảo.
Chọn quần áo không tốn bao nhiêu thời gian, Dư Ninh giúp thanh niên chọn ra hai bộ quần áo để ra ngoài, còn có vài cái áo thun, quần đùi. Rốt cuộc quần áo của hắn thanh niên đã không mặc vừa được nữa.
Chỉ là lúc thử quần áo, thanh niên không có kinh nghiệm mặc áo sơmi đứng trong phòng thử đồ gọi Dư Ninh làm cô bé bán hàng cười khẽ. Dư Ninh vào bên trong giúp cậu cài nút, một bên giáo huấn, “Lúc ở bên ngoài không được hơi một tí đã gọi tôi, loại sự tình này không cần kêu tôi làm.”
Thanh niên nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Dư Ninh, ngẩn người.
Quần áo mặc vào hiệu quả rất tốt, áo sơmi vuông kẻ ô màu xanh rất hợp với thanh niên, làm cậu nhìn sáng sủa hẳn lên, phảng phất soái khí của một sinh viên đại học. Chỉ có Dư Ninh biết, trong đầu cậu ngoài trừ ăn và chơi táo cũng không còn thứ gì khác.
Cô bé bán hàng ít tuổi đỏ mặt, “Nhìn thật đẹp nha tiên sinh, có thể trực tiếp mặc đi cũng được.” Cái áo thun chật ních vừa mặc kia thiêu hủy luôn thì càng tốt.
Ánh mắt Dư Ninh hài lòng, lấy thêm vài kiểu quần áo mặc lên trông cũng được, dứt khoát mua toàn bộ. Thanh niên ngây thơ không rõ sự tình mờ mịt theo sau lưng hắn, Dư Ninh bảo làm cái gì thì cậu làm cái đó. Sau đó hai người bọn họ còn đi mua hai đôi giày, ăn một bữa cơm.
Lần đầu tiên ăn cơm ở bên ngoài, thanh niên vô cùng hưng phấn cầm cái thìa (cậu còn không biết dùng đũa) gõ vào miệng bát “Keng”, “Keng” chơi. Dư Ninh đoạt lấy cái thìa trong tay cậu, mắng, “Ngồi cẩn thận.”
Thanh niên dọc đường đi vẫn luôn bị quát mắng cuối cùng cũng có điểm uể oải, lần đầu tiên được ăn cơm hấp hải sản cũng ăn mà không biết mùi vị.
Dư Ninh cảm thấy mình giống như mang theo một đứa bé ba tuổi ra ngoài, bị lăn lộn đến thảm. Thấy tâm tình cậu không tốt cũng mặc kệ, lo ăn cơm của mình.
“Dư Ninh? Không ngờ lại gặp!” Một âm thanh vang dội vang lên. Dư Ninh ngẩng đầu thấy bạn tốt Tưởng Bành của mình, trong lòng chửi thề một tiếng. Không xong! Tên Tưởng Bành này là bạn đại học của hắn, nói nhiều như lông trâu, trời sinh tự quen thuộc, gặp ai cũng đều phải tiếp đón đôi câu, cùng người không ưa vô nghĩa như Dư Ninh hoàn toàn là hai kiểu khác nhau, chẳng hiểu vì sao lại là bạn tốt. Đến chính Dư Ninh cũng cảm thấy buồn bực. Mà nguyên nhân của chuyện này đại khái cũng là bởi vì Tưởng Bành đơn phương không thèm để ý Dư Ninh lạnh nhạt đáp lại nhiệt tình, hiện tại nhìn thấy gương mặt thanh niên xa lạ, khẳng định không khỏi chạy đến hỏi thăm hắn.
Vừa nghĩ xong, Tưởng Bành lập tức hỏi, “Tới đây ăn cơm à, đây là?”
Trông cậy vào bổn cầu tùy cơ ứng biến là không có khả năng, cậu đừng gây ra sai lầm là được. Đầu óc Dư Ninh xoay chuyển, trả lời, “Thân thích của tôi, vừa đến An thị để học, tôi dẫn cậu ấy đi ăn cơm.”
Lúc này đúng giờ ăn tối, trong nhà hàng kín hết chỗ ngồi, Tưởng Bành thuận tay kéo ghế dựa, ngồi xuống bàn của Dư Ninh, quay đầu nói với thanh niên, “Chào cậu, tôi là bạn của Dư Ninh, tên Tưởng Bành. Cậu tên là gì?”
Tên?”
Thanh niên lập tức vui vẻ trả lời, “Bổn—”
Không phải chứ?! Gia khỏa này sẽ không thực sự nghĩ bổn cẩu là tên của mình đi.
