Nhập Thanh Vân

Chương 50: Cơn thịnh nộ




Kỷ Bá Tể: “…”

Mặc dù đây là phản ứng bình thường, nhưng khi nàng làm thì nó lại có vẻ giả tạo vô cùng.

Cúi đầu nhìn chiếc khăn tay trên ngực mình, Kỷ Bá Tể khàn giọng hỏi: “Tại sao nàng lại ở đây?”

Minh Ý ngồi lại, dùng khăn lau vết máu trên mặt hắn, nghiêm túc nói: “Đại nhân bị thương, nô tỳ không ở đây thì ở đâu?”

Dù sao cũng đã cho nhiều vàng như vậy mà.

Kỷ Bá Tể tránh né động tác của nàng, mặt nhăn nhó: “Ta có làm nàng bị thương không?”

“Đại nhân lúc ngủ cũng rất yêu thương nô tỳ, nô tỳ vô cùng cảm động.”

Hắn khẽ sững người, cụp mắt né tránh ánh nhìn: “Lúc ngủ làm sao phân biệt được ai là ai, chỉ là lòng tốt thôi.”

Minh Ý nhướn mày, thầm nghĩ người này không phải bị đau đến ngốc rồi chứ, thật sự tin lời nàng sao? Vậy mà còn tìm cách giải thích.

Nhưng Kỷ Bá Tể đã nói vậy, nàng cũng không giải thích. Nhân lúc hắn còn tỉnh táo, vội vàng lau sạch vết máu trên người hắn, sau đó giúp hắn thay một bộ tẩm y¹, đỡ hắn nằm xuống chiếc giường mềm ở bên kia.

¹Đồ ngủ.

Kỷ Bá Tể tuy còn yếu ớt, nhưng vẫn không quên dặn dò nàng: “Tư Đồ Lĩnh bảo nàng đi xem trộm Thanh Ngõa Viện, chính là muốn lấy mạng nàng.”

Minh Ý suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Mạng của nô tỳ có giá trị gì chứ, hắn chỉ muốn lợi dụng nô tỳ để khai thác bí mật của đại nhân mà thôi.”

Hắn rên khẽ một tiếng, có chút tức giận: “Ta có bí mật gì chứ, cái viện đó chỉ là nơi ta ẩn náu để dưỡng thương, bên trong chỉ để bài vị của ân nhân, cũng không biết hắn nghe ai nói có hộp trang sức gì trong đó.”

Bài vị của ân nhân? Mạnh thị?

Minh Ý suy nghĩ một chút, đó quả thật là thứ phải giấu kỹ, không thể để người khác biết được, một khi phát hiện ra sẽ là đại họa, liên lụy đến cả gia tộc. Quan trọng như vậy, việc Kỷ Bá Tể bố trí trận nguyên lực bên ngoài cũng có thể giải thích được.

Nhưng vấn đề là, hắn đã giấu kỹ như vậy, Tư Đồ Lĩnh làm sao biết được?

Kỷ Bá Tể nhìn nàng một cái: “Nàng đừng coi tất cả mọi người đều là người tốt, trong thành chủ này có nhiều kẻ muốn lấy mạng của đại nhân nhà nàng lắm. Có kẻ đối xử tốt với nàng cũng chỉ vì sau lưng nàng có ta.”

Nhớ đến những cô nương Hoa Phượng Vĩ gặp trên phố, Minh Ý vẫn còn có chút bực mình: “Cũng chưa chắc, chính vì sau lưng nô tỳ là đại nhân nên cũng có không ít người ghen ghét đố kị. Hôm nay nếu không phải nhờ thị vệ của Tư Đồ tiểu đại nhân ra tay tương trợ, sợ là nô tỳ phải đánh nhau với người ta ngay trên phố rồi đó.”

Hắn đang nói chuyện đông, nàng lại cứ muốn nói sang chuyện tây.

Kỷ Bá Tể tức nghẹn họng, người này bình thường cũng khá tinh ý, hắn thích gì không thích gì nàng đều có thể lựa lời nói, sao đến chuyện của Tư Đồ Lĩnh thì nàng lại ngốc nghếch như vậy, nói thế nào cũng không hiểu?

Tên đó là kẻ xấu, bảo nàng ấy đừng tin tưởng, đừng đến gần, nàng ấy chỉ cần đáp “vâng” là xong, vậy mà còn cãi lại.

“Đại nhân? Ngài sao vậy đại nhân?” Minh Ý thấy tình hình không ổn, vội vàng đến giúp hắn ta thuận khí: “Vừa nãy không phải đã tốt hơn rồi sao?”

“Nàng đi ra ngoài ta sẽ nhanh khoẻ hơn.” Hắn nghiến răng nói.

Minh Ý không suy nghĩ gì liền ngồi xuống bên cạnh giường mềm: “Không được, trong phòng không có ai đại nhân sẽ sợ hãi, nô tỳ sẽ ở đây với đại nhân.”

Ai sợ hả? Hắn cũng không phải trẻ con ba tuổi, còn không dám ngủ một mình?

Kỷ Bá Tể hung dữ trừng mắt nhìn nàng một cái, nhưng lại không còn sức để tranh cãi nữa, thở hổn hển ngã xuống gối, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Truyen được đăng tại TruyenMoi!

Không biết vì sao có nàng ở bên cạnh canh chừng, hắn vậy mà không còn gặp ác mộng nữa, trong mơ yên bình, thậm chí còn có chút hương thơm của hoa cỏ.

Chỉ là một tiểu cô nương, yếu ớt đến mức một cơn mưa cũng không cản lại được, không biết vì sao lại có thể khiến hắn yên tâm.

