Nhập Thanh Vân

Chương 37: Người biết đốt nhà rất đáng yêu




Trước đây Minh Ý đã nói rất nhiều lần, nhưng Chương Đài không thèm để tâm. Cứ bảo rằng tiền bạc thì nam nhân đã có rồi, mình còn cần kiếm tiền để làm gì, giữ được nam nhân là có thể sống sung sướng rồi. Nhưng giờ đây trong hoàn cảnh này, Chương Đài đột nhiên cảm thấy, nếu trong tay nàng cũng có tiền thì tốt biết bao. Gặp chuyện sẽ không bối rối như vậy, thậm chí còn không biết đi đâu, sau này sẽ trả lại cho Minh Ý thế nào?

Vuốt ve bụng mình, hốc mắt nàng lại đỏ hoe.

Minh Ý liếc nhìn biểu cảm của nàng, không nói gì nhiều, chỉ dẫn nàng ất đi nộp tiền, ký vào biên bản. Sau khi hoàn tất một số thủ tục lặt vặt, liền kéo nàng ra ngoài leo lên xe.

“Ta có về Kỷ phủ với ngươi không?” Chương Đài có chút lo lắng.

Minh Ý lắc đầu: “Ta sẽ tìm cho ngươi một chỗ ở khác.”

Trong nội thành, giá nhà ở những con đường sầm uất thật sự rất đắt đỏ, nhưng chọn kiểu nhà có thể buôn bán, lại có hậu viện thì giá cả vẫn chấp nhận được. Minh Ý cùng Chương Đài đi dạo một vòng, chọn khu vực náo nhiệt hơn một chút.

Sau đó, Chương Đài thấy Minh Ý nghiến răng móc ra hai thỏi vàng, trả giá với người bán.

“Ngươi muốn mua sao?” Chương Đài có chút bất ngờ.

Minh Ý không ngoảnh đầu lại: “Thuê không bằng mua, ngươi ở cũng yên tâm hơn. Đây là nơi có nhiều người qua lại, phong thủy cũng tốt. Sau này nếu ngươi muốn làm ăn nhỏ, chỉ cần mở cửa hàng phía trước là được.”

Chương Đài vừa cảm động vừa nhíu mày, cảm động là vì Minh Ý keo kiệt như vậy mà vẫn có thể chi cho nàng ấy nhiều tiền như vậy, nhíu mày là vì bản thân mình vốn được nuông chiều từ bé, làm sao có thể chịu được khổ cực khi buôn bán. Dù thế nào đi nữa, nàng cũng quyết không mở cửa hiệu, chỉ coi như một căn nhà nhỏ để ở.

Giao dịch thành công, vì nhà vốn đã bỏ trống, cũng không cần di chuyển đồ đạc gì, Minh Ý liền tìm vài người đến giúp dọn dẹp, sắm sửa đồ đạc.

Không hiểu sao, khi tranh cãi với Hứa Lam, Chương Đài cũng chẳng hề cảm thấy tủi thân, nhưng giờ đây nhìn bóng dáng bận rộn của Minh Ý, ngược lại sống mũi có chút cay cay.

Trời đã tối, Chương Đài đã nằm trên giường trong gian nhà ở hậu viện.

Trên bàn vẫn còn ba nghìn bối tệ Minh Ý để lại cho nàng, ánh nến chiếu lên làm chúng trở nên lấp lánh. Chương Đài nhìn nhìn, cuối cùng không kìm được mà bật khóc nức nở.

***

Khi Minh Ý trở về phủ, ánh mắt của đám hạ nhân xung quanh nhìn nàng đều mang theo sự thương cảm.

Đành rằng, nữ tử Thanh Vân Giới đều khó sống nếu thiếu bóng nam nhân, huống chi là bị vứt bỏ ngay giữa đường phố như nàng, quả thực là thảm thương vô cùng, không biết sau này sẽ ra sao.

Nàng cũng phối hợp, nghênh đón ánh mắt của họ, một đường vừa khóc vừa tủi trở về Lưu Chiếu Quân, thể hiện hình ảnh một nữ tử đáng thương vô cùng trọn vẹn.

Nhưng vừa bước vào cửa, trong phòng đã có người ngồi bên bàn.

“Đại nhân?” Nàng ngạc nhiên nhướng mày.

Giữa ánh nến lập loè, Kỷ Bá Tể quay đầu lại, mi mục sáng ngời, chăm chú nhìn nàng. Hắn vẫn mặc bộ áo bào đỏ thẫm chưa thay, chính là bộ đã ở Hoa Mãn Lầu, còn thoảng hương phấn son của kỹ nữ.

Mũi Minh Ý khẽ nhăn lại.

“Sao thế?” Kỷ Bá Tể có thị lực tốt, lập tức khẽ hừ một tiếng: “Ngay cả đại nhân nàng cũng dám chê bai sao?”

“Nào có, đại nhân lại đùa giỡn với nô tỳ.” Nàng cười ngượng ngùng, đóng cửa đi về phía hắn: “Tuân ma ma nói phải nửa tháng ngài mới về, nô tỳ chỉ thấy bất ngờ thôi.”

Hắn chưa từng thấy ai bất ngờ lại có bộ dạng như vậy.

Hừ cười một tiếng, Kỷ Bá Tể đưa tay ôm lấy eo nàng: ” Tối qua Ý nhi diễn một vở kịch rất hay.”

Nàng dựa vào vai hắn, giọng điệu nũng nịu hỏi: “Vậy đại nhân có thích không?”

