Trong khoảnh khắc ấy, Minh Ý thậm chí cảm nhận được một tia yêu thương ẩn trong những luồng nguyên lực bao bọc lấy nàng.
Dù sao cũng là một Đấu giả, nếu không phải vì yêu, sao có thể hào phóng như vậy?
Nhưng rất nhanh, nàng liền tỉnh táo lại, vội vàng thu hồi sạch sẽ chút nguyên lực còn sót lại trong cơ thể, tránh bị hắn phát hiện.
May mà Kỷ Bá Tể chỉ lo sưởi ấm cho nàng, không dò xét kinh mạch của nàng quá kỹ.
Chỉ là, nguyên lực đen tuyền quấn quanh làn da trắng như tuyết của nàng, càng khiến nàng thêm phần trong suốt, bóng loáng.
Hắn sưởi ấm cho nàng, nhưng dần dần lại sinh ra những suy nghĩ khác.
“Đại nhân.” Nàng bắt lấy tay hắn, dở khóc dở cười.
Kỷ Bá Tể nào chịu nghe, cúi đầu cắn lấy vành tai nàng, rồi trực tiếp cuốn nàng vào trong màn trướng.
Lúc này, Minh Ý mới phát hiện, hóa ra trước đây Kỷ Bá Tể vẫn còn kìm nén, một khi động tình thật sự, người này quả đúng là như sói như hổ.
Trời sắp sáng rồi, mà nàng vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Ban đầu, Tuân ma ma còn đứng ngoài cửa canh chừng cho bọn họ. Về sau, e là không chịu nổi động tĩnh bên trong, bà lặng lẽ rút lui thật xa, thậm chí còn đuổi hết đám nha hoàn gã sai vặt trông chừng xung quanh đi. Sáng hôm sau, bà cũng không đến gọi dậy, chỉ dặn nhà bếp chuẩn bị cho hai người một bữa trưa thịnh soạn, rồi phát chút tiền thưởng cho đám hạ nhân tò mò, nói là do đại nhân cao hứng mà ban thưởng.
Thế là cả phủ chìm trong không khí náo nhiệt như ngày tết.
“Thật tốt quá.” Thấy nha hoàn bên cạnh mình cũng được thơm lây mà nhận thưởng, Chương Đài cực kỳ ngưỡng mộ: "Minh Ý đúng là gả được chỗ tốt.”
Nha hoàn bên cạnh cúi đầu, khẽ nói: “Nô tỳ cảm thấy chủ tử còn gả tốt hơn nàng ấy.”
Nhớ đến Hứa Lam, Chương Đài cũng vui vẻ, vội hỏi nha hoàn: “Lần trước gửi thư, hắn có hồi âm chưa? Có nói khi nào tới đón ta không?”
Nha hoàn lắc đầu: “Có lẽ đại nhân dạo này bận quá, vẫn chưa thấy thư hồi âm.”
Vũ cơ trong Tư Nhạc Phường đều đã giải tán, chỉ còn lại vài nhạc sư dễ quản, hắn còn có gì để bận?
Chương Đài trong lòng dấy lên nghi ngờ, nhưng sờ sờ bụng mình, lại thoáng yên tâm hơn một chút.
Hứa Lam dù đã cưới vợ, nhưng suốt năm năm chưa có con. Đứa bé trong bụng nàng, hắn vui mừng còn không hết, sao có thể bỏ rơi nàng được. Nếu hắn nói bận, chắc chắn là thật sự bận rộn.
Nàng đang nghĩ vậy thì bên ngoài có tin truyền đến: “Chương cô nương, Hứa đại nhân nói đã tìm được một tiệm thuốc dưỡng thai rất tốt, muốn đưa cô nương đến xem thử.”
Đôi mắt Chương Đài sáng lên, nàng vội vàng đứng dậy: “Hắn lại vì ta mà tìm cái này.”
Gã sai vặt đưa tin cúi đầu, thấy không rõ mặt, chỉ nói: “Cô nương chỉ cần theo tiểu nhân đến cửa nhỏ sau bếp chờ, sẽ có xe đến đón.”
