—
Lại là Thanh Ngoã Viện.
Minh Ý giả vờ như không quan tâm: “Chỉ là một cái viện dột nát, có gì hay mà vào xem, bên trong chỉ toàn là đồ tạp nham.”
“Minh đại nhân không thấy kỳ lạ sao? Một người giàu có như Kỷ Bá Tể, người có thể không chớp mắt cùng ngài mua sắm khắp phố Trường Vinh, nhưng lại không có tiền để sửa chữa một khu viện tồi tàn trong phủ?”
“Lỡ đâu hắn ta thích kiểu cũ kỹ đó thì sao?”
Đơn Nhĩ bật cười: “Đúng là hắn ta thích thật, nhưng không phải vì căn nhà cũ, mà vì người bạn cũ của hắn ta từng ở trong căn nhà đó.”
Lòng khẽ động, Minh Ý dựng tai lên nghe.
Tuy nhiên cái con người gian xảo này lại không nói tiếp nữa, chỉ thu bản đồ lại rồi nói: “Giao dịch của ta với đại nhân đã hoàn thành, chuyện của đại nhân, ta nhất định sẽ giữ bí mật.”
“Ngươi lấy thứ này để làm gì?” Minh Ý hỏi thêm một câu.
Đơn Nhĩ nhún vai: “Nếu ta nói thích trạch viện kiểu của hắn, muốn bắt chước xây một cái y vậy thì Minh đại nhân có tin không?”
“…Ngươi nhìn xem trên mặt ta có vẽ hai chữ ‘ngu ngốc’ không?”
Gã cười lớn, đi qua cửa bí mật trở lại phòng bên cạnh, đóng mật thất lại.
Minh Ý lườm nguýt bóng lưng gã.
Tên này thật sự đáng ghét, nhưng nói được làm được cũng là thật, chỉ cần gã không tiết lộ thân phận của nàng, mấy chuyện khác nàng tự mình đi tra là được.
Vừa hay gần đây Kỷ Bá Tể đang bận rộn tuyển chọn người đồng hành, lúc nào cũng đến hơn nửa đêm mới trở về, tranh thủ buổi trưa nghỉ ngơi tránh mặt Tuân ma ma, chuyện này xem ra cũng không khó lắm.
Minh Ý tính toán rất tốt.
Nhưng mà, khi nàng chọn được một ngày đẹp trời, muốn nắm bắt cơ hội lẻn vào Thanh Ngoã Viện thì lại phát hiện ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Kỷ Bá Tể vậy mà còn bày trận nguyên lực ở cái chỗ nát bét này!
Một tấm lưới mỏng được tạo ra từ nguyên lực bao quanh toàn bộ khu Thanh Ngoã Viện có cây liễu nọ. Sợi lưới mảnh mai sáng bóng, chỉ cần sơ ý va chạm cũng sẽ để lại khí tức¹ của bản thân.
¹hơi thở, mùi.
Minh Ý nghiến răng nghiến lợi.
Sử dụng nguyên lực hoang phí như vậy, không biết phải tu luyện bao lâu mới bù đắp lại được, nhìn mà tức.
Tuy nhiên, điều này cũng chứng minh rằng Tư Đồ Lĩnh và Đơn Nhĩ không lừa dối nàng, ở đây thực sự có bí mật.
Minh Ý nhìn xung quanh, xác định không có ai thì mới lén lút đưa hai ngón tay phóng ra hai luồng nguyên lực, giống như móc câu kéo một khe hở trên lưới, sau đó nín thở, từ từ di chuyển vào bên trong.
Khuôn viên không lớn, chỉ có một gian nhà chính và hai gian nhà phụ, phía trước là một khoảng sân nhỏ, trong sân cây liễu xanh tươi, nhìn kỹ còn thấy những chồi non mới nhú.
Minh Ý quan sát một lát rồi tiến về phía cây liễu, muốn đào chiếc hộp trang điểm mà Tư Đồ Lĩnh đã nói.
Nhưng vừa bước được một bước, tai nàng khẽ động, lập tức bay người trốn vào gian nhà phụ bên cạnh, leo lên xà nhà.
Một người đàn ông loạng choạng bước vào, hơi thở dồn dập hỗn loạn. Hắn tiến vào sân, đi thẳng về phía căn phòng nhỏ này. Gió thổi qua mang theo một mùi tanh ngọt.
Minh Ý sợ hãi đến mức mặt trắng bệch.
Chuyện gì nữa? Nàng trốn ở đây mà sao người này còn chọn chỗ này chạy vào nữa!
Cánh cửa bị người nọ giật mạnh, phát ra tiếng kẽo kẹt, va vào phía sau rồi bật lại một chút, che khuất một phần ánh sáng bên ngoài. Hắn ngồi xuống chiếc ghế bành sạch sẽ, ngẩn người hồi lâu.
Hương thơm thoang thoảng trong căn phòng nhỏ, phía trên bàn thờ có đặt một bài vị, trên đó có những chữ vàng lấp lánh ánh kim.
Hắn nhìn bài vị, đột nhiên nghẹn ngào nói: “Xin lỗi.”
Minh Ý co rúm người.
Là giọng của Kỷ Bá Tể.
Ban ngày ban mặt sao hắn không đi tuyển người đi mà lại chạy đến đây, cả người còn đầy thương tích nữa chứ?
Nếu là người khác thì còn dễ xử, nàng còn có thể che giấu, nhưng với bản lĩnh của hắn, chỉ cần bình tĩnh lại sẽ phát hiện ra trong nhà còn có người khác.
