Nhất Đại Quân Sư

Chương 13: Một Khúc Thôi Hành





Ta cố nhịn trong lòng sợ hãi cúi thấp đầu, không sai, là sợ hãi, Lý Chí kia vậy mà lại là Lý Thiên Vũ ta gặp trên đường tới Kiến Nghiệp, trời ạ, ta cư nhiên ở trước mặt Đại Ung Ung vương nói đại kế làm thế nào nhất thống thiên hạ, hơn nữa còn nói Đại Ung nội loạn, lẽ nào Ung vương thực nghe lời kiến nghị của ta, trước phá Thục, sau phá Nam Sở? Sẽ không đâu, Ung vương văn thao võ lược vô cùng ghê gớm, chắc là hắn tự mình sớm có chủ ý mà thôi.Lúc này Ung vương lên đón, cùng Triệu Giác lấy lễ tương kiến, Ung vương ôn hòa nói, "Đức Thân Vương một đường sát phạt, dọc đường vất vả, phá Ba Quận, hãm Lạc thành, chỉ hai chiến này có thể thấy thân vương phong tư danh tướng."Triệu Giác mặt đỏ lên, đáp, "Ung vương khen ngợi như vậy, Giác hổ thẹn không dám nhận, hôm nay hai quân chúng ta hội sư, Thục quốc chỉ còn lại thành đô cô thành, không biết Ung vương điện hạ tính toán thế nào?"Ung vương nói, "Thành đô nay dễ dàng phá được, chỉ là tòa thành này vẫn là Thục quốc đô thành, dân cư ngàn vạn, phồn hoa vô cùng, nếu hai quân chúng ta phá thành, tất có hại cho bách tính, bản vương đã nghĩ ra một đạo khuyên hàng biểu, không biết thân vương thấy sao?"Triệu Giác nhàn nhạt nói, "Khuyên hàng có thể, chỉ là Thục vương nên hướng Đại Ung quy hàng, hay là hướng Nam Sở ta?"Ung vương lời lẽ hùng hồn nói, "Nam Sở phụ thuộc Đại Ung, Thục vương tự nhiên phải hướng Đại Ung đầu hàng."Triệu Giác trong lòng đã có chuẩn bị, chỉ nhàn nhạt nói, "Nếu đã như vậy, mời Ung vương điện hạ phái sứ giả đi khuyên hàng, nếu Thục vương không chịu quy hàng, ngày mai hai quân chúng ta đồng loạt công thành thế nào?"Ung vương cười nói, "Chính phải như thế, Câu Liêm Câu tiên sinh là sứ tiết dưới trướng ta, ta đã mời hắn xuất sứ, Đức Thân Vương ý thế nào?"Triệu Giác không nhịn được nhìn ta một cái, thấy ta không có phản ứng bèn nói, "Câu Liêm tiên sinh theo Ung vương điện hạ nhiều năm, nghe nói năm xưa thường thay điện hạ xuất sứ các phương chư hầu, nghĩ chắc có thể khuyên hàng Thục vương, Giác lặng yên nghe tin mừng là được, chỉ là Giác quân vụ bận rộn, xin về trước đợi tin."Ung vương Lý Chí thấy Triệu Giác đồng ý quyết định của mình, liền mời Triệu Giác lưu lại một người thân tín tướng quân hoặc phụ tá, để tiện song phương liên lạc bàn bạc quân vụ, Triệu Giác nghĩ một lúc, cảm thấy cũng rất cần, chỉ là nhìn sang người bên cạnh, tuy đều là thân tín, nhưng truyền lời thì được, nếu có thể cùng Ung vương thương lượng quân vụ, tranh được lợi ích cho Nam Sở, thì chỉ có hai người Giang Triết và Dung Uyên, Dung Uyên thì Triệu Giác một khắc cũng không rời được, vì thế thản nhiên nói, "Ngày mai là chiến hay hòa còn chưa nhất định, vị Giang tham tán này là cánh tay của ta, để hắn lưu lại đi, nếu có gì biến hóa có thể cùng hắn thương lượng."Ung vương lúc này mới nhìn ta một cái, dường như mới nhìn thấy ta vậy, ta liền cảm thấy toàn thân phát lạnh, Triệu Giác đồ ngớ ngẩn này, Ung vương cứ như vậy dễ dàng lừa được hắn, ta không thèm tin thương lượng cái gì quân vụ đâu, 8 thành là muốn ta lưu lại mới là mục đích của Ung vương.Thấy Triệu Giác rời đi, Ung vương mời ta theo hắn vào soái trướng nói chuyện, đợi sứ tiết trở về.