“Được.” Chương Đài gật đầu, rồi quay sang dặn nha hoàn: “Đi báo với Minh Ý một tiếng, kẻo nàng ấy tỉnh dậy lại đi tìm ta khắp nơi.”
Nha hoàn vừa định rời đi, liền bị gã sai vặt kia ngăn lại.
“Minh cô nương mệt nhọc suốt đêm, trước buổi chiều chắc chắn sẽ không dậy đâu. Cô nương cứ yên tâm đi trước, đợi Minh cô nương tỉnh, tiểu nhân sẽ thay cô nương báo tin.”
Nghe vậy, Chương Đài liền gật đầu, vui vẻ chải chuốt trang điểm, rồi theo gã sai vặt đi về phía sau bếp.
Có lẽ đám hạ nhân trong phủ được thưởng tiền nên đều kéo nhau đi uống rượu, suốt dọc đường nàng không gặp ai cả.
Yên lặng rời phủ lên xe, Chương Đài đã chuẩn bị sẵn một bụng lời muốn nói với Hứa Lam.
Ai ngờ, xe ngựa vừa dừng lại, Chương Đài liền trông thấy Hứa Lam nửa ôm một cô nương khác, từ trong một tửu lâu bước ra.
Hai người kia đều đã uống rượu, không hề chú ý đến cỗ xe dừng bên đường. Hứa Lam cúi đầu định hôn cô nương áo xanh, nàng ta uốn éo vòng eo, làm nũng: “Về phủ rồi hãy thân mật, ở đây ra thể thống gì.”
Hứa Lam hừ cười: “Ở trong phủ hay bên ngoài, nàng đều là thiếp thất mới nạp của ta, có gì mà không thể hôn.”
Đồng tử co rút lại, Chương Đài siết chặt nắm tay.
Thiếp thất mới nạp? Thiếp thất mới nạp?!
Rõ ràng hắn từng nói với nàng rằng chính thê của hắn hay ghen, không cho phép nạp thiếp, nên mới phải chờ một thời gian nữa mới có thể cho nàng danh phận. Vậy mà chớp mắt một cái, hắn đã nạp thiếp rồi?!
Trên hông cả hai người kia vẫn còn đeo vòng trang sức màu hồng phấn, chứng tỏ mới nạp thiếp không lâu, có lẽ là trong hai ngày gần đây.
Vậy nên, để nàng ở lại chỗ Minh Ý, căn bản không phải vì muốn nàng cùng tỷ muội đoàn tụ vui vẻ vài ngày, mà là để tiện rước thiếp thất mới vào cửa sao?
Vậy nàng là cái gì? Chỉ là công cụ sinh con cho hắn, sinh xong liền vứt bỏ?
Lồng ngực phập phồng dữ dội, Chương Đài bấu chặt lấy nệm xe, cố nuốt ngược tiếng nức nở vào trong.
Gã sai vặt dẫn đường dường như cũng không ngờ tới chuyện này, lúng túng nói: “Có lẽ là hiểu lầm.”
Hiểu lầm cái gì?!
Chương Đài nhìn hai người kia chốc lát, bỗng nhiên nhảy xuống xe, chạy về phía họ.
*
Truyện được đăng tại trang web TruyenMoi.me!
Minh Ý tỉnh giấc, hiếm khi thấy Kỷ Bá Tể vẫn còn ở đây, chỉ ngồi ở mép giường tu luyện nguyên lực.
Nguyên lực của hắn hóa thành một con rồng đen, từ ấn đường bay ra, cuộn lấy linh khí xung quanh rồi lại trở về bụng.
Đây là cách tu luyện hoa mỹ mà vô dụng nhất, chỉ thích hợp để dỗ dành tiểu cô nương.
Nhưng không may, nàng bây giờ chính là tiểu cô nương đang được dỗ.
Hít sâu một hơi, nàng ngồi bật dậy, reo lên “Oa” một tiếng: “Đại nhân thật lợi hại!”