Dư Ninh nhanh chóng ngắt lời thanh niên, “Cậu ấy là Dư Bổn! Vốn dĩ bổn!”
Thanh niên nghi hoặc nhìn Dư Ninh, hắn hung hăng trừng cậu một cái. Không biết vì sao Dư Ninh lại tức giận, thanh niên gục đầu xuống, không dám nói nữa.
Bữa cơm này phải nói là tẻ nhạt cực kỳ, vẫn là Tưởng Bành ba hoa nói chuyện. Sợ thanh niên lỡ mồm lộ ra dấu vết nên Dư Ninh qua loa cơm nước xong, lấy cớ có việc kéo thanh niên chạy mất.
Xem ra sau này phải cho thanh niên một cái bối cảnh tin tưởng được, phòng ngừa phát sinh tình huống ngoài ý muốn.
Trên đường trở về, thanh niên thường ngày hiếu động lại chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi trên ghế. Dư Ninh không để ý đến cậu, chuyên tâm việc lái xe của mình.
Một lát sau, tiếng thanh niên trầm thấp vang lên bên trong thân xe chật chội, “Tên của em, không phải Dư Bổn…”
Dư Ninh nhíu mày, đầu cũng không quay lại, “Cái gì?”
“Em!” Thanh niên đột nhiên cao giọng, giống như vô cùng tức giận, “Em không gọi là Dư Bổn.”
Dư Ninh đánh tay lái, có lệ đáp, “Vậy cậu gọi là gì?”
Thanh niên nghe vậy đều sắp khóc đến nơi, “Rõ ràng gọi em là bổn cẩu… Ngài nói sai tên của em…”
Đèn đỏ, Dư Ninh dừng xe lại, vô lực dựa vào tay lái. Bổn cẩu này, thật sự là ngốc đến cảnh giới nào vậy…
Dư Ninh biết giảng đạo lý với cậu cũng vô dụng, thuận miệng nói, “Cậu biết tên của tôi sao? Dư Ninh, Dư là họ, Ninh là danh. Một gia đình sẽ có họ giống nhau, nếu cậu là người, đương nhiên cũng phải có họ. Dư Bổn là đại danh của cậu, bổn cẩu là nhũ danh, hiểu chưa?”
Thanh niên lẩm bẩm nói nhỏ, “Nhũ danh…”
Dư Ninh gật đầu, “Ở bên ngoài lúc giới thiệu mình phải nói đại danh, ở nhà có thể kêu nhũ danh. Nhũ danh chỉ có người nhà mới biết được, hiểu chưa?”
Thanh niên nghiêng đầu, “Người nhà…”
“Ừm ừm…” Hiểu chưa, hiểu rồi thì đừng làm phiền tôi, ngu ngốc.
“A!!!” Thanh niên đột nhiên cao hứng kêu to, “Em là Dư Bổn! Ngài là Dư Ninh!”
Dư Ninh có lệ gật đầu. Đèn xanh bật sáng, Dư Ninh ngồi dậy muốn lái xe đi, đột nhiên có một lực rất lớn đập tới, thanh niên cao to đổ nhào lên người hắn, gắt gao ôm lấy làm hắn cơ hồ không thở nổi. Cùng với cái ôm khẩn cấp đến chết người là thanh âm thanh niên hưng phấn kêu to.
“Dư Bổn, Dư Bổn, Dư Bổn, Dư Bổn, em là Dư Bổn!”
Xe phía sau đã bấm còi thúc giục, Dư Ninh muốn mở miệng mắng thanh niên lại phát điên cái gì, trên mặt chợt có cảm giác ướt át ấm áp. Một thứ mềm mại ươn ướt đang ở trên mặt hắn không ngừng liếm tới liếm lui.
Xúc cảm này, không phải là—
Dư Ninh cứng còng cả người.
“Này, tôi nói anh, đèn xanh đã sáng rồi còn đỗ ở chỗ này không đi, anh nằm ngay đơ à?” Ngoài cửa sổ xe một trận hùng hùng hổ hổ chui vào.
Trong đầu Dư Ninh xẹt qua hai chữ “Không ổn”’, hắn dùng sức đẩy thanh niên ra, quay đầu đi.
Đèn xe bên ngoài chiếu rọi lên gương mặt khiếp sợ quá độ.
Lần thứ hai.
Tim Dư Ninh đều muốn ngừng đập.
Một lát sau, người qua đường bị chấn kính cũng khôi phục lại, cảm thán nói, “Mẹ nó, mấy người cũng chọn địa điểm tối hơn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.