Chết chắc luôn.
Lòng rối bời, Minh Ý cắn ngón tay cũng không biết phải làm sao, nhắm mắt nhắm mũi, dứt khoát “á” một tiếng rớt xuống.
Kỷ Bá Tể toàn thân đầy sát khí, nghe tiếng động liền không suy nghĩ gì, giơ tay đánh ra một chưởng, mang theo sát khí, trúng phải là đi luôn.
Tuy nhiên, khi bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sắc mặt đen thui cứng rắn thu hồi một chưởng này, sau đó đưa tay đỡ lấy nàng.
“Nàng đang làm gì ở đây!” Nộ khí công tâm, hắn lại phun ra một ngụm máu.
Minh Ý sợ hãi run rẩy, vừa giơ tay áo lau máu trên mặt hắn vừa nghẹn ngào nói: “Nô tỳ đến đây tìm đồ, ai ngờ đại nhân lại đến… Đại nhân làm sao vậy? Người không sao chứ? Sao lại nhiều máu thế!”
Chưa leo xuống thì chưa biết, trước ngực người này toàn là máu, khóe miệng còn đang không ngừng trào ra màu đỏ thẫm.
Cảnh tượng này vô cùng rùng rợn, đặc biệt là khi hắn còn dùng ánh mắt như nhìn người chết để nhìn nàng.
Nhưng không biết vì sao, đầu óc Minh Ý nhảy tưng tưng, bỗng dưng buột miệng nói một câu:
“Miệng của ngài chảy máu rồi ạ?”
Kỷ Bá Tể: “…”
Hắn muốn bóp chết nàng.
Hít một hơi thật sâu, Kỷ Bá Tể ho sặc sụa đặt nàng xuống đất.
Minh Ý cúi đầu mới phát hiện vạt áo màu sen của mình dính đầy máu, vội vàng cúi người vỗ về hắn:
“Ai làm ngài bị thương thành thế này vậy?!”
“Tại sao…nàng lại ở đây?” Hắn ho ra hai ngụm máu, lại trừng mắt nhìn nàng hỏi.
Minh Ý quỳ xuống, chân thành nói:
“Vài ngày trước khi ra ngoài, nô tỳ tình cờ gặp được Tư Đồ tiểu đại nhân, hắn bảo nô tỳ đến đây tìm một cái hộp trang điểm. Nô tỳ tò mò về ý đồ của hắn, nhưng gần đây đại nhân lại bận rộn, đại nhân toàn về lúc nô tỳ đã ngủ, khi tỉnh dậy lại không thấy đại nhân đâu, vốn dĩ không có cơ hội hỏi đại nhân, cho nên chỉ có thể tự mình đi tìm, định tìm thấy rồi sẽ nói với đại nhân.”
Nàng nhìn cực kì ngây thơ: “Sao vậy, nơi này không được phép vào sao? Chỉ là một viện cũ thôi mà.”
Kỷ Bá Tể tức đến run cả tay, bóp lấy gáy nàng mà nói: “Nàng đừng có lừa dối ta!”
“Nô tỳ nào dám?” Minh Ý sợ hãi, nước mắt trào ra trong nháy mắt: “Hôm nay Tuân ma ma cũng ở đây, đại nhân có thể đi hỏi.”
Cảm thấy cơ thể có chút mất sức, Kỷ Bá Tể lim dim mắt: “Nếu nàng dám lừa ta, nếu nàng dám lừa ta…”
“Đại nhân?” Minh Ý vội vàng đỡ lấy hắn, quay đầu ra ngoài hét: “Có ai không, có ai ở ngoài đó không…”
Tuy nhiên, xung quanh viện này ít người qua lại, ngay cả Bất Hưu cũng không canh gác gần đó, nàng hét đến khản cả giọng cũng không có ai đáp lại.
Cắn chặt răng, Minh Ý cố sức cõng hắn lên: “Nô tỳ đưa đại nhân đi tìm đại phu.”
“Buông ta ra…”
“Đến lúc này rồi mà đại nhân còn cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì?” Nàng lẩm bẩm một tiếng, rồi cố gắng cõng hắn ra ngoài.
Người trước đây đi hai bước cũng khó khăn không chịu đi, giờ đây lại vừa khóc vừa cõng hắn chạy nhanh ra khỏi Thanh Ngoã Viện. Trên đường đi cứ liên tục đỡ hắn, ôm hắn, đến lúc không còn sức lực, chỉ có thể nửa kéo nửa lê hắn ngồi bên vệ đường khóc: “Có người nào không, oà oà oà…”
Kỷ Bá Tể vừa tức vừa buồn cười, hắn chưa từng thấy Minh Ý có bộ dạng thảm hại như vậy, cả bộ váy bị máu nhuộm đỏ, tay chân run rẩy vì mỏi nhưng vẫn không chịu bỏ hắn lại, ngoan cố muốn kéo hắn đi tìm người.
Thực ra, hắn rất muốn nói nàng cứ để hắn ở đây rồi tự đi gọi người là được. Nhưng hắn đã quá mệt, thực sự nói không nổi nữa nên đành bất lực nghĩ, thôi, nữ nhi lúc yêu vào đều không có đầu óc mà.
Cứ kéo đi vậy, dù sao chất liệu quần áo của hắn cũng khá dày.
“Đại nhân? Minh cô nương?” Cuối cùng giọng Bất Hưu cũng vang lên từ phía xa xa.
Kỷ Bá Tể thở phào nhẹ nhõm, trước mắt tối sầm lại và mất đi ý thức.