Kỷ Bá Tể quay đầu nhìn nàng, đuôi mắt mang theo vài phần đắc ý, lại làm bộ lơ đãng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Minh Ý xoa xoa cái eo nhức mỏi, lười biếng đáp “Ưm” một tiếng, sau đó nàng mềm nhũn lê xuống giường, ngồi vào bàn trang điểm.
Ánh tà dương xuyên qua cửa sổ trổ hoa, chiếu lên trán nàng một vệt sáng, trông tựa như một đóa hoa điền.
Ánh mắt Kỷ Bá Tể khẽ dao động, hắn đứng dậy, cầm lấy một cây bút điểm môi cao cấp trên bàn trang điểm, chấm vào hộp phấn vàng kim, rồi nhẹ nhàng điểm lên giữa mày của nàng.
Trong gương đồng, dung nhan nàng tươi tắn như hoa đào tháng ba, môi đỏ răng trắng, hai má ửng hồng, đôi mắt sáng trong như nước mùa thu, giờ đây điểm thêm một chút sắc vàng giữa trán, càng tôn lên vẻ quý khí.
Minh Ý nhìn hắn qua gương, bật cười: “Hiếm khi đại nhân có hứng thú như vậy.”
Hắn cũng cười, vẻ mặt thỏa mãn, ném cây bút đi rồi khẽ hôn lên tóc nàng: “Ở bên Ý nhi, lúc nào cũng có hứng thú.”
Nói đoạn, hắn bế nàng lên, siết chặt vòng tay quanh eo nàng.
Mặt Minh Ý đỏ bừng: “Đại nhân, ta vừa mới trang điểm xong.”
“Trời sắp tối rồi, trang điểm cho ai xem?”
“…” Nói cũng rất có lý.
Ánh nến lay động, màn trướng hé mở rồi lại khép lại, Minh Ý cảm thấy hình như mình còn việc gì đó chưa làm, nhưng bị hắn ôm ấp triền miên, nàng liền quên sạch.
Mãi đến sáng hôm sau, sau khi Kỷ Bá Tể đi đến nội viện, Tuân ma ma một mình lén lút mang điểm tâm tới, rồi quỳ xuống ngoài cửa sổ của nàng.
“Đại nhân.” Giọng bà thấp xuống, nghiêm túc nói: "Xảy ra chuyện rồi.”
Minh Ý giật mình, nét mặt trở nên nghiêm nghị.
*
Chức vị Tư Tế công việc không nhiều, chỉ có vài công vụ tông tộc mới cần hắn ra mặt thẩm tra đối chiếu, nên Kỷ Bá Tể cách vài ngày mới vào nội viện một chuyến, buổi chiều lại có thể nhàn nhã tự tại.
Thế nhưng hôm nay, hắn vừa bước vào nội viện đã đụng phải Triệu Tư Phán.
Triệu Tư Phán đã rà soát khắp các tiệm vải lớn nhỏ trong thành, chỉ tìm được một cửa hàng có cất giữ lụa xanh Mộc Lan quý hiếm, nhưng đây chỉ là hàng trưng bày, không bán ra ngoài, càng không có liên quan gì đến Kỷ phủ.
Dẫu vậy, hắn vẫn chặn đường Kỷ Bá Tể.
Vẻ mặt Kỷ Bá Tể vẫn thản nhiên, có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nhưng Triệu Tư Phán lại mỉm cười: “Không ngờ Kỷ đại nhân cũng có sở thích với lụa xanh Mộc Lan.”
“Triệu đại nhân nói vậy là có ý gì?”
“Kỷ đại nhân quả nhiên là quý nhân hay quên. Đầu năm nay, khi đại nhân bộc lộ tài năng, được Cung Vương ưu ái, chẳng phải ngài đã từng nhận được mấy rương vải vóc từ Cung Vương sao?” Triệu Tư Phán bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn: “Không biết một cuộn lụa xanh Mộc Lan trong đó, đã được đại nhân may thành y phục gì rồi?”