Đan Nhĩ cứng lại, thoáng nhìn cổ nguyên lực thoát ra từ đầu ngón tay Minh Ý, hắn lại càng thêm phấn khích: "Bọn họ đều nói ngài đã trở thành phế nhân, nhưng ta thấy không phải vậy, chẳng phải vẫn còn dùng được sao."
Chỉ là so với trước kia, sức mạnh đã yếu đi rất nhiều.
Đan Nhĩ có chút tiếc nuối, nhưng cũng thêm phần yên tâm, Minh Ý của hiện tại căn bản chẳng thể lấy mạng hắn.
Vì thế hắn nói thẳng: "Nếu có thể dùng được, vậy thì chúng ta làm một giao dịch, rất đơn giản, ta muốn bản đồ phủ của Kỷ Bá Tể, đổi lại, ta sẽ không tiết lộ thân phận của ngài cho bất kỳ ai."
Hàng mi Minh Ý giật giật, sau đó nàng mỉm cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt: "Thứ mà ngươi gọi là 'đổi lại', lần sau vẫn có thể mang ra dùng tiếp."
"So với việc để Kỷ Bá Tể phát hiện ra thân phận của đại nhân ngay lúc này, vẫn tốt hơn đấy chứ?"
Minh Ý nghiêng người, nhường lối ra cửa cho hắn: "Ngươi cứ thử đi, nói với Kỷ Bá Tể rằng người đã chung chăn gối với hắn bao lâu nay chính là con vợ cả nhà họ Minh. Ngươi đoán xem, hắn có tin một kẻ đến từ thành Triều Dương như ngươi không?"
Đan Nhĩ lắc đầu cười khẽ: "Ngài không cần khiêu khích ta. Kỷ Bá Tể vốn là người cực kỳ đa nghi, ngài hiểu rõ hơn ta. Chỉ cần hắn phát hiện ngài có vấn đề, lại đi điều tra một chút, nhất định sẽ tìm ra điều gì đó."
Minh Ý siết chặt nắm tay.
"Thứ ta muốn cũng không nhiều lắm, chỉ là một tấm bản đồ mà thôi." Hắn nói tiếp: "Ta cũng không cần gấp, trong vòng ba tháng ngài mang đến tiệm vải là được. Đối với đại nhân bây giờ, việc này đâu có khó khăn."
Không khó khăn mới là lạ.
Minh Ý cảm thấy phiền muộn.
Kỷ Bá Tể giống như một con hổ đang ngủ say, không động vào thì không sao, động vào là chắc chắn đầu mình hai nơi. Lần trước chỉ vào thư phòng ở biệt viện mà nàng đã suýt gặp nguy hiểm, huống chi là vẽ toàn bộ bản đồ chủ phủ.
Nhưng Đan Nhĩ nói không sai, Kỷ Bá Tể quả thực rất đa nghi, không cần chứng cứ rõ ràng, chỉ cần nghe vài lời đáng tin một chút, hắn sẽ nghi ngờ nàng.
Một trong những ứng viên sáng giá nhất của đại hội sáu thành phát hiện ra người bên gối mình chính là khôi thủ của mấy năm trước… Cảnh tượng ấy, nghĩ thôi cũng thấy kích thích.
Khẽ rùng mình một cái, Minh Ý cụp mắt, thở dài: "Ngươi chỉ là một kẻ trông giữ linh thú ở thành Triều Dương, lấy bản đồ chủ phủ của một tư tế ở thành Mộ Tinh làm gì?"
"Kỷ Bá Tể đâu phải tư tế bình thường. Nguyên lực của hắn đủ sức đấu ngang ngửa với ngài trước đây." Đan Nhĩ nhướng mày: "Ngài chắc cũng biết điều này, nên mới cố ý tiếp cận hắn."
Minh Ý không trả lời.
Quả thực nàng đã cố ý tiếp cận Kỷ Bá Tể, nhưng lý do không phải như hắn nghĩ, và nàng cũng không định giải thích.
"Trừ ngươi ra, còn ai biết thân phận của ta?" Nàng hỏi.
Đan Nhĩ xua tay: "Ngài yên tâm, chỉ mình ta biết. Những người khác chỉ làm theo lệnh, không rõ nội tình."
Vậy thì tốt rồi, chỉ một người, diệt khẩu cũng dễ dàng.
Thả lỏng đôi mày, Minh Ý quay người, lạnh lùng nói: "Trong vòng ba tháng, ta sẽ đưa bản đồ đến tiệm vải của ngươi."
"Nói trước cho rõ." Đan Nhĩ đứng sau nàng, cười tủm tỉm mở miệng: "Ba tháng mà không thấy bản đồ, hoặc là ta bị ai bán đứng, thân phận của ngài sẽ được dán trên bảng thông báo của thành Mộ Tinh, ai ai cũng biết."
Minh Ý phủi tay, bước ra khỏi phòng.
Ba tháng, thời gian còn dài, dùng kế hoãn binh trước đã.
Chỉ là... Đan Nhĩ vừa nói dối.
Đi trên hành lang, ánh mắt Minh Ý trầm xuống.
Đan Nhĩ là một quản thú trong nội viện thành Triều Dương, sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện tại thành Mộ Tinh. Sáu thành đều có rất nhiều cao thủ, nếu muốn giành chiến thắng bằng cách loại bỏ người khác, chỉ diệt trừ Kỷ Bá Tể là chưa đủ.
Nhắm vào Kỷ Bá Tể như vậy, liệu có phải vì lý do nào khác?