Ta thấp thỏm bất an theo Ung vương vào, còn như hộ vệ của ta Trần Chẩn sớm đã bị ngăn ở ngoài trướng.
Ung vương ngồi xuống ghế soái, thấy ta cẩn trọng bất an, cười nói, "Giang đại nhân sao lại câu thúc như vậy, chúng ta cũng tính là người quen, vẫn là không cần đa lễ thôi."Trong lòng ta thống mạ cả nửa ngày mới đáp, "Hôm đó hạ quan có nhiều đắc tội, không biết Ung vương vi phục xuất hành, còn mong điện hạ tha tội."Lý Chí thấy ta ngồi xuống mới nói, "Sao lại nói tha tội, khi đó bản vương cải trang nhập Thục, tra Thục Trung quân cơ dân tình, khi trở về may mắn gặp được công tử, nghe quân nói chuyện hơn đóc 10 năm sách, Đại Ung ta nếu có thể nhất thống thiên hạ, Giang công tử công tại xã tắc."Ta thiếu chút hôn mê, ta nếu công tại Đại Ung xã tắc, há chẳng phải tội tại Nam Sở giang sơn, lời này nếu truyền ra, há chẳng phải là lấy mạng ta sao? Ta vội giải thích, "Ung vương điện hạ ngực tàng cẩm tú, chút kiến thức của tiểu thần tất sớm đã ở trong lòng điện hạ, điện hạ đem công lao như vậy đẩy cho tiểu thần, Tùy Vân thực không dám nhận."Ung vương cười nhạt, không tiếp tục quay vòng ta, vào thẳng vấn đề nói, "Đương nhiên nghe được kế sách của công tử, lại nghe nói công tử muốn tới Nam Sở làm quan, bản vương vốn muốn làm theo cách cường đạo, đem công tử về Đại Ung, đáng tiếc vừa hay có người phát hiện hành tung bản vương, ý đồ hành thích, bản vương lú đó bên người thị vệ không nhiều, sợ không thể bảo vệ công tử an toàn, chỉ có thể bỏ qua, nay công tử đã thành Nam Sở thần tử, thực khiến Lý Chí bóp tay hối tiếc."Ta nghe thấy, trong lòng nghĩ, với thân phận của hắn, dù thân phận tiết lộ cho Thục quốc và Nam Sở, 8 thành cũng không có ai dám giết hắn đi, vậy muốn giết hắn tự nhiên chỉ có một, nghĩ tới Lý Chí tài hoa thân phận bậc ấy, lại vì làm thứ tử, không thể kế thừa đế nghiệp, còn phải gặp phải huynh trưởng đố kị cùng ám toán truy sát, cũng khó tránh khỏi đáng tiếc, nhưng ta tiếc nuối vẫn chỉ là tiếc nuối mà thôi, nếu hôm đó ta bị ngươi dẫn đi, 8 9 thành đã bị tai bay vạ gió, chết oan rồi.
