Nhập Thanh Vân

Chương 51: Aida, xử oan người ta rồi




Những thông tin vụn vặt bay vào trong chính viện, Minh Ý lắng tai nghe, cũng xâu chuỗi được bảy tám phần câu chuyện.

Trên sàn đấu xảy ra án mạng là chuyện khó tránh khỏi, người đấu võ vốn tôn sùng kẻ mạnh, nàng không thấy Kỷ Bá Tể có lỗi, chỉ là hắn cũng chẳng phải là người tốt lành gì.

Đám người đang ở bên ngoài kia cũng chỉ có chút nhiệt tình như thế, Minh Ý cũng không quản, chỉ nhỏ giọng khuyên nhủ: “Sau này đại nhân không thể tránh khỏi làm việc cùng họ, minh thương dị đoá ám tiễn khó phòng¹, có thể không giết người thì không nên đuổi cùng giết tận.”

¹Đao kiếm trước mặt dễ tránh, nhưng tên bắn lén thì khó phòng.

Kỷ Bá Tể không lên tiếng, gồng cứng lưng ngồi đó, có hơi tức giận.

Nàng nhìn thấy điều đó nên cũng không dám khuyên nữa, chỉ bưng đến cho hắn cháo loãng: “Ngài trước tiên chăm sóc thân thể cho tốt, tốt rồi thì ăn thịt ngỗng hầm.”

“Ra ngoài!” Hắn trầm giọng nói.

Hung dữ quá ha, nói hai câu cũng không cho hả? Minh Ý mắng thầm. Nàng ở đây một đêm cũng mệt mỏi rồi, dứt khoát bỏ chén xuống đứng dậy. 

Vạt váy khẽ lay động, ngón tay Kỷ Bá Tể cũng nhúc nhích một chút.

Hắn rất muốn giữ người ở lại, nhưng lại cảm thấy tức giận, khuôn mặt lạnh tanh như sương giá trên núi vào cuối thu.

Nàng không thèm nhìn hắn lấy một lần, nhấc chân đi ra ngoài, thậm chí còn chu đáo đóng cửa lại.

Tiếng cắn hạt dưa ồn ào đã biến mất, căn phòng trở nên yên tĩnh trống trải. Hắn dựa lưng vào chiếc gối mềm, uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc rồi kéo chăn trùm qua đầu.

Minh Ý ra ngoài chưa được hai bước thì gặp Ngôn Tiếu vội vã đi đến.

Đêm qua, Đại Tư đột ngột đau tim, y ở trong nội viện đến giờ mới ra ngoài, vừa ra đã đến Kỷ phủ, kết quả là còn chưa vào chính viện đã thấy Minh Ý buồn bã nói với y: “Đừng có vào đó kiếm ăn, ngài ấy đã không sao, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là ổn.”

Vẻ mặt căng thẳng ngay lập tức thả lỏng, Ngôn Tiếu đi đến bên cạnh Minh Ý: “Cô nương đã chăm sóc cho hắn à?”

“Đã chịu khó chăm rồi, nhưng đại nhân vẫn còn nóng giận lắm, làm phiền Ngôn đại nhân kê cho ngài ấy chút thuốc hạ hỏa.”

Nhìn vẻ mặt của Minh Ý, Ngôn Tiếu cũng biết Kỷ Bá Tể thực sự không sao, bèn cười nhẹ nói: “Để hắn tức đi, cũng nên tức giận một chút. Giao đấu với người ta nhưng không ngờ lại gặp phải một kẻ âm hiểm độc ác. Nếu không phải hắn thực sự lợi hại thì giờ này đã toi mạng rồi.”

Minh Ý sửng sốt, quay đầu ngỡ ngàng: “Là sao?”

“Ngươi không biết sao?” Diêm Tiếu nhướng mày: “Chính là cái tên Tiết Thánh đó, đã nói chỉ dùng nguyên lực đấu với nhau, nhưng hắn ta lại lén lút sử dụng kim độc, kim châm nhỏ dày đặc, suýt chút nữa đã biến Bá Tể thành cái sàng.”