“Thích chứ, nên ta mới nóng lòng quay về gặp nàng.” Hắn nâng cằm nàng lên, quan sát kỹ lưỡng: “Nàng bị thương ở đâu?”

“Nô tỳ biết đại nhân không thích trên người nô tỳ có vết thương, sao nô tỳ dám để mình bị thương chứ?” Nàng nháy mắt tinh nghịch: “Chỉ là do khóc nhiều nên mắt hơi đau, nếu đại nhân có thể…”

Cho thêm chút vàng bạc thì tốt.

Nàng chưa kịp nói hết câu, hắn đã đè lên người nàng, môi lạnh của hắn chạm vào mí mắt nàng, khiến hàng mi nàng khẽ rung.

Gió thổi tắt nến trên bàn, căn phòng chìm vào bóng tối, ánh sao lấp lánh bên ngoài cửa sổ hắt lên khuôn mặt tuấn tú của hắn một vòng hào quang đẹp mắt. Hắn khẽ đưa tay ra đỡ lấy gáy nàng, một tiếng rên rỉ bật ra trong cổ họng. 

Minh Ý không hiểu sao lại cảm thấy có chút rung động trong lòng. Lạ thay, Kỷ Bá Tể là loại người không dễ gì bộc lộ cảm xúc thật, trước đây khi ân ái cùng nàng cũng chỉ như diễn trò, khó phân biệt thật giả.

Nhưng giờ đây, trong một đêm bình thường như thế này, bàn tay đang ôm lấy eo nàng lại nóng rực. Bị hắn hôn, trong mắt Minh Ý đầy vẻ nghi hoặc, nàng nghĩ, vị đại nhân này sở thích thật khó đoán, chẳng lẽ so với mỹ nhân yếu đuối, hắn lại thích một người biết đốt nhà hơn hả?

Nàng thầm nghĩ, sớm biết vậy, nàng đã đốt cả nhà xí bên cạnh luôn. Nếu mà thế thật thì chắc giờ này hắn còn động tình hơn nữa á. 

Sau khi ôm ấp dịu dàng một hồi, Kỷ Bá Tể mới buông Minh Ý ra rồi hỏi: “Sao nàng lại nghĩ đến việc đốt nhà kho?”

Minh Ý biết hắn sẽ hỏi chuyện này. Nàng lúng túng dời mắt đi.

Lúc đó tình hình vô cùng cấp bách, vừa nghe Nhị Thập Thất báo tin thì Tư Đồ Lĩnh đã đứng ở trước cửa. Nàng hoàn toàn không còn cách nào khác, chỉ có thể tập trung nguyên lực, tìm đến mấy chiếc rương gỗ đựng vải trong kho, dồn sức thiêu rụi toàn bộ.

Tuy nhiên, dù là chuyện Nhị Thập Thất đến báo tin, hay chuyện nàng biết vải là do Cung Vương ban tặng, đều là những bí mật không được để Kỷ Bá Tể biết.

Minh Ý bối rối, đành giả vờ ngốc nghếch: “Nhà cao cửa rộng, khó tránh khỏi có vài món đồ không minh bạch. Nô tỳ thấy quan phủ đến, mà đại nhân lại không có ở nhà, sợ sẽ xảy ra chuyện liên lụy đến đại nhân, đến lúc đó nô tỳ sẽ mang tội quán xuyến phủ đệ không chu toàn. Cho nên nô tỳ dứt khoát cho người đốt kho.”

“Việc này không giống tác phong của nàng.” Kỷ Bá Tể không tin một chữ: “Kẻ tham tiền như nàng, sao không nghĩ đến việc giấu đồ đi, mà lại chọn cách đốt sạch?”

“Lúc đó nào còn kịp giấu nữa, huống hồ còn có danh sách kiểm kê. Nếu thiếu thứ gì lại càng khiến người ta chú ý.”

“Nàng cũng biết có danh sách kiểm kê.” Kỷ Bá Tể khinh khỉnh: “Vậy đốt hết thì có ích gì?”

Minh Ý suýt cắn vào lưỡi, sau cơn sợ hãi lại sinh ra vài phần tức giận: “Nô tỳ dù sao cũng có công, đại nhân không thưởng cũng được, nhưng lại vội vàng về chất vấn.”

Ai cũng vậy, khi trong lòng có chuyện giấu diếm, thì trước tiên sẽ nổi giận, đổ lỗi cho người khác để khiến họ cảm thấy áy náy và không truy cứu nữa.

Tuy nhiên, Kỷ Bá Tể không hề ăn kiểu này.

“Có công thì thưởng, công lao của nàng hôm nay đáng giá năm thỏi vàng.” Hắn nói.

Mắt nàng sáng lên, đang chuẩn bị tạ ơn thì nghe hắn nói tiếp: “Nhưng nếu nàng có chuyện giấu ta, thì năm thỏi vàng này coi như công tội bù nhau.”

… Không ấy nói thẳng ra là không muốn cho ta luôn cho rồi.

Minh Ý phồng má: “Nô tỳ có chuyện gì giấu đại nhân. Đây là phủ của đại nhân, còn có chuyện gì mà đại nhân không biết?”

“Tất nhiên là có.” Kỷ Bá Tể cụp mắt: “Ví dụ như có người rõ ràng là đấu giả có nguyên lực, nhưng lại giả vờ không biết gì, suốt ngày chỉ ở trong phủ của ta, không biết có ý đồ gì nữa.”

“…” Máu trong người nàng như đông cứng lại trong nháy mắt, Minh Ý từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đầy dò xét của Kỷ Bá Tể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.