Trong lòng nghĩ thế, ngoài miệng vẫn nói, "Đây cũng là tiểu thần không có duyên vì điện hạ hiệu lực, nghĩ chắc là thiên ý."Lý Chí nhìn ta, trong mắt đầy tiếu ý nói, "Hôm đó ngươi ta có duyên tương phùng, hôm nay tương kiến, Giang công tử đã là tâm phúc quân sư của Đức Thân Vương, chắc là cũng đưa cho Đức Thân Vương không ít chủ ý hay, Đức Thân Vương và những phụ tá tướng quân dưới trướng đều là chính thống quân nhân mưu sĩ, công Ba Quận, Lạc thành hai cuộc chiến cơ hồ đều dùng kế dụ sát và phục kích, chắc là diệu kế của Giang công tử rồi."Ta cảm thấy toàn thân có chút căng cứng, cười khổ, "Tiểu thần đối với quân vụ sự tình sao hiểu được, chỉ nói một chút nguyên tắc, đều là Đức Thân Vương anh minh quyết đoán, định ra kế mưu, mới lấy được đại thắng."Lý Chí trịnh trọng nói, "Tôn tử binh pháp nói chưa chiến mà tính thắng thì nhiều, chưa chiến mà tính không thắng thì ít.

Tính thắng nhiều, tính không thắng ít, huống hồ giống không tính toán! Ta có ý kiến này, thắng bại đã thấy. Công tử giỏi tính toán, đã là tuyệt thế nhân tài, Lý Chí có thể gặp được công tử, giống như Chu văn vương gặp được Khương Thượng, Hán Cao Tổ gặp Trương Lương, Nam Sở sống tạm Giang Nam, văn dốt võ dát, Đức Thân Vương tuy văn võ song toàn, đáng tiếc không có khí độ đế vương, công tử tại Nam Sở chỉ là một văn nhân tao khách, nếu quy Đại Ung ta, tất có tài Hữu Bật."Ta trong lòng nghĩ cứ rập khuôn chiêu nạp quan viên nước khác cũng khó tránh khỏi quá tự phụ, vì thế hỏi lại, "Nghe nói Thạch Úc Thạch Tử Du là mưu sĩ hàng đầu trong phủ Ung vương, Ung vương điện hạ mỗi lần ra ngoài, tất cả chính vụ đều do hắn một tay xử lý, chắc Thạch tiên sinh chính là cánh tay phải của điện hạ rồi."Lý Chí hiển nhiên có chút không hiểu ta vì sao hỏi cái này, nhưng vẫn cười đáp, "Tử Du thiện về chính vụ, có Tử Du tọa trấn hậu phương quân chính, Lý Chí mới có thể dụng binh như thần."Ta chính sắc nói, "Nếu Thạch Tử Du cũng là thần tử nước khác, kì chủ không hề bạc đãi, nói một câu liền hàng, điện hạ còn có thể trọng dụng hắn như vậy sao?"Lý Chí ngây ra, cười khổ, "Nếu là như vậy, Lý Chí há dám thân tín Tử Du."Ta cười nói, "Vậy điện hạ hiểu được nỗi khổ của tiểu thần rồi?"Lý Chí than đáp, "Nam Sở không phải cây ngô đồng, cớ sao đậu được phượng hoàng? Nam Sở đãi như người thường, ta dùng quốc sĩ mà đãi, Tùy Vân vẫn không chịu về Đại Ung ta?"Ta ngây ra nhìn Lý Chí, kì thực ta thực có chút hối hận, nếu khi xưa Lý Chí thực cưỡng chế mang ta đi, lúc đó ta có thể không cao hứng, thậm chí oán hận, nhưng có thể hiện tại liền không cần phí tâm vì Nam Sở, nhưng ta đã là quan Nam Sở, hơn nữa những năm qua thăng chức thuận lợi, lại ở Hàn lâm viện học được nhiều thứ như vậy, Nam Sở đãi ta không bạc, ta bất luận thế nào cũng không thể cứ thế mà đầu nhập Đại Ung, sau đó nhìn Đại Ung diệt Nam Sở.