Đại hội tuyển chọn là một nơi liêm chính, Kỷ Bá Tể vốn không định giấu giếm, chỉ muốn đề bạt thêm vài người lên để cùng kề vai sát cánh, không ngờ vừa mở màn đã bị người ta chơi xấu, sao mà không tức giận cho được.

Vốn dĩ cũng định giữ lại cái mạng chó của gã để hỏi rõ lí do. Nào ngờ tên Tiết Thánh này quyết liều mạng tới cùng, biết Kỷ Bá Tể không giết người trước mặt Đại Tư liền bày ra dáng vẻ muốn đồng quy vu tận với hắn. Bá Tể vốn là người nóng nảy, trong trường hợp này đương nhiên hắn sẽ không nhịn nên lập tức thẳng tay giết chết đối phương.

Ngôn Tiếu nói: “Cảnh tượng lúc đó quả thật đẫm máu, ngay cả Đại Tư cũng phát bệnh. Ta vừa cho Bá Tể dùng thuốc giải độc xong đã bị triệu vào nội viện. Không ngờ mạng hắn cũng cứng, giờ vẫn bình an. Ngươi nói coi có phải… Ơ, Minh cô nương đi đâu vậy?”

Ngôn Tiếu còn chưa dứt lời đã thấy người bên cạnh quay đầu chạy về phía trạch viện. 

Y bối rối: “Không phải đã nói không đi chọc giận Bá Tể sao?”

Minh Ý chạy vội, vạt áo hai bên bị gió thổi phồng lên. Nàng xông vào bên trong ngồi lại vị trí cũ, nhặt đĩa hạt dưa và trái cây đã ném xuống đất lên, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục tách vỏ hạt dưa.

Tiếng tách vỏ vang lên lách tách.

Người trên giường đắp chăn, bực mình quát: “Cút đi!”

Minh Ý đáp lời: “Lăn¹ không nổi.” Nàng thở hổn hển: “Mệt gần chết.”

¹滚 vừa có nghĩa là cút, vừa có nghĩa là lăn. Để hai cái trên dưới khác nhau là tại Nắng thích như dị =)))

Kỷ Bá Tể uể oải thò đầu ra khỏi chăn định trừng mắt nhìn nàng, nhưng vừa ló ra thì nàng đã nhào đến trước mặt, hai hàng mi đan xen vào nhau.

Kỷ Bá Tể giật mình, cau mày nhìn nàng: “Làm gì mà…”

Còn chưa kịp nói xong, Minh Ý đã hôn lên mắt hắn.

Đôi môi ấm áp có mùi thơm của hạt dưa, từng chút từng chút hôn lên mí mắt hắn, khiến hắn từ tức giận chuyển sang ngượng ngùng, giả vờ hung dữ nói: “Còn hôn nữa sẽ giết nàng!”

Minh Ý gan dạ, cứ chốc chốc lại hôn lên môi hắn, trong mắt lấp lánh ý cười: “Nô tỳ đến nhận lỗi đây! Lúc nãy nô tỳ không nên nói bậy. Không hiểu nỗi khổ của người khác, không khuyên người sống lương thiện, ngày hôm qua đại nhân không làm sai, là nô tỳ lắm lời. Lần sau nếu còn gặp phải loại người đáng ghét như vậy, đại nhân cứ thẳng tay tiễn hắn đi bán muối, đừng cho hắn cơ hội phản đòn.”

Vừa nói, nàng vừa làm động tác cắt cổ, nghiến răng ken két.

Kỷ Bá Tể muốn cười nhưng nhịn lại, mặt lạnh tanh nói: “Không chê ta hung hăng nữa à?”

“Không chê không chê, ai bảo đại nhân dung mạo tuyệt sắc, tuấn tú vô song, cái này không gọi là hung hăng, gọi là tiên khí.” Nàng bưng chén cháo nhuyễn vẫn còn nguyên bên cạnh, múc một muỗng đưa đến bên môi hắn: “Việc đại nhân làm nào cần nô tỳ dạy, đại nhân đã làm thì ắt hẳn là thỏa đáng.”