Cứ thế, hắn ngủ một giấc ngon lành.

Lần thứ hai tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau, Minh Ý vẫn ngồi trên giường mềm của hắn, thấy hắn mở mắt nàng lập tức nói: “Đại nhân tỉnh rồi, bên ngoài xảy ra chuyện lớn rồi.”

Khoẻ hơn hai phần, hắn chống người ngồi dậy, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Nghe nói đại nhân đã giết chết một đấu giả trong trong buổi tuyển chọn, đấu giả đó khá có tiếng tăm. Tuy rằng đều dựa trên luật lệ, cũng không tính là ngài phạm quy, nhưng bọn họ không phục, hơn mười người đều la hét muốn cùng người so tài, cả đám đang đứng ở cửa gào thét.”

Kỷ Bá Tể cười lạnh: “Mặc kệ bọn họ la hét thế nào, ta không tiếp là được.”

Minh Ý tách hạt dưa giòn tan, đôi mắt phượng tò mò chớp chớp nhìn hắn: “Thi đấu tuyển chọn vốn có thể hạ thủ lưu tình, vì sao ngài lại thẳng tay giết tên kia? Lẽ nào tên đó cũng có thù oán với ngài hả?”

“Không phải.” Kỷ Bá Tể uể oải nói: “Lần đầu tiên gặp mặt.”

Lần đầu tiên gặp đã ra tay hạ sát, người này sát khí quá nặng, chẳng trách mọi người vừa tôn kính vừa đề phòng hắn.

Người chết là Tiết Thánh, là một người hiền lành có tiếng trong giới đấu giả ở thành Mộ Tinh. Vì thường xuyên giúp đỡ người khác và hay làm việc thiện, gã đã từng trở thành đấu giả được săn đón nhất, nhưng thực lực của gã lại kém xa Kỷ Bá Tể, nên sau khi Kỷ Bá Tể xuất hiện thì gã không còn được chú ý nữa. Minh Ý tưởng rằng gã sẽ được chọn làm người đồng hành của Kỷ Bá Tể, không ngờ lại chết đột ngột như vậy.

Bên ngoài, một luồng nguyên lực như mũi tên lao đến tấn công vào bên trong. Minh Ý nhận ra thì đương nhiên phản ứng của Kỷ Bá Tể càng nhanh hơn, cánh tay vung lên, hắc long liền gầm thét bay ra, bao lấy toàn bộ Kỷ phủ.

Với sự phóng thích nguyên lực mạnh mẽ như vậy, theo lý thuyết, những đấu giả kia nên biết khó mà lui. Nhưng không, những người đó không những không sợ hãi mà còn nhận ra sự yếu ớt của Kỷ Bá Tể, càng tấn công dữ dội hơn.

Đòn tấn công của họ cũng không thể phá vỡ phòng thủ của hắc long, chỉ khiến cả hai bên hao tổn nguyên lực, nhưng họ có thể nghĩ rằng đông người sức lớn, kiến tha lâu đầy tổ, nên không chịu nhượng bộ một chút nào.

Mạnh Dương Thu nghe tin vội vàng dẫn người đến, ngăn cản đám người đang phát điên này.

“Mạnh đại nhân, chúng ta tìm Kỷ đại nhân luận bàn cũng không được sao?” La Kiêu Dương tiến lên một bước, lạnh mặt nói: “Kỷ đại nhân coi thường chúng ta là dân đen, chúng ta chỉ dùng nguyên lực chào hỏi theo quy tắc của đấu thủ, đại nhân cần gì phải dẫn theo nhiều người đến như vậy?”

Mạnh Dương Thu có chút bất lực: “Ta biết các ngươi canh cánh trong lòng về cái chết của Tiết Thánh, nhưng giấy sinh tử đã ký kết từ sớm rồi. Hơn nữa Kỷ đại nhân cũng không cố ý giết hại đối thủ, là Tiết Thánh quá ngoan cường, không chịu cúi đầu, mới dẫn đến bi kịch này.”

“Đúng sai chúng ta tự phân biệt được, không cần đại nhân nhắc nhở.”

“Đúng vậy, chúng ta đều ở đây nhìn, cũng không nói là muốn gây phiền phức cho Kỷ Bá Tể, gọi hắn ra so tài cũng khó như vậy sao?”

Mọi người bàn tán xôn xao, ai nấy đều phẫn nộ.

Vốn dĩ Tiết Thánh là một người tốt bụng, lúc nào cũng hòa nhã với mọi người, gặp việc gì cũng sẵn sàng giúp đỡ. Mọi người đều từ các làng nhỏ đến đây, khi chưa quen với thành chủ, đều nhờ có Tiết Thánh giúp đỡ. Một người tốt bụng như vậy, vậy mà Kỷ Bá Tể lại nhẫn tâm đánh chết.

Lúc đó mọi người đều ở bên dưới nhìn rõ ràng, nguyên lực của Tiết Thánh yếu hơn Kỷ Bá Tể nhiều, hắn chỉ cần buộc Tiết Thánh nhận thua hoặc khiến Tiết Thánh không thể động đậy nữa là được, vậy mà hắn lại đánh vào huyệt đạo chí mạng của Tiết Thánh.

Một người như thế, dù có nguyên lực mạnh mẽ thì thế nào? Phẩm chất thật thấp kém! Nếu Đại Tư mù quáng chọn hắn làm người dẫn đầu Đại hội Lục Thành, bọn họ cũng sẽ không đi theo, cùng lắm thì đến lúc đó tự so tài với nhau!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.