Nghĩ tới đây, ta ảm đạm nói, "Nam Sở tuy lấy phàm nhân đối đãi, ta lại không thể phản bội, Tùy Vân thân làm Sở thần một ngày, cũng phải vì Nam Sở hiệu lực một ngày."Lý Chí than, "Nếu Nam Sở bị Đại Ung ta diệt vong, cậu sẽ thế nào?"Ta nghĩ nghĩ, nói, "Ta tự nhận không thể hô phong hoán vũ, không có bản sự vẽ ra cẩm tú kinh luân đồ, nếu Nam Sở diệt vong, nếu Đại Ung không trị tội tiểu thần, tiểu thần liền phiêu bạt chân trời, mục nát cùng cây cỏ."Lý Chí nhàn nhạt nói, "Ngươi tại Nam Sở lúc công Thục tham tán quân vụ, năng lực như thế khiến người khác lau mắt nhìn, Triệu Giác kia tuy không thể tận dụng nhân tài, nhưng chắc ngày sau cũng khó tránh dùng ngươi tham tán, đến lúc đó, dù ngươi muốn, Đại Ung cũng không tha cho một nhân tài như ngươi."Ta thành thực nghĩ một lúc rồi nói, "Nếu tiểu thần đáp ứng về Nam Sở xong không tiếp tục xuất mưu kế đối phó Đại Ung, không biết lúc đó điện hạ có thể tha cho tiểu thần một con đường sống?"Lý Chí hơi cau mày, một lúc sau hỏi, "Ngươi tại Thục Trung có còn kế sách chưa thực hiện? Ngươi cho rằng đã đủ báo đáp Nam Sở quân ân?"Ta khâm phục nhìn Lý Chí, Ung vương thực tuyệt đỉnh thông minh, từ một câu nói của ta, liền có thể nhìn ra những thứ này.
Ta cũng không giấu diếm, "Ta thay Đức Thân Vương mưu một kế, nếu thành công có thể bảo đảm Nam Sở mấy năm bình an."Lý Chí trong mắt đột nhiên xoẹt qua một tia quang mang, nói, "Nếu ta đoán không sai, là có quan hệ với Thục vương, Thục vương nếu quy hàng Đại Ung ta, chính là Nam Sở đại họa trong lòng."Ta cũng không giấu diếm, "Chính thế, nếu Thục vương đầu hàng, ta tự có cách khiến Thục vương chết đi, đến lúc đó tối thiểu Đại Ung cũng chiếm không nổi tiện nghi."Lý Chí trên mặt lộ ra vẻ trầm tư, nói, "Nếu Thục vương không chịu quy hàng, hai quân chúng ta công đánh thành đô, gi3t chết Thục vương hoặc là Thục vương tự sát đều có khả năng, nếu Thục vương đầu hàng, ngươi thực có cách khiến Thục vương chết trong quân Đại Ung?"Ta biết hắn không tin, nhưng vẫn chém đinh chặt sắt đáp, "Chính là như vậy."Lý Chí đứng dậy, ở trong trướng đi lại mấy bước, nói, "Được, nếu ngươi thực có thể như vậy, đồng thời sau khi về Nam Sở không tiếp tục thay Nam Sở vạch mưu, chỉ cần Đại Ung ta phá Sở, ngươi không ở Kiến Nghiệp, bản vương liền đáp ứng cho ngươi bình an qua ngày."Ta đại hỷ, đây chính là chỉ dụ giữ mệnh a, liền vội vàng lên trước bái tạ, Lý Chí ý vị thâm trường nói, "Nếu Thục vương bình an tới Đại Ung, lại thế nào?"Ta không hề do dự đáp, "Nếu như vậy, Tùy Vân nguyện vì điện hạ hiệu lực."Lý Chí cười lớn, "Được, được, chúng ta nhất ngôn đã định." Nói xong giơ bàn tay phải ra, ta trong lòng ấm lên, cũng giơ ra bàn tay phải, hai người đập chưởng lập thệ.