Nỗi uất ức trong lòng bỗng tan biến, Kỷ Bá Tể hừ một tiếng húp cháo, tâm trạng dịu xuống, buồn bực lên tiếng: “Tên đó rất phiền, là đồ ngụy quân tử, giả nhân giả nghĩa, nguyên lực mỏng manh đến mức chẳng ra gì, lại muốn dựa vào cái gọi là danh tiếng để được chọn. Danh tiếng đó ở thành Mộ Tinh thì người khác còn có thể kính hắn hai phần, nhưng mang đi Đại hội Lục Thành thì có tác dụng gì?”

“Đúng thế!” Nàng gật đầu thật mạnh.

“Lúc ra chiêu cuối cùng, nếu ta không giết hắn, người chết ắt hẳn là ta. Sau khi ta mười lăm tuổi, không ai dám ra tay đối đầu trực diện với ta, hắn quả thật rất liều mạng.”

“Đúng thế!” Nàng tức giận nắm chặt tay.

“Đám người ngoài kia cũng ngu như heo, chỉ có một chút ân huệ nhỏ đã bị làm mờ mắt, thật không xứng đáng là đồng đạo.”

“Cũng… Ừm, nhưng mà đại nhân, những mầm non tốt nhất của thành Mộ Tinh đều ở bên ngoài, hình như ngài không có lựa chọn nào khác đâu á?” Minh Ý chớp mắt.

Kỷ Bá Tể cụp mắt: “Nếu ta biết nhiều thêm chút nữa…”

Da đầu tê dại, Minh Ý vội vàng lắc đầu: “Nhân vô thập toàn², đại nhân chớ nên ép buộc bản thân. Mặc dù mọi người đều nói đại hội năm sau dựa vào ngài, nhưng không ai yêu cầu ngài phải một mình chiến thắng tất cả.”

²Người sống trên đời không có chuyện nào có thể vẹn toàn tất cả.

Kỷ Bá Tể nghe thấy lời này thì có chút bất ngờ: “Nếu ta chiến thắng tất cả, ta nhất định sẽ trở thành Đại Tư tiếp theo. Còn nàng… nàng cũng sẽ trở thành Tư hậu có địa vị cao quý, sao còn khuyên ta?” 

Minh Ý khẽ mỉm cười: “Nô tỳ chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, hiện tại được ăn ngon mặc đẹp đã là đủ rồi, nào còn có ham muốn gì khác, đương nhiên là muốn đại nhân vui vẻ hơn.”

Đừng sống như đích tử Minh gia, vì vinh quang của gia tộc và thành trì mà quên mất mọi thứ của bản thân, đến cuối cùng lại trở thành một quân cờ bị vứt bỏ.

Gân tay khẽ co giật, suýt chút nữa là hất tung chén cháo lên chăn. Kỷ Bá Tể nhanh tay đỡ lấy nàng, nhìn sắc mặt của nàng, cau mày nói: “Nàng cũng nghỉ ngơi cho tốt, đừng chỉ lo cho ta rồi để bản thân ngã bệnh.”

“Nô tỳ biết rồi.” Minh Ý đút hắn ăn xong, nhìn ra ngoài con hắc long vẫn đang xoay vòng: “Nô tỳ đi nghĩ cách, ngài tranh thủ ngủ thêm một giấc đi.”

Đám người bên ngoài bị cái chết của Tiết Thánh kích thích đến phát điên, một nữ tử yếu đuối như nàng có thể nghĩ ra được cách gì? Kỷ Bá Tể không muốn để nàng đi, nhưng người này nói là làm, vạt áo bay lên rồi chỉ chớp mắt đã biến mất sau cánh cửa.

Hắn bất lực, hướng về phía căn phòng nhỏ bên cạnh mà nói: “Trịnh Thiều, theo sát nàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.