... Tỷ như, bọn họ cũng giống như nàng, biết được bí mật trên người hắn.
Đồng tử hơi co lại, Minh Ý nghiến chặt răng.
"Đại nhân hôm nay thật là đặc biệt… A!"
Minh Ý va vào hai người ở phía trước. Đang mang theo tức giận, cơ thể Minh Ý cứng lại, cú va chạm khiến cô nương kia ngã về phía sau. May mắn thay người bên cạnh kịp thời đỡ lấy nàng ta, dịu dàng hỏi: "Không sao chứ?"
Cô nương xoa xoa ngực, lập tức trừng mắt nhìn Minh Ý: "Đi đường không biết nhìn đường à?"
Mắng xong, nàng ta lại nép vào người bên cạnh, thở yếu ớt: "Làm nô sợ muốn chết."
Minh Ý nhìn theo động tác của nàng ta, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của người bên cạnh.
Lông mày anh tuấn, ánh mắt sắc sảo, thần thái uy nghiêm, không phải Kỷ Bá Tể thì còn là ai?
Kỷ Bá Tể cũng không ngờ sẽ gặp nàng ở đây. Không hiểu vì sao, tim hắn khẽ lỡ một nhịp. Ngay sau đó, hắn buông tay đang đỡ cô nương bên cạnh.
Cô nương kia còn đang dịu dàng làm nũng, bị hắn bất ngờ buông tay, lập tức ngã phịch xuống đất: "A...!"
Minh Ý sững người trong chốc lát, nhanh chóng lấy lại trạng thái say khướt, thất tha thất thểu bước về phía Kỷ Bá Tể vài bước, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt tinh tế ướt át đánh giá hắn.
"Ngài thật giống đại nhân nhà ta." Nàng khẽ cười, ánh mắt chứa đầy men say, long lanh ánh sáng mờ ảo.
Kỷ Bá Tể bị vẻ đẹp mê hoặc của nàng làm cho hoa mắt. Hắn biết nghe lời phải mà kéo nàng vào lòng: "Nếu đã có duyên như vậy, sao không thuận theo ta, hửm?"
Đầu ngón tay được sơn đỏ rực của Minh Ý vẽ một đường trên ngực hắn, rồi nhẹ nhàng chọc một cái. Sau đó, nàng rời khỏi vòng tay hắn, lắc đầu tiếp tục đi về phía trước:
"Ta đã có đại nhân rồi, không cần người khác nữa."
Truyện được đăng tại TruyenMoi.me!
Kỷ Bá Tể ngượng ngùng gãi mũi.
Tiểu cô nương này rõ ràng không say hoàn toàn, mượn rượu để trút giận đây mà.
Nhưng ai bảo trùng hợp như thế, đến Hoa Biệt Chi cũng có thể gặp nàng.
Cô nương ngồi dưới đất tức tối dậm chân: "Đại nhân!"
Hắn lại không buồn để tâm, vội vàng đuổi theo Minh Ý, thấp giọng nói: "Về phủ, ta sẽ giải thích với nàng, được không?"
Minh Ý mỉm cười ngây ngô, như nghe mà cũng như không nghe, chỉ tự mình bước đi, quay trở lại gian phòng lúc trước.
Kỷ Bá Tể bước vào thì thấy, hay lắm… một bàn đầy các nha hoàn bà tử say mèm.
Nàng ngồi xuống, đẩy đẩy Tuân ma ma bên cạnh: "Ma ma, sao lại ngủ rồi, chẳng phải đã nói sẽ uống tiếp với ta sao?"
Tuân ma ma lẩm bẩm một tiếng, trở mình, tiếp tục ôm hũ rượu mà ngủ.
Minh Ý ngồi ngẩn người một lúc, ngước lên hỏi Kỷ Bá Tể: "Đại nhân, có phải ta không xinh đẹp bằng cô nương ban nãy đúng không?"
Kỷ Bá Tể khẽ ho một tiếng: "Nàng hơn nàng ta rất nhiều."
"Vậy là ta không mới mẻ bằng nàng ấy rồi." Nàng thở dài, hàng mi rủ xuống, run rẩy như cánh bướm: "Hôm nay ta say rồi, có lẽ ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ chẳng nhớ gì nữa."
"Ý nhi." Hắn cảm thấy có chút xót xa, ôm lấy nàng, đặt lên đùi mình: "Hôm nay thật sự vì công việc, nên ta mới phải bất đắc dĩ đến đây ôn chuyện cùng người khác."
Tề Bách chết đột ngột, Triệu Tư Phán chịu áp lực lớn, điên cuồng điều tra tất cả những ai từng có xích mích với Tề Bách. Hắn cũng muốn biết tiến triển của vụ án, vì vậy mới nhận lời mời từ vài đại thần của Tư Phán Đường, sau đó ra ngoài uống vài ly.
Còn cô nương khác, chỉ là để tạo không khí, gặp dịp thì chơi.
… Dù lý do này ngay cả hắn cũng thấy không thuyết phục.
Nữ tử nha, chẳng qua là những bông hoa xinh đẹp. Nếu dễ dàng hái, thì cứ hái thôi, cần gì nhiều lý do.
Nhưng Minh Ý dường như thực sự bị tổn thương, nghe lời hắn nói, tuy ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, từng giọt từng giọt lăn xuống.
"Đại nhân không cần lo lắng." Nàng nghẹn ngào, dùng tay che mắt: "Ta sẽ nhanh chóng quên đi thôi, ngài cứ bận việc của mình đi."
Càng ngoan ngoãn, càng khiến người khác đau lòng.