Vì bảo hiểm, ta lại nói, "Nếu tiểu thần thắng, về tới Nam Sở xong, nếu điện hạ có gì khó khăn không liên quan tới Nam Sở, tiểu thần có thể tham mưu một hai."Lý Chí lại ngây ra, hắn vốn nghĩ, nếu ta thực có bản sự giết Thục vương trong lòng bàn tay mình, vậy mình tương lại lại phải tha cho hắn, nhưng có phải nên dựa vào lực lượng tại Nam Sở nhốt ta lại trước, không nghĩ tới ta lại có đề nghị như vậy, không tự chủ kinh thán, trầm mặc hồi lâu nói, "Được.
Vậy chúng ta xem trước Thục vương sẽ đầu hàng hay không đã?" Nói xong về tới soái án ngồi xuống.Ta cũng không biết tiếp tục nói cái gì, cũng bèn ngồi xuống đợi kết quả Câu Liêm xuất sứ.Đợi tới khi mặt trời lặn, Câu Liêm trở về, hướng Lý Chí bẩm báo, Thục vương chính ngọ ngày mai xuất thành đầu hàng.

Ta và Lý Chí đều mặt lộ ra hỉ sắc, ván bạc liên quan đến vận mệnh của ta bắt đầu rồi.
Sau khi bàn bạc với Lý Chí ngày mai hai quân làm sao chi tiết phối hợp, ta liền trở về Nam Sở quân doanh, Ung vương tự mình tiễn ta rời doanh, khiến ta thụ sủng nhược kinh.Ngày thứ 2, Thục vương mặc áo tang trắng, dẫn theo văn võ bá quan, các vị vương tử, xuất thành 10 dặm đầu hàng Đại Ung.
Sau khi nạp hàng, hai quân ta phân biệt từ cửa đông và cửa tây nhập thành, hai quân đã có sự ăn ý, căn bản không phát sinh tranh chấp, chỉ là ở Hộ bộ, Dung Uyên Dung tiên sinh và Ung vương phụ tá Thôi Loan tương phùng, hai người đều phụng mệnh đoạt lấy Hộ bộ văn thư điển tịch, tranh chấp không được, sau khi tranh luận hồi lâu, Ung Vương và Đức Thân Vương tự mình hòa giải, quyết định mỗi người một nửa, tuy đáng tiếc, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.Triệu Giác trong ám hỏi ta, Thục vương đầu hàng, vậy chúng ta kế ly gián làm sao tiến hành, hơn nữa Thục vương quy hàng Đại Ung, đối với Nam Sở thống trị Tây Xuyên cũng thập phần bất lợi, ta trong lòng sớm có tính toán, nói với Triệu Giác, chỉ cần trước khi Thục vương xuất phát đến Ung đô, cử hành một lần yến hội, để ta tham gia là được.Trải qua phức tạp đàm phán cùng phân chia, Đức Thân Vương quyết định khởi hành về nước, Thục vương theo lễ nghi đề xuất vì Đức Thân Vương tiễn hành, đây là chuyện thuận lý thành chương, Đức Thân Vương tự nhiên phải đi phó yến, Thục vương cũng phải có mặt đưa tiễn, trong Thục vương cung hoa lệ, Đại Ung và Nam Sở tướng quân mưu sĩ ngồi ở hai bên uống rượu, Thục vương ngồi ở hạ thủ Ung vương, điện hạ ngồi theo thần tử Thục vương quy hàng, bọn họ sắc mắt đều không quá tốt, nhất là Thục vương, nghe nói không tới 50 tuổi, nhưng tướng mạo tiều tụy, râu tóc đều bạc, nói hắn 70 tuổi cũng có người tin.Rượu qua 3 tuần, Triệu Giác theo kế hoạch của ta đề xuất rượu