—
“Đa tạ Thành Chủ, đa tạ Thành Chủ.” Lại Bộ Thượng Thư liên tục nói lời cảm tạ, lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Những người bị Bệ hạ trừng phạt đa số là thân quyến của ông ta, thật ra mà nói thì chính ông ta cũng bị liên lụy, có thể xin được khoan hồng là tốt nhất rồi.
Ở xa còn có vài đại thần đang quan sát, thấy Minh Ý thực ra khá hòa nhã, dễ nói chuyện, liền cũng tiến lên.
“Bệ hạ định xử trảm kẻ ám sát bằng hình phạt xé xác, quá mức tàn bạo, e rằng thanh danh không tốt, Thành Chủ cũng nên khuyên một chút?”
Minh Ý lắc đầu: “Vấn đề thanh danh, Bệ hạ không để tâm, ta cũng không muốn nói nhiều, cứ xem như để làm gương cho kẻ khác.”
“Việc phạt toàn bộ hộ vệ tuần thành bị liên lụy trách cứ phạt bổng lộc ba tháng, việc này…”
“Thời gian phạt bổng lộc quá lâu dễ khiến người ta sinh lòng oán giận, không bằng đổi thành phạt trượng, mỗi người mười trượng, để bọn họ ghi nhớ.” Minh Ý nói.
Mọi người liên tục gật đầu, dù trong lòng không hài lòng về việc nàng không quan tâm đến thanh danh của Bệ hạ, nhưng cũng nhận ra rằng Minh Ý không phải ai cũng có thể dễ dàng nói chuyện, cô nương này có chính kiến của mình.
Vì vậy, sau này Khi Kỷ Bá Tể quá đáng, các đại thần mới đến nhờ Minh Ý khuyên giải.
Đến lúc thượng triều, Kỷ Bá Tể đầu tiên mỉm cười đề bạt một loạt thanh niên tài tuấn lên địa vị cao, khiến triều đình dậy sóng, có người bàn luận về việc không đủ tư cách, có người khen ngợi Thánh Thượng khai sáng.
Khi mọi người đang cãi nhau sôi nổi, Kỷ Bá Tể triệu tập những cô nượng đó thượng triều.
Các cô nương một thân quan phục, giống hệt các đại thần, bước vào cung trước hết bẩm báo với Kỷ Bá Tể về những sự vụ đang và đã hoàn thành, chúng thần nghe được kinh ngạc.
Sau đó dưới sự dẫn đầu của Tống Lan Chi, ba nữ tử tang phu bắt đầu tố cáo một số quan viên tham tang uổng pháp¹ sát hại nhân mạng, tổng cộng có năm vị liên quan, chứng cứ vô cùng xác thực.
¹thành ngữ: tham nhũng và lạm dụng pháp luật/nhận hội lộ và lách luật
Kỷ Bá Tể lập tức ra lệnh kéo năm người đó xuống, phong thưởng chức vụ cho các nàng.
Vậy là những vị đại thần trước kia từng phản đối việc người trẻ tuổi làm quan lớn giờ đây lại không còn phản đối nữa, mà chuyển sang phản đối việc nữ tử vào triều đình làm quan. Đặc biệt là việc ba quả phụ làm điều này, bọn họ coi triều đình là nơi gì vậy?
Một lão thần cởi mũ quan la hét muốn tử gián².
²Chết để can gián, lấy cái chết uy hiếp muốn thay đổi quyết định của vua.
Kỷ Bá Tể ngồi trên cao khẽ giơ tay, lão thần liền bị nhấc lên cao, rồi buông tay rơi xuống đất trên mặt đất. Tiếng vang lớn, không chết nhưng gãy chân, đau đớn kêu la thảm thiết, kêu cứu.
Tiếng kêu vọng qua triều đình, vang khắp nửa cung điện.
Động thái này tương đương với việc tuyên bố với thiên hạ rằng, Kỷ Bá Tể hắn chính là một bạo quân không nghe lời can gián.
Trong một khoảnh khắc, cả triều đình trở nên im lặng.
“Bổn phận của thần tử, là thay quân làm việc, vì quân phân ưu, không phải ngồi trên đầu Cô mà lộng hành.” Kỷ Bá Tể bình thản nói, “Thiên hạ này nếu là do các ngươi nói mà có, Cô cũng sẽ thừa nhận. Nhưng Lục thành này là từng mảnh đất một do Cô tự mình chiếm được, các ngươi cũng là từ các thành trì đến chỗ này của Cô, một hai phải bắt Cô nhận lấy trọng dụng. Cô không nợ các ngươi cái gì, cũng không đến lượt các ngươi dạy Cô làm thế nào để làm một Đế Vương.”
Mỗi từ mỗi chữ như đinh đóng cột, triều đình rơi vào sự im lặng chết chóc.
“Cô chính là muốn nam nữ đều có thể tham gia khoa cử, đều có thể vào Nguyên Sĩ Viện. Người trẻ tuổi chỉ cần hoàn thành công việc, chức quan cũng có thể cao. Cô đề bạt ai, không cần các ngươi tiến cử, Cô có mắt có tai, tự mình sẽ nhìn sẽ nghe.”
“Cô không ép sưu thuế, không hà khắc với dân, nhưng các ngươi, một khi khiến Cô cảm thấy không xứng đáng với vị trí này, Cô không cần biết các ngươi có địa vị thế nào, thân phận ra sao, hôm nay ngồi trên cao đường, ngày mai liền trở thành tù nhân. Các ngươi nếu không phục, thì đến mà lấy mạng Cô.”
Minh Ý lo lắng nhìn hắn một cái.
