—
Bất Hưu lúc này mới nhận ra đứng cạnh đám người trong sân còn có một thiếu niên.
Tuổi chừng mười bốn mười lăm, khoác lên mình bộ trường bào thêu hoa thanh táo, tay cầm quyển án dày cộm. Mày thanh mắt sáng, khí chất tao nhã.
Thiếu niên nhận thấy ánh mắt của Minh Ý nhìn sang, khẽ gật đầu: “Tổng giá trị là bao nhiêu tiền?”
Hóa ra chính là Ngỗ tác kiêm Tư tuần của Tư Phán Đường – Tư Đồ Lĩnh
Bất Hưu vội vàng tiến đến chắp tay: “Thưa đại nhân, nhà kho này là do đại nhân nhà ta dùng để cất giữ tặng phẩm của Đại Tư và các vị tôn thân, giá trị vô cùng đắt đỏ. Tuy không có số lượng cụ thể nhưng vẫn có sổ sách ghi chép, có thể tra cứu được.”
Minh Ý nghe xong liền hít một hơi thật sâu: “Quà tặng của Đại Tư và các vị tôn thân, ắt hẳn là vô cùng quý giá!”
Nói rồi, nàng càng cau mày nhìn chằm chằm Tư Đồ Lĩnh: “Đốt cháy vật phẩm do Đại tư ban tặng, đây chắc chắn là trọng tội.”
Tư Đồ Lĩnh dở khóc dở cười: “Minh tỷ tỷ, cái này đâu phải do ta đốt?”
“Chẳng lẽ là do chúng ta?” Minh Ý dậm chân: “Ngài đến đây bái phỏng, lại cố tình chọn lúc đại nhân nhà ta không ở đây, còn chỉ đích danh muốn gặp ta, chẳng phải là muốn ép ta gọi hết tất cả nô bộc đến để tránh nghi ngờ sao? Ai ngờ quay đầu lại kho tàng đã bốc cháy mà không một ai phát hiện, chẳng phải là kế điệu hổ ly sơn hay sao?”
Tư Đồ Lĩnh liên tục lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên ta đến thăm, ngay cả nhà kho ở đâu ta cũng không biết, sao có thể cố ý đốt nó được? Hơn nữa, hôm nay ta đến đây vì muốn xem trong kho có gì. So với ta, Minh tỷ tỷ càng đáng nghi hơn.”
Minh Ý trừng mắt không thể tin nổi, chỉ vào chóp mũi mình nhìn hắn: “Ta? Ta vốn dĩ vẫn luôn ở trong Lưu Chiếu Quân, Tuân ma ma có thể làm chứng, chính là tiểu đại nhân ngài đến, ta mới buộc phải đến tiền viện. Trong khoảng thời gian này, ta thậm chí còn chưa chạm đến cửa kho, làm sao có thể nghi ngờ ta?”
“Minh tỷ tỷ quên rồi?” Tư Đồ Lĩnh nghiêng đầu: “Ngươi biết nguyên…”
Lời còn chưa nói hết, đã bị Minh Ý che miệng.
Bất Hưu và Tuân ma ma đều ngẩn ra, chỉ thấy nàng cười trừ một tiếng, sau đó lẩm bẩm một câu gì đó.
Bọn họ cách xa nên nghe không rõ, nhưng Tư Đồ Lĩnh lại nghe rõ ràng, nàng nghiến răng nói: “Chẳng phải đã nói sẽ giúp ta che giấu bí mật này sao?”
Tư Đồ Lĩnh chớp mắt, cố gắng nhớ lại.
Ngày hôm đó tại phủ Cung Vương, nàng một tay đánh bại cả đám cường giả, sau đó còn quỳ xuống tạ ơn y đã cứu mạng, từ đầu đến cuối, hình như giữa bọn họ chẳng có thoả thuận gì.
Tuy nhiên, Minh tỷ tỷ lớn lên quả thật rất đẹp, võ công lại cao cường, y tạm thời coi như mình đã đáp ứng.
Nàng buông tay, áy náy khom gối: “Vừa rồi ta nhìn thấy một con muỗi, vô tình làm phiền đại nhân.”
Tư Đồ Lĩnh lắc đầu: “Minh tỷ tỷ khách sáo, chỉ cần Minh tỷ tỷ nói lời thật, chuyện còn lại đều sẽ không truy cứu.”
“Ta nói chính là lời thật.” Minh Ý than thở: “Khi đại nhân đến, Tuân ma ma đang dùng bữa với ta, ta nào biết đại nhân đến đây để làm gì, cũng không thể vô cớ đi đốt nhà kho. Mọi người trong phủ đều biết ta là người yêu tiền quý bạc nhất, sao có thể lãng phí như vậy.”
Tư Đồ Lĩnh cảm thấy cũng có lý, y suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy đợi dập lửa rồi đi xem xem.”
“Đại nhân anh minh.” Minh Ý cúi đầu khom gối, ra lệnh cho người đem ghế đến để y ngồi xuống.
Sau lưng có mấy tên nô bộc bàn tán: “Tên nhóc này mới bao nhiêu tuổi mà đã làm quan rồi?”
“Đây là Tư Đồ Lĩnh, phá án cực kì giỏi. Xuất thân dân dã, không biết sử dụng nguyên lực, nhưng lại vô cùng thông minh. Gần đây, Triệu đại nhân rất xem trọng hắn.”
“Thật sao…”
Minh Ý đứng bên cạnh Tư Đồ Lĩnh, trên mặt nở nụ cười bình thản, nhưng trong lòng lại cuộn trào sóng gió.
Sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy! Chàng thư sinh mà ngày hôm ấy nàng tùy tiện kéo đến để che đậy thân phận, vậy mà lại là Tư Đồ Lĩnh ngay trước mắt đây?
Với thân phận như vậy, y đã biết nàng có nguyên lực, lỡ đâu y vô tình tiết lộ, chẳng phải Kỷ Bá Tể sẽ không tha cho nàng ư?
Trong lòng rối bời, nàng xoa trán.
Khi Tư Bình Hoả đến, đám cháy vẫn còn khá lớn. May mắn thay, tất cả bọn họ đều biết sử dụng nguyên lực, dùng nguyên lực tạo hình áp xuống, ngọn lửa cháy bùng nãy giờ cũng dần dần được dập tắt.
Mọi người trong phủ bắt đầu kiểm kê thiệt hại, nhưng người dẫn đầu lại là Tư Đồ Lĩnh. Y trực tiếp cho người tới phong toả chỗ này.
Bất Hưu đứng sau Minh Ý, hơi lo lắng: “Cô nương?”
Minh Ý không ngẩng đầu lên: “Yên tâm.”
Chỉ với hai chữ ấy, Bất Hưu bỗng nhiên cảm thấy yên lòng, hắn không làm gì cả, chỉ dẫn người đứng chờ ở tiền sảnh.
Nửa canh giờ sau, Tư Đồ Lĩnh quay lại nói với Minh Ý: “Hầu hết mọi thứ đều bị thiêu rụi, chỉ còn lại những chiếc hộp đựng vải, may mắn là được làm bằng vật liệu chống cháy nên đã thoát nạn.”
Minh Ý đau lòng không thôi: “Chỉ còn lại những mảnh vải vụn này thôi ư? Vàng bạc châu báu đâu?”
Tuân ma ma thở dài: “Đa phần quà tặng của Đại Tư và tôn thân đều là đồ cổ quý giá, những thứ phàm tục khác không được cất giữ trong kho.”
Khóe miệng Minh Ý giật giật, lẩm bẩm: “Vàng bạc không coi là bảo bối, lại quý trọng mấy mảnh vải vụn giấy tờ… Thôi thôi, như vậy tổn thất còn ít hơn.”
Lúc nàng nói chuyện, Tư Đồ Lĩnh đứng bên cạnh chăm chú quan sát nét mặt và cử chỉ của nàng.
Đáng tiếc, sau một hồi quan sát, y phát hiện ra rằng vị tỷ tỷ này không hề lộ ra bất kỳ sơ hở nào, dường như thực sự không quan tâm đến việc những mảnh vải trong rương là gì.
Cụp mắt suy tư, Tư Đồ Lĩnh lại lên tiếng: “Hôm nay đến đây cũng là muốn hỏi Minh tỷ tỷ, tỷ từng thấy qua váy Mộc Lan Thanh chưa?”
Minh Ý khó hiểu nhìn y: “Không có, lần trước ta đã trả lời Triệu đại nhân rồi, với thân phận thấp hèn của một vũ cơ, ta đi đâu tìm được thứ như Mộc Lan Thanh kia?”
“Kỷ đại nhân cũng không cho tỷ sao?”
Minh Ý bĩu môi: “Tiểu đại nhân cũng nói rồi, Mộc Lan Thanh quý giá, sao ngài ấy có thể bằng lòng đưa cho ta?”
“Nhưng ta nghe nói Minh tỷ tỷ rất được sủng ái.”
“Rất được sủng ái?” Nàng nhếch khóe môi với giọng điệu tự ti, sau đó nhanh chóng đặt xuống, mí mắt nàng khẽ kìm nước mắt, chỉ vào hành lang bên cạnh: “Ai cũng biết ở đây cháy lớn thế này. Ta vẫn còn ở trong phủ, nhưng ngài nhìn xem, Kỷ đại nhân hiện đang ở đâu? Sống chết của ta ngài ấy còn không lo, đại nhân lại nói ta được sủng ái?”
Tư Đồ Linh còn trẻ, không biết nhiều về chuyện tình cảm, nghe nàng nói thế liền cau mày: “Kỷ đại nhân đã đi rồi?”
Bất Hưu có hơi mất kiên nhẫn: “Đại nhân, vấn đề của ngài nhiều quá, những chuyện đại nhân làm không phải là việc người hầu chúng ta được biết.”
“Vụ án hiện đang được tra xét.” Tư Đồ Lĩnh ra lệnh cho những người phía sau: “Đi mời Kỷ tiên sinh quay lại.”
Người phía sau đáp lại, hắn quay đầu nhìn Minh Ý: “Nếu Kỷ đại nhân không đưa váy Mộc Lan Thanh cho tỷ, vậy tỷ lấy được bộ váy Mộc Lan Thanh đến dự yến tiệc tôn thân ở đâu?”
Minh Ý hoang mang: “Ai nói với ngươi rằng ta đã đến yến tiệc tôn thân?”
Tư Đồ Lĩnh khẽ thở dài, đưa cho nàng một bản cung khai đã chép lại. Nàng nhận lấy, liếc nhìn qua, sắc mặt lập tức tái nhợt, nước mắt lại trào ra, môi run rẩy: “Nàng ta đã nói cái gì?”
“Chương Đài đã khai nhận, nói rằng trong ngày yến tiệc nội tộc, Hứa Lam vì tư lợi đã để tỷ thay thế nàng ta đi dự yến.” Tư Đồ Lĩnh mím môi: “Tỷ tỷ tại sao lại nói dối?”