không ca vũ quá vô vị, chi bằng để Thục vương nữ nhạc bị bắt tới ca vũ trợ hứng, Đại Ung tướng soái tuy cảm thấy Nam Sở quả thật nhu nhược, nhưng cũng không có lý do ngăn cản, liền để Thục vương nữ nhạc đến trợ hứng, Thục quốc cầm nhạc như lãng kích bôn lôi, Thục quốc yến vũ mạnh mẽ duyên dáng, đám quân thần phải rời khỏi Thục quốc kia tự nhiên cố nén nước mắt, Đại Ung và Nam Sở tướng lĩnh đều vỗ tay khen hay.Ta thấy thời cơ đã tới, liền đối với Triệu Giác sử ánh mắt, Triệu Giác biết ý, đứng dậy nói, "Hôm nay thấy được Thục trung nhạc vũ, thập phần động nhân, Nam Sở ta văn nhã phong lưu, há có thể không có ca vũ mua vui, chỉ là trong quân không có nữ nhạc, chỉ có thể do tại hạ gảy đàn, mua vui chủ nhân, Hàn lâm Giang Triết chính là Nam Sở tài tử, vì yến hội hôm nay đặc biệt viết một bài thơ mới, mời chư vị thưởng lãm."Ung vương Lý Chí trong lòng nhất động, những ngày qua tới nay, hắn phái trọng binh bảo vệ Thục vương, nhưng không thấy nửa tên Nam Sở sát thủ, hôm nay Thục vương sắp đi Đại Ung, hắn vốn đoán là ta sẽ có hành động, nhưng ta chỉ ta chỉ muốn đương trường ngâm một bài thơ mà thôi, nếu cự tuyệt Triệu Giác tự mình gảy đàn, Nam Sở quân thần tất sẽ tức giận Đại Ung vô lễ, vì thế tuy Lý Chí rõ ràng biết là không thỏa, vẫn chỉ có thể đồng ý.Ta đứng lên, hướng chúng nhân thi lễ, Triệu Giác ngồi xuống nhẹ sờ dây đàn, tiếng đàn du dương réo rắt, chính là âm luật bài Phá trận tử, ta cao giọng ngâm, "lục thập niên lai gia quốc, tam thiên lí địa sơn hà.
Phụng các long lâu liên tiêu hán, ngọc thọ quỳnh chi tác nhân la.
Kỉ tằng thức kiền qua.
Nhất đán quy vi thần lỗ, trầm yêu phan tấn tiêu ma.
Tối thị thương hoàng từ miếu nhật, giáo phường du tấu li biệt ca.
Thùy lệ đối cung nga."Một khúc hát xong, khắp điện lặng tĩnh, Lý Chí trong lòng lạnh xuống, biết ta đã xuất thủ, nhìn về phía Thục vương, Thục vương vốn khuôn mặt lãnh đạm khô héo lộ ra thần sắc bi thống dục tuyệt, mà đám Thục thần không phải là nước mắt như mưa, thì là giận dữ trợn mắt.
Hồi lâu, Thục vương Mạnh Quân đứng dậy nói, "Tiểu vương rượu xong mệt mỏi, mong Đại Ung Ung vương điện hạ cho phép tiểu vương tạm về cung chợp mắt."Ung vương Lý Chí mặt lộ khổ sở, muốn ngăn cản, lại không cách nào mở miệng, chỉ có thể thở dài, "Quốc chủ tạm về hậu cung nghỉ ngơi, xin đừng nghĩ nhiều, bệ hạ tất sẽ không bạc đãi quốc chủ."Mạnh Quân không đáp lời, chỉ hướng về phía từng người trong điện nhìn qua, khi ánh mắt rơi trên người ta, ta cảm thấy trong mắt hắn tuyệt vọng cùng oán hận, đối với một người xé nát mộng đẹp của ngươi, còn có thể có cái gì hảo cảm, sau đó Thục vương rời tiệc, Thục vương triều thần lặng lẽ quỳ tiễn.