Hiện tại dù hắn không cần dựa vào thế gia đại tộc, nhưng những người đó gốc rễ quá sâu, cảm thấy hắn uy hiếp quá lớn, khó tránh khỏi lòng sinh dị tâm, hắn có đối phó nổi không?
Tuy nhiên, nhìn sang, trong mắt Kỷ Bá Tể lại đầy sự hứng khởi, như thể đang chờ đợi người ta đến tấn công mình.
Minh Ý: “…”
Nàng hiểu rồi.
Lục thành thống nhất, không còn chiến trận, các đấu giả ở các thành đều sau khi trở thành Thành Chủ mà kỹ năng đấu thuật suy yếu, nguyên lực cũng yếu đi, hắn không muốn trở thành một văn quân, nên tự tìm việc cho mình.
Đúng là một kẻ điên.
Tuy nhiên, binh quyền trong tay nàng, những thế gia đại tộc kia cũng không thể làm gì được, Minh Ý lại nhìn về phía triều đình.
Nàng muốn làm việc gì, hắn đều hoàn thành, vậy những việc hắn muốn làm, nàng cũng sẽ hộ tống cho hắn.
Hôm nay có rất nhiều người không thể chấp nhận lời nói của Kỷ Bá Tể, sau buổi hạ triều mười mấy tờ từ chức bay tới Ngự Thư Phòng, trong đó không thiếu những hiền thần thật sự.
Kỷ Bá Tể lười biếng đi khuyên, thu nhận tất cả, lại mở khoa cử, tuyển chọn nhân tài mới.
Kể từ đó, các học tử hàn môn ngược lại còn phấn khích, nhao nhao ứng thí, thậm chí có những hiền nhân ẩn dật trong núi lâu năm, khi nghe tin này cũng không thể kìm lòng mà muốn thử sức.
Lời đồn Bệ hạ chỉ dùng người thân cận tự nhiên tan biến, Bệ hạ của bọn họ thực sự chỉ mong muốn dùng những người không có thế lực hậu thuẫn, chỉ làm việc mà không kết bè kết phái, chỉ cần việc làm thỏa đáng, cho dù hôm nay bạn là một kẻ ăn xin đường phố, ngày mai đều có thể mặc hoa phục³ của quan ngũ phẩm.
³thường được sử dụng để chỉ những bộ trang phục lộng lẫy, đẹp đẽ, được trang trí cầu kỳ và thường được làm từ những chất liệu cao cấp như lụa, gấm, nhung…
Các nữ nhi lại càng vui mừng hơn, nhà nhà đều bắt đầu coi trọng bọn họ. Trước đây mọi người chỉ cho nhi tử đi học tư thục, ngày nay nhi nữ cũng đều được gửi đi. Nếu sinh nữ anh có hồng mạch, bọn họ càng vui mừng đánh trống khua chiêng thông báo tin vui cho hàng xóm láng giềng.
Đương nhiên rồi, sau đó, không ít thế gia đại tộc nảy sinh ý định khác, âm thầm mua thần khí, tập hợp binh lực, ý đồ lật đổ Kỷ Bá Tể.
Minh Ý thì lại vui vẻ dùng giá cao bán thần khí qua chợ đen cho bọn họ, kiếm được một khoản lớn, rồi lại dẫn người dùng thần khí cao hơn tiêu diệt tất cả, tịch thu tài sản.
Kỷ Bá Tể còn chưa nhìn thấy bóng dáng kẻ tạo phản, Minh Ý đã vào bẩm báo rằng đã dọn dẹp xong xuôi.
Hắn méo miệng: “Không để lại cho ta một ai?”
Minh Ý đếm đếm mớ ngân phiếu trong tay, rồi nghĩ ngợi: “Liễu gia cũng không hài lòng với ngươi, vừa mới mua một trăm thanh thần khí thượng đẳng, để lại cho ngươi tự đối phó nhé.”
Kỷ Bá Tể nhảy bật dậy khỏi long ỷ, lập tức bảo Bất Hưu mang đến bộ ngân giáp mới làm xong, ngân giáp phối với hồng anh trông rất đẹp, thực ra không có tác dụng bảo vệ gì, nhưng lại cực kỳ bắt mắt.
Quả nhiên, hắn vừa mặc vào, đôi mắt Minh Ý đã sáng lên.
Kỷ Bá Tể cao hứng, mặc ngân giáp hùng dũng oai vệ, hiên ngang rời khỏi cung, rồi chưa đến một giờ sau, đã trở về với vẻ mặt đầy chán ghét.
“Sao thế?” Minh Ý nhướn mày.
“Nhát như chuột, Liễu thậm chí một trận chiến cũng không có dũng khí đấu với ta, trực tiếp giao nộp một trăm thanh thần khí, nói là phụng cấp để trong cung tăng cường phòng vệ.”
Minh Ý bật cười: “Vậy là trong ngoài ta kiếm được bốn vạn lượng vàng, lại còn được miễn phí một trăm thanh thần khí?”
Nàng tính toán: “Với tiến độ này, nếu bọn họ lại có thêm hai nhà nữa tạo phản, quân hưởng⁴ cho năm sau cũng đủ rồi.”
⁴lương lộc và lương thực của quân đội.
Kỷ Bá Tể từng sống nhiều năm ở trường nô lệ, không muốn trưng thu hà thuế⁵ của bá tính bình thường, nên Minh Ý dùng buôn bán thần khí để trợ cấp quân lương. Quốc khố đầy đủ, Kỷ Bá Tể có thể dành sức xây dựng các thành trì, mở thêm nhiều học viện.
⁵sưu thuế khắc nghiệt
Hai người phối hợp ăn ý, cuộc sống của bá tánh sáu thành ngày càng tốt hơn thấy rõ.