Lý Chí cười khổ nhìn ta, vừa khâm phục vừa tức giận, lắc lắc ly rượu, một hơi uống cạn.Lát sau, mấy người nội thần khóc tiến vào trước điện, hạ bái nói, "Quốc chủ uống rượu độc mà vong."Lý Chí cười lớn, "Tốt, tốt, Giang trạng nguyên thật lợi hại, một khúc Phá trận tử, tiễn tính mạng một vị quốc chủ." Nói xong nhàn nhạt nói, "Bản vương chuẩn bị về nước, quân vụ bận rộn, cáo từ rồi." Nói xong chuyển thân liền đi.Triệu Giác và Dung Uyên đều sau lưng ướt đẫm, bọn họ vui mừng cuối cùng cũng khiến Thục vương tự tận, lại lo lắng quá mức đắc tội Đại Ung.
Ta thì khóc cười không được, tuy bức tử Ung vương rất là quá đáng, nhưng cũng cần hắn phải thấy nhục nhã, Lý Chí một câu nói trước khi đi dường như biểu thị với ta sự oán hận cùng bất mãn, nhưng nhìn ở góc độ khác, ta tại Nam Sở liền có thể an ổn qua ngày rồi, chỉ là một câu nói của hắn khiến ta danh dương thiên hạ, tương lại ta há chẳng phải càng khó mai danh ẩn tính sao? Lý Chí này, tình hình như vậy vẫn nhớ phản kích, thực đáng sợ.Lý Chí ngồi trên ngựa, cuối cùng cũng xử lý xong Thục Trung quân vụ, hắn liền trở về Đại Ung, tuy Thục vương tự tận, nhưng Thục vương phi và kế vị vẫn còn, đủ để hiến phu cho thái miếu rồi.
Nam Sở đại quân đã về quân từ hôm trước, theo hai nước minh ước, Đông Xuyên quy Đại Ung, Tây Xuyên quy Nam Sở, trên thực tế, Hà Manh quan khống chế trong tay Đại Ung, Lạc thành khống chế trong tay Nam Sở, Thục Trung là nơi hai nước hòa hoãn, chiến lược của hắn đã được thực hiện, chỉ là Nam Sở chiếm tiện nghi không nhỏ, Lý Chí cười khổ, hiện tại hắn thực hối hận khi xưa không mạo hiểm bắt Giang Triết đi rồi.Phụ tá của hắn Đàm Thuyết lên trước nói, "Điện hạ vì sao ngày đó không ngăn cản Thục vương tự tận, bỗng dưng để cho Nam Sở đắc ý?"Lý Chí nhìn hắn một cái, hắn biết những phụ tá và tướng lĩnh này đối với chuyện này có nghi vấn, nhàn nhạt nói, "Không kịp rồi, nếu Thục vương dưới tình hình ấy vẫn không tự tận, chỉ sợ người Thục trung đều coi thường hắn, hắn dù sống cũng chỉ là xác không hồn."Lý Chí mãnh tướng dưới trướng Phàn Quần giận dữ, "Khẳng định là ngụy kế của Giang Triết kia, vậy mà lại để tên trạng nguyên đó viết thơ trào phúng Thục vương." Những người khác đều nhất nhất phụ họa, nhưng có những phụ tá cũng nói, Giang Triết bài thơ đó thật là tuyệt tác.Lý Chí cười mà không nói, nghĩ, "Các ngươi làm sao biết được, Giang Triết kia mới là kẻ đầu sỏ, chỉ là hắn làm thật xảo diệu, tối thiểu không ai đoán được là chủ ý của hắn.
Giang Triết này thực đáng để bản vương phí tâm." Nhìn sắc trời, vung roi nói, "Chúng ta mau đi thôi, cứ để bọn họ đắc ý một trận đi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.